Trương Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi:
- Trưởng ban thư ký Dương, có tin vui à?
Dương Lăng Vân nói:
- Một tin cực vui đấy, với chính sách vô cùng sáng suốt của Bí thư Trương, nhân dân Vĩnh Lâm thật có phúc.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn anh ta.
- Từ khi nào lại học được trò vuốt mông ngựa (nịnh nọt) này rồi, có việc thì mau nói đi.
Dương Lăng Vân vui vẻ đưa ra một tờ hóa đơn.
- Mới qua hai ngày, trong tài khoản quỹ xóa đói giảm nghèo đã có gần ba triệu rồi. Đây là danh sách chuyển tiền, anh xem đi ạ.
Trương Nhất Phàm nhận lấy tờ danh sách, đều là tiền mấy ngày nay chuyển vào. Dương Lăng Vân giải thích:
- Khoản tiền thứ nhất và thứ hai, lần lượt là của tôi và Chu Bân. Còn những người khác đều là mấy ngày nay từ những ngân hàng trong thành phố chuyển vào. Khoản lớn nhất là hai trăm sáu mươi chín ngàn. Khoản ít nhất là bốn mươi ba ngàn. Tổng cộng là ba triệu năm trăm bảy mươi lăm ngàn.
Trương Nhất Phàm chăm chú nhìn từng số tài khoản, số tiền này đều từ các ngân hàng khác nhau, vào các khoảng thời gian khác nhau chuyển tiền vào. Tuy nhiên, qua chuyện này, cũng có thể thấy được, ít nhất đám người bọn họ đã hành động rồi.
Dương Lăng Vân nói:
- Bí thư Trương, bài phát biểu của anh trong Hội nghị lần trước, quả thực rất tuyệt vời. Tuy nhiên đó cũng là sự thật, thành phố Vĩnh Lâm này còn nghèo, cán bộ nếu không moi móc một chút, chỉ dựa vào đồng lương chết đói này thì không thể nuôi sống gia đình. Sự thật này là việc mà mỗi người trong giới này đều biết rõ, biện pháp này của anh, không hóa giải được bầu không khí sôi sục ở Vĩnh Lâm, thì ắt cũng phải khiến cho một số người kiềm chế lại. Nhưng nếu muốn thực sự ngăn chặn, chỉ sợ là rất khó. Tôi cũng là người đã phạm phải sai lầm, thân còn mang tội, đây cũng chỉ là lời ngay nói thật mà thôi.
Trương Nhất Phàm gật đầu.
- Trưởng ban thư ký Dương còn có sáng kiến gì hay không?
Lời nói vừa rồi của Dương Lăng Vân quả thật cũng có ý cầu xin tha thứ cho bản thân. Trừ lần này ra, các lần khác gã đều rất nịnh bợ, nhưng không thể không nịnh bợ được.
Dương Lăng Vân nói:
- Cách này mặc dù hay, nhưng không phải là kế lâu dài. Thành phố Vĩnh Lâm dù sao cũng chỉ có quy mô như vậy, tài chính có hạn. Nếu nói không có tài chính từ bên ngoài rót vào, thì quỹ này chung quy cũng không có khả năng lâu dài.
Trương Nhất Phàm nói:
- Điều này tôi biết, nhưng chỉ cần mọi người cố gắng làm việc, dù sao cũng tốt hơn không làm. Quả thật chỉ dựa vào quỹ hỗ trợ này, chỉ như muối bỏ bể mà thôi. Việc này tôi sẽ suy nghĩ kỹ, cậu cứ đi trước đi. Hai ngày nữa Chủ tịch tỉnh sẽ đến, nhớ làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đón đấy.
Dương Lăng Vân lui ra ngoài, thầm nghĩ hành động này của Bí thư Trương, đáng sợ ở chỗ chỉ rung cây dọa khỉ, khiến đám người này kinh sợ mà thôi. Tuy nhiên, bầu không khí này ở Vĩnh Lâm thực sự quá xấu rồi, không giết một ít, quả thật không thể tiếp tục nhìn được.
Kỳ thực, Dương Lăng Vân cũng không hiểu được suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, hắn đây là đang dọn đường sao. Để đám người Bạch Văn Thiên vào đầu tư mà dọn sạch chướng ngại vật phía trước. Đây chính là những lời Bạch Khẩn nói khi đó, tác phong quan chức ở Vĩnh Lâm quá kém, chỉ biết đòi tiền, thường xuyên lột người ta đến mức xương cốt cũng chẳng còn. Ở một nơi như Vĩnh Lâm này, nếu muốn làm giàu, thì phải sửa đổi, trừng trị những kẻ này cùng với nếp sống của họ ở đây, phải thay đổi quan niệm tư tưởng của bọn họ trước.
Nếu không, Vĩnh Lâm mãi mãi sẽ chỉ là một địa phương nghèo đói lạc hậu, hơn nữa là người của những địa phương này thì sẽ lại càng tham, điều này đã được kiểm chứng bởi những câu nói của Dương Lăng Vân. Nếu bọn họ không tham, thì ngay cả cuộc sống của bản thân cũng sẽ không thể đảm bảo, vậy còn ai có lòng làm việc vì dân chứ?
Trương Nhất Phàm hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng, một sự thật khác đang bày ra trước mặt hắn, khiến hắn không thể không chọn lựa cách như vậy. Chỉnh đốn tư tưởng là quan trọng nhất. Quan niệm của cán bộ, vẫn thường quyết định sự phát triền của một khu vực. Trương Nhất Phàm thầm nghĩ rằng chỉ có làm tốt việc này, mới có thể đạt được mục đích mà mình mong muốn.
Nhưng trong thể chế này lại có một hiện tượng kỳ lạ, đó là quyền, quyền lực có liên quan tới năng lực. Không có quyền lực, anh có năng lực phi phàm đến đâu cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, bởi vì anh sẽ phát hiện ra, bất kể chuyện gì cũng làm không được, làm không xong.
Bởi vậy, rất nhiều đợt triển khai công tác, quyết định quyền sở hữu quyền lực thuộc về ai, cũng sẽ động chạm đến lợi ích của một số cá nhân. Cuộc tranh giành trên quan trường cứ như vậy mà bắt đầu.
Chủ tịch tỉnh Lý Thiên Trụ đã đến Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm cùng bốn ban lớn ra nghênh đón.
Từ sau khi Phương Cảnh Văn nằm viện, Lý Thiên Trụ tạm thay ông ta giữ chức Chủ tịch tỉnh. Phó Bí thư Thẩm Hoành Quốc thì ngược lại, không có được cơ hội này. Có lẽ, về mặt này, nhà họ Phương có tính toán khác.
Lý Thiên Trụ và Lý Hồng, có mối quan hệ rất phức tạp, nhưng Lý Hồng vẫn thường không coi ông ta ra cái gì. Lần này Lý Thiên Trụ đến Vĩnh Lâm mang theo một niềm vui khiến người ta bất ngờ.
Đương nhiên, cũng có một số người, trong lòng nơm nớp lo sợ, ai cũng không thể ngờ, Bạch Văn Thiên lại đi cùng Chủ tịch Lý. Bạch Văn Thiên và Thẩm Hoành Quốc là bạn cũ, nhưng Thẩm Hoành Quốc không quan tâm tới cái cục diện này, có lẽ đây mới là nguyên nhân ông ta tiến cử Bạch Văn Thiên với Lý Thiên Trụ.
Lý Thiên Trụ vừa nhậm chức Quyền Chủ tịch tỉnh, đương nhiên ông ta càng coi trọng chiến tích.
Bạch Văn Thiên là kẻ không mời mà đến, hàng đưa đến tận cửa, Lý Thiên Trụ sao có thể không đích thân đi cùng chứ? Một là thể hiện ông ta coi trọng nhà đầu tư, hai là mượn cơ hội này xem xem Trương Nhất Phàm quản lý Vĩnh Lâm như thế nào.
Ông ta thường xuyên nghe được một số chuyện về Trương Nhất Phàm từ Lý Hồng. Con bé Lý Hồng này, bình thường rất ít khi khen người, mà với Trương Nhất Phàm lại tán thưởng có thừa. Lý Thiên Trụ thân là một Chủ tịch tỉnh, dĩ nhiên cũng muốn đi quan sát thực tế một chuyến.
Bạch Văn Thiên vẫn mang cái bộ dạng tùy tiện, phóng khoáng, vừa nhìn thấy Trương Nhất Phàm liền hô lớn, làm người khác giật mình- Cậu em Nhất Phàm, ha ha... Thật không ngờ chúng ta chóng gặp lại nhau như vậy.
Người xung quanh vừa nghe thấy, “Mẹ —— không ngờ cái tên buôn lậu thuốc Đông Bắc này lại thân quen với Bí thư Trương đến thế sao?” Một vài người thầm lo lắng trong lòng. Hơn nữa lần này Chủ tịch Lý đích thân đi cùng, tỉnh ủy vẫn còn nể cái mặt này của gã sao.
Đừng thấy Bạch Văn Thiên tùy tiện như vậy, thực ra trong lòng gã cũng chẳng chân thành gì, có lẽ, gã vốn có ý muốn mượn uy của Trương Nhất Phàm và Lý Thiên Trụ, cho một số kẻ ở Vĩnh Lâm đã từng chơi xấu mình biết tay.
Ô Dật Long lại không tỏ thái độ gì, vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc thường ngày.
Đoàn người quay trở lại khu vực nội thành, dĩ nhiên sẽ ăn uống ở nhà khách Vĩnh Lâm trước, ăn cơm trưa xong sẽ bàn tiếp về các chi tiết khác. Chủ tịch Lý dặn dò một chuyện, Tổng giám đốc Bạch là thần tài mà ông ta khó khăn lắm mới mời tới. Gã ở tỉnh Hồ Nam đã mở một phân xưởng ở thành phố Tùng Hải, và còn muốn đầu tư một phân xưởng thứ hai ở Vĩnh Lâm, chuyện này mọi người nhất định phải nghĩ cách làm cho thật chu đáo . Nếu Tổng giám đốc Bạch đầu tư thành công, điều này cũng có nghĩa Vĩnh Lâm ở phương diện thu hút đầu tư đã có được một bước đột phá mang tính nhảy vọt. Cũng sẽ phá vỡ lịch sử ghi lại “những con số 0” trong một năm của khu vực Vĩnh Lâm.
Về địa điểm đặt phân xưởng, trọng điểm là khảo sát huyện Đạo An, bởi vậy, yêu cầu đối với các ban ngành ở Đạo An rất cao. Chủ tịch Lý ra chỉ thị, bất luận họ làm như thế nào, cũng nhất định phải giữ lại xưởng chế thuốc của Trường Bạch Sơn trên mảnh đất Vĩnh Lâm này.
Dĩ nhiên, lúc nói những lời này, Bạch Văn Thiên và Bạch Khẩn cùng với đoàn khảo sát của gã không có ở đó.
Trương Nhất Phàm cũng cùng ý kiến nói, vẫn nên để Chủ tịch Ô dẫn đầu đi, Chủ tịch Ô dù sao cũng đã ở Vĩnh Lâm lâu như vậy, cứ để anh ấy đảm nhận vị trí Tổ trưởng, có toàn quyền giải quyết vấn đề này.
Lý Thiên Trụ thầm nghĩ: “Đây là món quà mà Bạch Văn Thiên chủ động đưa đến cửa, dựa vào những điều Bạch Văn Thiên nói lúc ở trên tỉnh, lần đầu tư này về cơ bản không có vấn đề gì. Tại sao Trương Nhất Phàm lại đem việc tốt này chắp tay tặng người khác chứ? Vừa rồi khi nói chuyện nhìn ra được quan hệ của hắn và Bạch Văn Thiên khá tốt, vậy thì lần đàm phán này càng không có vấn đề gì. Lại không biết hắn có giở trò gì không?”
“Lẽ nào hắn muốn giúp đỡ cho Ô Dật Long?” Lý Thiên Trụ đã nghe Lý Hồng nói về tình hình ở Vĩnh Lâm, ông ta biết rằng Ô Dật Long là một nhân vật lợi hại, xem ra quan hệ giữa Ô Dật Long và Trương Nhất Phàm có vẻ cũng rất tốt.
“Tên này quả thật rất có bản lĩnh”, Lý Thiên Trụ trong lòng thầm nghĩ.