Đến cả Lý Thiên Trụ cũng phải kinh ngạc, Bạch Văn Thiên đang làm trò quỷ gì thế? Rõ ràng đã nói sẽ đến huyện Đạo An, tại sao khi sắp sửa bắt đầu thì lại thay đổi chủ ý? Lý Thiên Trụ trực tiếp gọi điện thoại đến văn phòng của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm đang họp, người nhận điện thoại là thư ký Đằng Phi, chỉ nghe thấy đối phương ầm ầm nói:
- Bảo Trương Nhất Phàm nghe điện thoại đi! Tôi là Lý Thiên Trụ.
Đằng Phi lúc đó giống như bị sét đánh, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống dưới đất, một lúc sau mới trả lời:
- Chủ tịch tỉnh Lý, tôi là thư kí của Bí thư Trương, Bí thư Trương đang họp, tôi sẽ lên gọi ngay đây, đi ngay đây!
Nếu là bình thường, Đằng Phi tuyệt đối không dám xông vào phòng họp, nhưng lần này cậu ta không còn lựa chọn nào khác.
- Chủ tịch tỉnh Lý gọi anh đến nghe điện thoại.
Sau khi nhẹ nhàng nói thầm một câu bên tai Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm lập tức đứng lên:
- Tạm thời nghỉ mười phút.
Vội vàng chạy vào phòng làm việc, Trương Nhất Phàm cầm lấy điện thoại:
- Chủ tịch tỉnh Lý…
Còn chưa nói dứt lời, Lý Thiên Trụ đã nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải đã nói rõ ràng sẽ quyết định đầu tư ở huyện Đạo An sao?
Trương Nhất Phàm biết sớm muộn gì y cũng sẽ hỏi như vậy, cho nên từ tốn giải thích:
- Theo như bên đầu tư nói, là do bọn họ suy nghĩ không kỹ, sau khi nghiên cứu khảo sát lại nhiều lần, quyết định cuối cùng là đến huyện Giang Hóa.
Trương Nhất Phàm liền lấy những lý do mà Bạch Khẩn đã giải thích ra, báo cáo lại với Lý Thiên Trụ.
Lý Thiên Trụ hừ một tiếng:
- Tôi thấy sự việc không đơn giản như vậy, bộ máy lãnh đạo của huyện Đạo An có vấn đề. Về chuyện này, anh hãy cho tôi một câu trả lời. Còn về chuyện bên đầu tư đã quyết định đến huyện Giang Hóa, chúng ta cũng không cần phải bọn họ thay đổi sách lược, dẫu sao bọn họ nói cũng đúng, lấy lợi ích lớn nhất làm tôn chỉ. Nhưng tôi nói điều này, cho dù các anh dùng phương pháp nào đi nữa, lần này nhất định không được tiếp tục phạm sai lầm, nếu không thì tôi sẽ hỏi tội anh đấy.
Cúp điện thoại, trong lòng Trương Nhất Phàm thầm nói:
- Tôi còn lo lắng hơn anh!
Nếu Bạch Văn Thiên đùa với mình về chuyện này thì sẽ làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của mình. Nhưng hôm đó Bạch Khẩn nói khẩn thiết như vậy, hắn tin rằng Bạch Văn Thiên sẽ không đổi ý nữa.
Chuyện này quả thực hơi kỳ lạ, Trương Nhất Phàm đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không có câu trả lời. Rốt cuộc là tại vấn đề của huyện Đạo An, hay là vấn đề của bên đầu tư? Dù sao hai bên ai cũng nói mình có lý, nhưng Trương Nhất Phàm tin rằng, chắc chắn có uẩn khúc bên trong.
Trương Nhất Phàm quay lại phòng họp, đúng lúc cả hai nhân vật chủ chốt của huyện Giang Hóa và huyện Đạo An đều đang ở trong phòng họp. Trương Nhất Phàm liền nói với hai người đứng đầu huyện Giang Hóa một câu, để sau khi bọn họ tan họp thì đến phòng làm việc của mình.
Trong phòng làm việc, Trương Nhất Phàm truyền đạt lại ý của Chủ tịch tỉnh Lý:
- Các anh nhất định phải nghĩ cách, để nhà máy chế tạo thuốc Trường Bạch Sơn mở tại Giang Hóa, đây là cơ hội duy nhất của các anh. Bỏ qua cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu. Nếu như lại xảy ra chuyện nữa thì các anh hãy mang đầu đến gặp tôi, tôi mang đầu đến gặp Chủ tịch tỉnh.
Hai người thật sự hoảng sợ, lập tức đảm bảo:
- Bí thư Trương, chúng tôi xin kiên quyết chấp hành sự chỉ thị của Chủ tịch tỉnh.
Sau khi hai người đi khỏi, Hoàng Tử Kỳ và Lưu Khai Vân cũng bị gọi lên văn phòng làm việc. Trương Nhất Phàm phê bình nghiêm khắc hai người, miếng ngon đến miệng còn để tuột mất. Chuyện này nhất định phải nghiêm túc truy cứu trách nhiệm.
Lúc này Lưu Khai Vân đã biết được chân tướng chuyện của Bạch Vân Thiên năm đó, chỉ có điều trước mặt Hoàng Tử Kỳ, anh ta cũng không nói gì, lặng lẽ thừa nhận.
Còn Hoàng Tử Kỳ đem tất cả tội lỗi đổ sang cho bên đầu tư, nói đối phương ra giá quá cao, yêu cầu quá nhiều, căn bản không có thành ý.
Trương Nhất Phàm lúc ấy liền chặn ngay miệng gã:
- Vậy tại sao người ta lại chạy đến huyện Giang Hóa? Cho tới giờ cũng không thấy huyện Giang Hóa phản ánh hiện tượng bên đầu tư yêu cầu quá nhiều, ra giá quá cao. Theo như tôi được biết, nhà máy chế thuốc Trường Bạch Sơn và huyện Giang Hóa đang đàm phán rất vui vẻ! Điều này cho thấy các anh đang già mồm cãi cố, xảo biện! Đã không biết tự kiểm điểm lại mình, ngược lại còn đổ trách nhiệm lên đầu người khác!
Hoàng Tử Kỳ bị Trương Nhất Phàm phê bình rất nặng nề, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Bí thư, Hoàng Tử Kỳ liền đi thẳng đến chỗ Ô Dật Long.
Lưu Khai Vân báo cáo với bí thư Trương:
- Bí thư Trương, thực ra tôi thấy chuyện này, nhà máy chế thuốc Trường Bạch Sơn căn bản không có thành ý hợp tác với chúng ta. Nguyên nhân bên trong, theo như tình hình tôi biết được, chủ yếu vẫn là do năm đó khi ông Bạch đến đầu tư ở thành phố Vĩnh Lâm, nghe nói đã bị người ta lừa mất hai triệu.
Trương Nhất Phàm căn bản chưa hề nghe nói đến chuyện này. Hắn thầm nghĩ, khó trách Bạch Khẩn không chịu nói với mình, chỉ e Bạch Văn Thiên đã có ý định này từ lâu, đến huyện Đạo An chẳng qua chỉ là giả vờ.
Có lẽ mục đích chính của ông ta chính là mượn tay Chủ tịch tỉnh Lý, dạy bảo nghiêm khắc những người này một chút. Bạch Văn Thiên ơi là Bạch Văn Thiên, suýt chút nữa ông đã làm hỏng toàn bộ kế hoạch của tôi. Trương Nhất Phàm sau khi hiểu được một chút tình hình, liền để Lưu Khai Vân quay về, điều tra rõ chuyện này.
Đối với việc đàm phán thất bại lần này của huyện Đạo An, chắc chắn phải truy cứu trách nhiệm. Trương Nhất Phàm đã muốn điều Hoàng Tử Kỳ đi từ lâu, lần này đúng là một cơ hội tốt.
Ai ngờ rằng sau khi Hoàng Tử Kỳ rời khỏi phòng làm việc của Bí thư, liền đến chỗ Chủ tịch thành phố Ô kể khổ.
Ô Dật Long nghiêm mặt, ông ta cũng biết Chủ tịch tỉnh Lý rất tức giận, lần này e rằng Hoàng Tử Kỳ sẽ bị xử phạt. Đợi Hoàng Tử Kỳ nói xong, Ô Dật Long liền nói:
- Trước tiên hãy về huyện tự kiểm điểm lại, tự viết một bản kiểm điểm nộp lên đây.
Về đến huyện Đạo An, Hoàng Tử Kỳ nổi cơn giận, đập vỡ mấy cái bình hoa trong nhà. Lần này coi như đã bị Bạch Văn Thiên đánh lén sau lưng, chưa nói đến chuyện bị tổn thất hai triệu, còn bị xử phạt nữa. Thiệt hại hai triệu lần này, biết đến đâu bổ sung đây?
Hoàng Tử Kỳ tức giận chửi rủa:
- Mày khiến ông đây khó sống, ông đây cũng khiến chúng mày sống không dễ dàng, để xem ai sợ ai!
Sau đó gã liền nhấc điện thoại lên:
- Các cậu nghe tôi nói đây, nếu các cậu còn muốn ở huyện Đạo An, vậy thì hãy làm cho bọn họ không làm được gì ở huyện Giang Hóa!
Gọi điện thoại xong, Hoàng Tử Kỳ vẫn rất tức giận, cảm thấy mình bị người ta đùa giỡn.
Con cáo già Bạch Văn Thiên này, thực đáng ghét!
Thứ ba là ngày Bạch Khẩn đến huyện Giang Hóa kí hợp đồng, qua hơn một tháng bàn bạc, hai bên cuối cùng đã đạt được thỏa thuận. Bạch Khẩn xuất phát từ Vĩnh Lâm, mau chóng đến Giang Hóa. Đi cùng cô còn có trợ lý của Bạch Khẩn và cố vấn cấp cao của tổng công ty.
Nhưng chuyện lần này do Bạch Khẩn toàn quyền phụ trách, bởi vì nhà máy chi nhánh thứ hai này, sẽ là nhà máy chi nhánh do chính tay Bạch Khẩn quản lý, cũng là của hồi môn trong tương lai của Bạch Khẩn.
Hôm nay khi ngủ dậy, Bạch Khẩn vòi vĩnh, bảo Liễu Hải đưa mình đi, nhưng Liễu Hải đã nói rằng là bận việc, không đồng ý. Thực ra là do Liễu Hải cứng nhắc, không muốn lợi dụng thời gian công để làm việc tư.
Bạch Khẩn tức giận nói thầm một câu:
- Anh quá cứng nhắc rồi, nếu em xảy ra chuyện gì, để xem anh có hối hận không.
Liễu Hải nói;
- Có thể xảy ra chuyện gì được, hôm nay đi kí hợp đồng chứ không phải đi đánh nhau.
Bạch Khẩn không thèm để ý đến gã, tức giận đi ra ngoài.
Từ Vĩnh Lâm đến Giang Hóa hơi xa, hơn nữa còn có một đoạn phải đi qua huyện Đạo An. Đoạn đường này rất khó đi, chỉ đến huyện Giang Hóa thôi đã mất hai tiếng rưỡi.
Bốn người xuất phát lúc tám rưỡi, lúc đến huyện Giang Hóa chắc đã mười một giờ. Vốn tưởng là thượng lộ bình an, ai ngờ vừa qua huyện Đạo An, vào đến huyện Giang Hóa chưa được mười km, đến bên cạnh một thôn nhỏ, đột nhiên một chiếc xe máy lao tới.
Chiếc xe máy từ con đường nhỏ bên cạnh lao tới với tốc độ rất nhanh, lái xe căn bản không nhìn thấy. Chiếc xe máy của đối phương đâm thẳng vào ô tô, rầm một tiếng, người đi xe máy liền ngã lăn ra đất.
Người điều khiển xe máy kêu rên thảm thiết, lúc này, người trong thôn nghe thấy, cả đám người ùa ra vây lại, chặn hai chiếc ô tô lại. Người lái xe máy ngã bị thương ở chân, đầu gối không ngừng chảy máu, cứ ngồi trên mặt đất, không ngừng kêu la.
Mười mấy thanh niên đi ra từ trong đám người, chất vấn xem lái xe thế nào vậy, đâm chết người thì tính sao? Người trong thôn thấy vậy, cũng mỗi người một câu, chỉ trích lái xe của Bạch Khẩn.
Bạch Khẩn xuống xe, đang định bảo lái xe đưa người bị thương đến bệnh viện, thế nhưng người bị thương không đồng ý, chỉ muốn Bạch Khẩn bồi thường tiền.
Hơn nữa vừa mở miệng đã đòi hai trăm, đương nhiên Bạch Khẩn không đồng ý, đây rõ ràng là cướp mà, ở đâu có chuyện đưa hai trăm ngàn? Bồi thường năm mươi ngàn đã là nhiều rồi.
Tuy đối phương bị thương, nhưng xe máy không bị hỏng, người cũng chỉ bị thương ở đầu gối, bị thương ngoài da mà thôi, cô đương nhiên không thể đồng ý bồi thường hai trăm được. Vì thế hai bên đã xảy ra tranh chấp, không biết kẻ nào trong đám đông liền hô:
- Không bồi thường tiền thì đánh chết bọn họ, đập xe của bọn họ đi!
Chỉ một câu như vậy đã khiến những thanh niên kia khí thế bừng bừng, bọn họ cầm gậy gộc, đá, đập ầm ầm vào xe.
Sau một trận rầm rầm, hai chiếc xe đã bị đập đến mức thay đổi hình dạng, bọn người kia còn định đánh người. Bạch Khẩn không kìm nổi, đột nhiên ra tay, bóp cổ một thanh niên đang đập xe. Cô nắm lấy bộ tóc dài của đối phương, hung hăng lên gối, đối phương lập tức giống như một quả bóng cao su không có hơi, mềm nhũn ngã xuống.
Thân thủ của Bạch Khẩn rất tốt, loại người này căn bản không là gì.
Lúc này, có người lao đến cướp lấy túi văn kiện trên tay trợ lý của Bạch Khẩn, đẩy cô ấy ngã xuống đất, lấy đường chạy trốn. Cô trợ lý bên cạnh Bạch Khẩn sợ đến mức hét lên một cách chói tai:
- Tổng giám đốc Bạch, Tổng giám đốc Bạch, bọn họ cướp túi rồi.
Trong túi có văn bản thỏa thuận và bản hợp đồng mà hôm trước Bạch Khẩn vừa viết xong, còn có một số tài liệu khác nữa, nếu không có cái túi này, hợp đồng hôm nay sẽ không kí được. Bạch Khẩn nghe thấy tiếng hét, liền bỏ người thanh niên trong tay ra, đuổi theo tên kia.
Bạch Khẩn đang đuổi theo tên kia thì sau lưng cô bỗng truyền đến tiếng thét chói tai, hóa ra đám người này nhân cơ hội gây chuyện, đánh ngã lái xe của Bạch Khẩn xuống đất, còn đạp cả xe.
Bạch Khẩn không lo được nhiều như vậy, nhặt lấy một hòn đá trên mặt đất, hô:
- Đứng lại!
Đối phương không nghe lời, Bạch Khẩn liền ném hòn đá. Bốp! Hòn đá nện trúng gáy đối phương, sau đó liền thấy kẻ đang chạy phía trước ngã chúi xuống đất. Bạch Khẩn chạy đến, đoạt lại cái túi trong tay gã.
Lúc cô quay lại, trợ lý và lái xe đã bị những tên kia đánh đập tàn nhẫn đến mức bị thương rồi, đặc biệt là cô trợ lý, đang ôm đầu co rúm người lại la hét chói tai.
- Dừng tay!
Bạch Khẩn hét lớn một tiếng, đánh mạnh một quyền, người đang đứng trước mặt cô lập tức như diều đứt dây bay đi.