Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người tụ tập chơi gái, hút thuốc phiện, tội danh nào cũng nặng, bốn người đó lập tức bị chuyển tới cục Công an huyện.

Vệ Thiết Lâm cũng không biết việc này nên giải quyết thế nào, ngoài Thi Vĩnh Nhiên không có chỗ dựa vững chắc phía sau, ba người kia thì ngược lại. Hai người đều là loại cậu ấm, kỳ thật gia cảnh của Vệ Binh cũng không tệ, mặc dù Vệ Văn Bá chỉ là Bí thư huyện uỷ, nhưng cậu của Vệ Binh lại có quan hệ thân thiết với Lý hệ, ở trong tỉnh rất có thực quyền.

Vì nguyên nhân đó, Vệ Binh mới có thể sống giữa những người này, bằng không dựa vào thân phận con của Bí thư huyện uỷ, làm sao có thể cùng chơi với con của Phó Giám đốc sở, hơn nữa người ta còn phải nghe lời gã.

May mà lúc mấy người bị bắt, di động đều bị tước mất, tin tức không truyền ra ngoài. Vệ Thiết Lâm cũng không xuất hiện, tách bốn người ra giam giữ riêng, đợi tới trời sáng sẽ tính.

Kỳ thật, Vệ Thiết Lâm cũng rất lo lằng thân phận của mấy người này bị Trương Nhất Phàm điều tra ra, xử lý nghiêm khắc, rồi người ta sẽ trút giận lên đầu mình. Hai Phó Giám đốc Sở, một người là thân nhân của Bí thư huyện uỷ, dựa vào chỗ dựa của mình, khẳng định không che đỡ được.

Ngay lúc Vệ Thiết Lâm còn đang thấy khó xử lý, Vệ Văn Bá đã biết sự việc xảy ra, ông ta tức tới nỗi đập vỡ cả chiếc cốc. Vệ Văn Bá tức lây cả sang vợ:

- Khóc, khóc cái cứt gì! Có phải trong nhà có người chết không? Tôi đã nói với bà không biết bao lần rồi, quản lý tên súc sinh đó cho tốt! Bà cố tình không nghe, bây giờ khóc có tác dụng quái gì? Người ta sớm đã đào hố đợi ở đó, nó còn cứ thế nhảy vào! Tự tìm tới cái chết mà!

Vợ Vệ Văn Bá cũng có tuổi rồi, tới hơn 30 mới sinh ra đứa con này, nên từ bé đã vô cùng nuông chiều, mới khiến Vệ Binh trở thành như vậy. Hơn nữa, còn có thêm cậu của gã là người có chức có quyền ở trong tỉnh, vì vậy gã mới càng thêm ngạo mạn.

Vợ Vệ Văn Bá cầu xin chồng:

- Xấu tốt gì ông cũng là Bí thư huyện uỷ, gọi một cú điện thoại cho Cục trưởng Vệ đi?

Vệ Văn Bá đương nhiên không thể gọi cú điện thoại này, ông biết mình có gọi cũng không có tác dụng, gọi cho Vệ Thiết Lâm chẳng bằng gọi trực tiếp cho Trương Nhất Phàm. Nhưng mà như vậy, ý định ban đầu tới Thông Thanh của mình sẽ trở nên vô nghĩa.

Mà nếu gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, Vệ Văn Bá cũng mất mặt. Thấy Vệ Văn Bá không có động tĩnh gì, vợ ông liền trực tiếp gọi điện thoại cho em trai. Em vợ của Vệ Văn Bá, Lý Thắng Đông là Phó Giám đốc thường vụ Công an tỉnh, trong hệ thống chính pháp cũng coi là một nhân vật mà tiếng nói có trọng lượng.

Bởi ví ông ta là người của Lý hệ, nghe nói đợi sau khi lão giám đốc Sở về hưu, ông ta có hi vọng ngồi vào vị trí đó.

Lý Thắng Đông nhận điện thoại của chị, thấy chị gái trong điện thoại khóc tới mức chết đi sống lại, nói cái gì mà mình chỉ có mỗi một đứa con trai, nếu Vệ Binh xảy ra chuyện gì, mình cũng không muốn sống nữa.

Lý Thắng Đông nghe mà không hiểu gì, chỉ thấy chị gái khóc trong điện thoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không nghe rõ. Thế là ông ta bảo chị đưa điện thoại cho Vệ Văn Bá. Từ miệng Vệ Văn Bá ông ta mới rõ được nguồn cơn.

Tên tiểu tử Vệ Binh này ở tỉnh thành cũng nổi tiếng ăn chơi, đã vài lần bị bắt rồi, nhưng mấy người bắt gã lại bị chúng đánh cho một trận. Do đó, mấy người dân cảnh chấp pháp khi nhìn thấy tên tiểu tử Vệ Binh đều tự giác chạy trốn.

Nhưng lần này Vệ Binh lại gây chuyện ở địa bàn của người ta, Lý Thắng Đông biết việc này có thể là to có thể là nhỏ, hơn nữa Trương Nhất Phàm rất có uy thế ở địa khu Đông Lâm, mà Lý hệ ở địa khu Đông Lâm chỉ có một mình Vệ Văn Bá.

Thế lực của Phương hệ, cũng dần dần mất đi ưu thế, sau khi Lý Thắng Đông nghe rõ, lúc đó cũng không có biểu hiện gì, chỉ an ủi chị một câu:

- Không sao đâu, chị yên tân đi!

Sau khi gác máy, ông ta lập tức cân nhắc, dù Phó Giám đốc thường vụ như mình nói, Trương Nhất Phàm chưa chắc đã nghe, nếu hắn quyết không buông tha việc này, lại đưa lên phương tiện truyền thông, tên tiểu tử Vệ Binh này coi như xong đời.

Tuy Lý Thắng Đông ở trên tỉnh thành, nhưng lại hiểu cách làm việc của Trương Nhất Phàm, “Tên này rất biết lợi dụng truyền thông để làm việc”.

Việc mình có thể làm là cản ở phía trước giới truyền thông, dập tắt sự việc này. Nếu tới lúc trời sáng, Vệ Bình còn chưa được thả ra, việc này chắc chắn không xong rồi. Lý Thắng Đông đang nghĩ, cuộc điện thoại này nên gọi hay không nên gọi? Nếu mà gọi, thì gọi thế nào?

Lý Thắng Đông ngẫm nghĩ một chút, vẫn nên gọi điện thoại trước, thông báo với hai Phó Giám đốc sở, nói con trai bảo bối của họ xảy ra chuyện ở Thông Thành rồi, bây giờ người đang bị nhốt ở trong phòng Công an huyện.

Hai tên ở cùng Vệ Bình, một tên là con của Phó giám đốc sở Thương mại, một tên là con của Phó giám đốc sở Kiểm toán. Hai người đó đều không có thực quyền lớn. Họ nhận được điện thoại của Lý Thắng Đông, trong lòng cảm thấy bất an.

Lập tức chạy tới nhà của Lý Thắng Đông, hai người đều cầu xin Lý Thắng Đông giúp đỡ. Hai người cũng biết vị trí của mình, chẳng có chút quyền lực gì, lời nói cũng không có trọng lượng, mà bản thân Lý Thắng Đông lại là người trong hệ thống công an, lời nói còn có trọng lượng.

Lý Thắng Đông thì cố ý không muốn dây dưa vào, việc này chỉ sợ thêm rắc rối, chúng nó dù sao cũng đã chơi ma tuý rồi, mặc dù cháu của mình cũng ở trong số đó, Lý Thắng Đông vẫn cố ý nói nghiêm trọng thêm.

Hai người lấp tức biểu thị, bất kể tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần sự việc được giải quyết, mọi việc khác không còn là vấn đề nữa. Lúc Lý Thắng Đông nói với hai người bọn họ, không hề nhắc tới tên tiểu tử Vệ Binh, chỉ nói hai người kia bị bắt ở Thông Thành rồi.

Bởi vì Cao Cường, con trai của Phó Giám đốc Sở Thương mại thường tới Thông Thành chơi, mà con trai Vương Dũng của Phó Giám đốc Sở Kiểm toán, thường cặp kè với nhau. Hai người còn cho rằng là ở dưới gọi điện tới cho Lý Thắng Đông.

Mà Lý Thắng Đông e dè gia cảnh của Trương Nhất Phàm, hắn không chỉ là người của Trương hệ, mà còn là con rể của Phó Bí thư tỉnh uỷ Đổng. Trước mắt giữa Trương hệ và Thẩm Uyển Vân cũng có sự qua lại mật thiết, thì Lý hệ cũng không dám làm càn.

Mà bản thân Lý Thắng Đông cũng hiểu, nếu tự mình ra mặt, Trương Nhất Phàm chưa chắc đã nể mặt, dù sao hắn có vị trí vững chắc ở địa khu Đông Lâm, những kẻ dưới nghe lời hắn cũng tương đối đông.

Mặc dù Vệ Văn Bá không nhắc tới Trương Nhất Phàm, nhưng Lý Thắng Đông khẳng định, việc này Trương Nhất Phàm hẳn đã biết.

Bây giờ ông ta không thể nói Trương Nhất Phàm một tay có thể xử lý hết việc này, nhưng ông ta biết, việc này chắc chắn liên quan tới việc Vệ Văn Bá làm ở Thông Thành. Vệ Văn Bá không thiếu gì thủ đoạn giết gà doạ khỉ ở nơi khác, nhưng ở Thông Thành thì không linh rồi, thủ đoạn càng ghê gớm, phản kháng càng ghê. Đó là địa bàn của người ta, chỉ có thể lặng lẽ tới, ‘đun nước nấu cá’.

Lúc đó Lý Thắng Đông đã nói với Vệ Văn Bá dùng sai phương pháp rồi, quả nhiên đưa tới những hậu quả vô cùng lớn, không lâu trước đó thư ký Tôn Hồng Binh của Vệ Văn Bá đã bị người ta điều tra, sau đó lại tra ra y nhận hối lộ, điều ấy đã nói lên tất cả.

Lý Thắng Đông nói rõ, muốn hai người trở về chuẩn bị tiền, bản thân sẽ ở đây nghĩ cách cho họ. Đợi khi Phó giám đốc Cao và Phó giám đốc Vương đi khỏi, Lý Thắng Đông nghĩ đi nghĩ lại, hay là gọi điện thoại cho Vệ Văn Bá:

- Anh tự mình gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm đi! Em ở bên này cũng gọi điện cho hắn.

Vệ Văn Bá nghĩ trong lòng, tự đi tìm hắn làm gì? Đến nhà tạ tội à?

Vệ Văn Bá nghĩ tới nghĩ lui, hay là quyết định đợi sau khi Vệ Binh bình an đã, tự mình sẽ rời khỏi nơi này! Nếu chơi không lại người ta, thì đừng nhảy vào dòng nước đục.

Ôi —— Vệ Văn Bá thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ.

Trương Nhất Phàm không ngờ Lý Thắng Đông gọi điện thoại cho mình, càng không nghĩ tới việc Vệ Văn Bá sẽ tự đến nhà mình.

Mặc dù Lý Thắng Đông không có giao tình gì với Trương Nhất Phàm, nhưng hai người từng gặp qua vài lần, trong điện thoại gã ăn nói rất mập mờ, cũng không đề cập tới việc của Vệ Binh, chỉ nói tới mấy việc linh tinh như giao tình giữa mình và Phó Bí thư Đổng.

Trương Nhất Phàm đương nhiên hiểu được ý của gã, muốn mình thả Vệ Binh, nhưng điều Trương Nhất Phàm muốn không phải là nghe những lời vô nghĩa của Lý Thắng Đông, mà muốn biết thái độ của Vệ Văn Bá.

Nếu hắn ta tiếp tục gây sức ép ở Thông Thành, vậy việc Vệ Binh phải vào tù là không tránh khỏi rồi. Vệ Văn Bá thật to gan, vừa tới Thông Thành, trong một tháng đã hạ cấp ba cán bộ cấp cục, tiếp đó lại hạ bệ Chủ nhiệm khu kinh tế mới Trần Trí Phú.

Ông ta làm vậy khiến Trương Nhất Phàm không thoải mái chút nào. Những người này đều do một tay Bí thư Lâm bồi dưỡng, Vệ Văn Bá làm vậy là có ý gì?

“Hôm nay Lý Thắng Đông gọi cuộc điện thoại này, đó là gã còn chưa biết chuyện của Tập đoàn Hoa Sơn là do mình nhúng tay vào. Nếu để gã biết, chắc chắn Lý Thắng Đông sẽ không đội trời chung với mình”. Tập đoàn tài chính lớn nhất Lý hệ là Tập đoàn Hoa Sơn, nay đã ngã, như vậy tổn thất của Lý hệ không hề nhỏ.

Lý Thắng Đông gác máy chưa lâu, khoảng nửa tiếng sau thì Vệ Văn Bá đã tới.

Đã lâu không nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Vệ Văn Bá, mỗi lần thành phố có cuộc họp, Vệ Văn Bá luôn phô ra vẻ uy nghiêm. Sự can đảm khiến không mấy ai trong cuộc họp dám nhìn thẳng vào mắt Vệ Văn Bá, hôm nay thì khác rồi, tinh thần buồn bã.

Vợ Vệ Văn Bá ở đằng sau, dáng vẻ đáng thương, ở góc mắt vẫn còn đọng nước. Trong tay cầm hai bình rượu, một cây thuốc, nếu đoán không nhầm, chắc chắn trong đó còn có phong bao.

Sau khi hai người vào nhà, Vệ Văn Bá cúi đầu gọi Chủ tịch Trương, vợ hắn cũng theo vào, cung kính chào một tiếng. Trương Nhất Phàm giả vờ không biết gì cả.

- Bí thư Vệ, hai người làm gì vậy?

Vệ Văn Bá âm thầm lau mồ hôi, “Trương Nhất Phàm này đang đóng kịch, rõ ràng biết mình tới đây cầu xin là vì việc của Vệ Binh, hắn lại giả vờ như không nhận được tin gì”. Vệ Văn Bá dám khẳng định, nếu không có lời của Trương Nhất Phàm, Vệ Thiết Lâm sẽ không có gan làm vậy, không dám động tới ba người có chỗ dựa ở trên tỉnh.

Vợ Vệ Văn Bá lại không có sự kiên nhẫn như chồng, thấy hai người đóng kịch, lập tức nước mắt rớt ra, vừa khóc vừa kể mọi việc.

Trương Nhất Phàm nhíu mày:

- Có việc này sao? Tôi gọi điện hỏi Vệ Thiết Lâm xem.

Trương Nhất Phàm giả vờ rất đạt, ở trước mặt hai người, gọi điện cho Vệ Thiết Lâm. Hai người nói trong điện thoại vài câu, Trương Nhất ừ vài tiếng, sau khi tắt máy, hắn liền nhìn Vệ Văn Bá:

- Bí thư Vệ, việc này e có chút phiền phức rồi, nghe nói lục soát tìm thấy trong phòng của họ mười mấy gam bột, biết thì nói là bọn chúng hút thuốc phiện, không biết còn tưởng rằng chúng buôn lậu thuốc phiện. Lệnh công tử cũng quá đường hoàng đấy! Việc này…

- Chủ tịch Trương, không thể nào, không thể nào, Vệ Binh không thể buôn thuốc phiện được. Người làm mẹ như tôi có thể cam đoan.

“Ngươi cam đoan thì có tác dụng quái gì!”, Trương Nhất Phàm ngồi trên xa-lông, thái độ không mặn chẳng nhạt mà hút thuốc, ánh mắt chỉ nhìn Vệ Văn Bá.

Vệ Văn Bá đương nhiên biết Trương Nhất Phàm đang đợi mình tỏ thái độ, kể từ lúc này, tất cả mọi nỗ lực của mình ở Thông Thành đều đổ xuống sông xuống biển. Vệ Văn Bá đương nhiên không cam tâm, đem người mình nâng đỡ dìm xuống, như vậy không phải quá tàn khốc sao?

Nhưng thật sự không thể không làm vậy. Nếu không làm thế, con trai bảo bối của mình chuẩn bị vào nhà lao là vừa!

Từ lúc ra khỏi nhà Chủ tịch Trương, Vệ Văn Bá giống như giọt sương đánh vào quả cà, như tự lấy đá ghè vào chân mình, tự mình đem người của mình đi xử lý, chắp tay lại đem người bị mình dạy bảo mà đỡ lên.

Nghĩ tới đây, Vệ Văn Bá cảm thấy làm như vậy còn khó chịu hơn tự sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK