Tuy nhiên anh ta lập tức liền phủ định suy đoán này, hẳn là không có khả năng này, số người của mình ở lại Vĩnh Lâm không ít, trước mắt anh ta để bộ phận đội ngũ tổ chức Tia Chớp ở lại Vĩnh Lâm, tiến hành theo dõi toàn bộ động thái của Vĩnh Lâm.
Tổ tình báo Tia Chớp không có gửi tín hiệu gì cho mình, nói rõ tất cả những thứ này bình thường mới đúng, nhưng điều làm anh ta thấy kỳ quái chính là, Liễu Hải rõ ràng cảm giác được có gì đó không bình thường.
Đợi sau khi Tần Xuyên trở về nhà, anh ta đang ở cùng với Hồ Lôi. Liễu Hải cũng biết Hồ Lôi tên tiểu tử này, tên này tính không thay đổi, cái thay đổi duy nhất chính là không hề có chân tình với phụ nữ nữa, có lẽ đây là do di chứng để lại sau cái chết của Tống Vũ Hà.
Anh ta kéo Liễu Hải đi tới bãi tắm Dân Tộc, bây giờ trong bãi tắm lớn này, cũng không có gì thay đổi, không khác gì so với lúc Trương Nhất Phàm ở đó. Nhưng những cô gái ở đây, đổi hết đám này đến đám khác, gần đây có không ít cô gái mới tới.
Mặc dù mỗi người đàn ông đều thích những ngày tháng được ăn chơi đàng điếm này, nhưng Liễu Hải ở trong hoàn cảnh này, đều luôn rất tiết chế. Hơn nữa Bạch Chặt cũng dọn về Vĩnh Lâm ở cùng anh ta, Liễu Hải trên cơ bản không tham dự hoạt động này.
Nhưng hôm nay bị Hồ Lôi buộc vào cùng chiến tuyến, anh ta cũng chỉ đành đi theo Hồ Lôi cùng đi tắm hơi thôi.
Hồ Lôi đến bãi tắm Dân Tộc, chỉ có một mục đích, là để tìm Kim Lan Châu.
Liễu Hải đương nhiên nghe nói qua chuyện về Kim Lan Châu, đây là một cô gái rất thần kỳ, nghe nói người đàn ông nào cùng cô lên giường, đều là đến từ phía âm thanh mà cô ấy nói.
Nhưng từ sau khi cô được bao luôn, Kim Lan Châu không làm việc này nữa, hiện tại cô thành vật phẩm chuyên dụng của Hồ Lôi. Tối nay, lúc Hồ Lôi vội tới bãi tắm Dân Tộc, đã sớm thông báo cho Kim Lan Châu, mau đến hầu hạ ông.
Quả nhiên, hai người ở trong phòng vip, Kim Lan Châu liền mang theo một cô gái lại.
Cô gái này tư sắc rất khá, thân hình mê người, nhất là cặp con ngươi đó, cứ mang theo cảm giác mê hồn. Hồ Lôi nhìn thấy cô gái này, liền đẩy Kim Lan Châu đang nghênh đón đó nói:
- Tối nay em đi cùng với Cục trưởng Liễu đi.
- Đáng chết!
Kim Lan Châu hung hăng bóp anh ta nói:
- Anh nói ra thì đừng có hối hận đó!
Cô bỉu môi nói:
- Tối nay em sẽ cùng lên giường với Cục trưởng Liễu, cho anh tức chết.
Hồ Lôi cười phá lên nói:
- Em giỏi mà, tuy nhiên, Cục trưởng Liễu không để ý em đâu. Đừng nói quá nữa.
Kim Lan Châu tức giận đến chà chà chân, đến cạnh Liễu Hải, kéo cánh tay anh ta nói:
- Cục trưởng Liễu đi thôi, để em mát xa cho anh.
Kim Lan Châu sớm đã không tự mình tiếp đãi việc này, cô bây giờ là Tổng giám đốc bãi tắm dân tộc.
Liễu Hải nhìn Hồ Lôi, Hồ Lôi gật gật đầu, Liễu Hải cũng không khách khí, cho Kim Lan Châu sát bộ ngực đầy đặn vào chỗ cánh tay chính mình, hai người đi tới phòng riêng khác.
Ở bãi tắm dân tộc, giá của nhà khách quý giá này cũng không phải rất cao, một giờ một trăm hai mươi đồng, tiền bo thì tính theo kiểu khác. Hơn nữa thêm những chi phí khác, phỏng chừng ở trong gian phòng này tắm rửa một cái, khoảng ba giờ, cũng phải mất hơn một ngàn đồng.
Mấy ngàn đồng tiền này đối với đại gia Hồ Lôi này mà nói, không phải chuyện gì khó khăn cả.
Cái cô gái kia giúp anh ta tắm xong, anh ta liền nằm ở đó, để vuốt ve cho anh ta. Liễu Hải và Kim Lan Châu ở gian khách quý bên cạnh, Kim Lan Châu vừa mát sa cho Liễu Hải vừa cùng nói chuyện phiếm.
Liễu Hải không giống người khách khác, lúc nhìn thấy cô gái, luôn mượn cơ hội để ăn bớt. Anh ta thật ra rất quy củ, nằm trong bồn để Kim Lan Châu xoa vai.
Kim Lan Châu nhẹ nhàng nói:
- Cục trưởng Liễu, ngày hôm qua trong bãi tắm có hai vị khách đến, nghe giọng nói có vẻ là người ở thủ đô, giọng Bắc Kinh chuẩn luôn.
Kim Lan Châu là tình nhân của Hồ Lôi, đã sớm bị Liễu Hải cho là cơ sở ngầm của bãi tắm. Bãi tắm có tình huống gì, Kim Lan Châu trên cơ bản đều nói cho Liễu Hải biết.
Liễu Hải hỏi:
- Có gì đặc biệt không?
Nơi Vĩnh Lâm nhỏ này, bình thường nào có quý khách từ thủ đô tới chứ? Bởi vậy, Kim Lan Châu đã để ý rất nhiều.
Cô nói:
- Khách này chơi rất xa xỉ, rất được nhiều cô gái ở đây mến mộ, tới chưa có đến hai ngày, đã chơi bời với bọn họ rất sôi nổi. Đêm qua còn hẹn em cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, bởi vì có việc nên em không đi.
- Đối phương là thân phận gì?
Đến một nơi xa lạ này, vào chỗ ăn chơi trêu chọc cô gái như thế. Đơn giản là có hai mục đích, thứ nhất là chủ luôn ăn uống chơi gái đánh cược, còn cái khác khẳng định chính là để tìm hiểu tin tức. Chỗ ăn chơi này, tin tức linh động nhất, đây là một trong nơi lý tưởng nhất cho công việc của nhân viên tình báo.
Liễu Hải cảm thấy rất hứng thú với loại người này. Kim Lan Châu nói:
- Có một người đàn ông trong đó, hẳn là ông chủ, rất có khí thế. Hơn nữa nhìn khá đẹp trai.
Liễu Hải quay đầu lại nhìn cô một cái, Kim Lan Châu mặt liền đỏ lên, chắc Liễu Hải đang hoài nghi cô, lại động dục rồi.
Kim Lan Châu nói:
- Em không phải có ý đó.
Liễu Hải mỉm cười nói:
- Giải thích với anh để làm gì?
Kim Lan Châu hơi ngượng ngùng, đẩy đẩy Liễu Hải nói:
- Anh đi ra nào để em mát sa phía sau lưng cho anh.
Cô đưa khăn mặt cho Liễu Hải để che bên hông, lau khô thân mình, hai người tới trên giường nằm xuống.
Liễu Hải nằm sấp xuống, Kim Lan Châu cầm một cái khăn mặt sạch sẽ che lên mông của Liễu Hải, mở hai chân ngồi xuống. Liễu Hải cảm thấy trên mông truyền đến một lực nén, thoải mái mà hừ một tiếng.
Tay nghề của Kim Lan Châu thật sự không tồi, từ sau khi cho Kim Lan Châu nạp vào người cùng tuyến với chính mình. Anh ta vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ này. Anh ta nói với Kim Lan Châu:
- Em nghĩ cách, đưa ảnh chụp của anh ta cho anh.
Kim Lan Châu nói:
- Vừa rồi anh ta cũng còn muốn, hay là để em đi xem thử.
Nhìn thấy Liễu Hải gật đầu đồng ý, cô liền từ trên người Liễu Hải xuống. Lúc đi ra, cô nói câu:
- Cô gái vừa rồi kia, số 16 đó, khách hôm qua chính là khách cô ta phục vụ.
Số 16 là danh hiệu của cô gái vừa nãy. Cô gái trong bãi tắm, đều không dùng tên thực của mình, lúc khách chọn thì chỉ cần nói danh hiệu là được.
Kim Lan Châu vừa đi, Liễu Hải liền ngồi lên hút thuốc.
Một điếu thuốc còn chưa được hút xong, một Kim Lan Châu giống rắn nước, rất mau đã trở về đây. Đưa điện thoại di động qua nói:
- Chính là anh ta!
Vừa rồi cô ta đi rồi quay về, cô đã chụp được bộ dáng của đối phương, Liễu Hải tán thưởng nhìn cô một cái, cẩn thận coi coi người đàn ông trên di động. Sau đó anh ta liền phát một tin qua, gọi người lập tức tra lai lịch người này.
Xong xuôi chính sự, Kim Lan Châu nói:
- Để em mát xa tiếp cho anh.
Liễu Hải liền lắc tay nói:
- Hay là thôi đi!
Cô ta dù sao cũng là người phụ nữ của Hồ Lôi, tuy rằng Kim Lan Châu có sức hấp dẫn, trong phương diện này năng lực ức chế của Liễu Hải tốt lắm.
Kim Lan Châu thấy vậy, liền nghiêm chỉnh ngồi ở một bên.
Liễu Hải nói:
- Gần đây nội bộ các em có điều chỉnh gì không?
Kim Lan Châu vừa mới thăng lên làm Tổng giám đốc, kỳ thật đối với tình huống bên trong bãi tắm Dân Tộc không phải rất rõ ràng. Chỉ có điều cô ta biết, bãi tắm Dân Tộc lệ thuộc vào một tập đoàn. Mỗi ngày cô chỉ cần phụ trách quản lý, tiếp đón khách là được rồi, về phần chuyện khác, đều có người đi xử lý cả.
Trước sau chỉ gần hơn mười phút, Liễu Hải liền nhận được tin tức từ tổ chức Tia Chớp. Người đó trong ảnh chụp vừa rồi gọi là Duệ Quân, người ta gọi là Thiếu Quân, người Bắc Kinh, ông chủ của câu lạc bộ bờ biển Hoàng Kim, cũng là người sáng lập tổ chức tình báo Gió Tây. Ba ngày trước đến tỉnh Tương, hướng đi không rõ. Mặt sau còn có tin tức về tuổi tác và tin khác của anh ta.
Ánh mắt của Liễu Hải vẫn dừng ở mấy chữ tổ chức tình báo Gió Tây này, theo tin tức Liễu Hải có được, sở tình báo Gió Tây vẫn là một cơ cấu tư nhân, chưa được quốc gia cho phép. Hơn nữa vẫn chỉ ở vùng thủ đô hoạt động, lại không biết bọn họ vì sao đột nhiên đến tỉnh Tương đây, hơn nữa lại xuất hiện tại Vĩnh Lâm.
Việc này thật là làm người ta khó hiểu, anh ta liền ra hiệu cho Kim Lan Châu đi ra ngoài, bản thân gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
Ở Vĩnh Lâm phát hiện một người tên là Duệ Quân, anh ta là người sáng lập tổ chức tình báo gió tây, lần này tới Vĩnh Lâm, không rõ động cơ.
Trương Nhất Phàm đang ở cùng Liễu Hồng, nghe được tin tức này, trong lòng rùng mình nói:
- Duệ Quân đi Vĩnh Lâm à?