Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Lưu ngơ ngẩn đến chưa có tỉnh táo lại, đang êm đẹp mà ông hiệu trưởng, làm gì mà mở miệng đã mắng chửi người chứ? Mắng nhã nhặn thì được rồi, còn mắng đến thô lỗ như vậy, đây có phải là tố chất của một hiệu trưởng không?

Cô còn đang trên đường về nhà, hiệu trưởng lại mắng nói:

- Cho cô mười phút, lập tức đến ngay!

Trong lòng cô Lưu bực bội đây, bà đây cực khổ giáo dục nhiều học sinh như vậy, không có công lao cũng đã cực khổ lao động chứ? làm gì mà bị mắng như con chó vậy nè?

Không phải là lão già này có cái gì không thể cho ai biết muốn nói với mình chứ? Đúng rồi, dường như lần trước ông ta ám chỉ gì đó với bà đây. Trong lòng cô Lưu đã nghĩ thoáng.

Tuy nhiên, cô thực ra không sợ hiệu trưởng sẽ làm gì mình, dù sao cô là giáo viên biên chế chính thức của quốc gia, giáo viên do dân lập ra cũng không phải là tùy tiện một cước chân là có thể đá ra ngoài được.

Hơn nữa, không phải mình có quen biết với Cục trưởng cục Lao Động sao? Cô lấy sổ điện thoại ra, trên cuốn sổ ghi kỹ một số điện thoại liên hệ với phụ huynh học sinh. Mỗi lần một khi có chuyện gì, cô liền gọi điện thoại cho họ, thỉnh cầu bọn họ giải quyết.

Hiệu trưởng tại sao đột nhiên mắng chửi mình chứ? Cô lúc này vẫn chưa có hiểu, xe dừng ngay tại trước phòng đơn vị của trường học. Cô Lưu gõ cửa phòng của ông hiệu trưởng, còn chưa vào cửa nữa, hiệu trưởng thấy cô đến rồi, mắng ào ập nói:

- Cô có phải thích tiền đến điên rồi hay không? Nhà cô có người chết rồi? Hay là bị bệnh ung thư? Cần tiền gấp như vậy, thực con mẹ ăn nói lung tung. Tiền nhà người nào cũng dám thu, tiền nhà người nào cũng muốn, cô mượn đâu ra cái gan chó đó vậy?

Cô Lưu sống hơn bốn mươi mấy tuổi, đây là lần đầu tiên bị người ta chỉ vào cái mũi của mình mắng như vậy. Nói thật ra , trước kia lúc cô tuổi còn trẻ, tuy rằng cũng là dạy tiểu học. Lúc ấy vẫn là ở thành phố của Vĩnh Lâm, mình nổi tiếng lấy việc học sinh đi muộn, tiến hành phạt tiền. Hoặc là lấy việc học sinh không có làm xong bài tập, đến trường gây rối, đánh nhau…, cô luôn dùng chiêu này.

Mười mấy năm nay, làm theo như vậy mà không hề có việc gì. Lúc ấy một số đồng sự còn hâm mộ cô, nói cô biết cách làm giàu, trường học cũng không đâu có quản qua? Bây giờ toàn bộ thế giới đều thay đổi, ngoài việc chủ nhiệm của lớp sẽ đi thăm hỏi các gia đình thì các giáo viên khác làm theo cũng đi thăm hỏi các gia đình, giáo viên thể dục người ta còn làm cả việc thăm hỏi các gia đình đó!

Bây giờ bọn họ mới phát hiện, hoá ra ngành giáo viên này, còn có thể làm như vậy. Trước khi đến nhà học sinh, thông báo sớm trước đó ba bốn ngày. Sau khi tới rồi, người ta tự nhiên sẽ chuẩn bị tốt đồ ăn để chiêu đãi.

Tiền đồ của đứa con bọn họ nằm toản trong tay chính mình. Bởi vậy, mỗi người phụ huynh, luôn đối xử khách khí với bọn họ.

Nghe được hiệu trưởng mắng cô ta như vậy, cô đột nhiên ý thức được hôm nay có phải sẽ gặp rắc rối hay không? Chẳng lẽ...

Cô đột nhiên nhớ tới mẹ của Miêu Miêu, chẳng lẽ cái cô tiểu thư Liễu thật sự là bao dưỡng tình người cho người ta? Cô cáo trạng tôi ư? Nếu không sao nhanh như vậy đã bị hiệu trưởng biết được? Kỳ thật, ở trong trường học các giáo viên muốn đi thăm hỏi các gia đình, đây cũng là chuyện rất bình thường, giao lưu cảm tình với phụ huynh học sinh thôi, cùng nghiên cứu thảo luận vấn đề như thế nào để bồi dưỡng đứa nhỏ thôi.

Nhưng việc này một khi đã gắn tới tiền bạc, tính chất liền sẽ có sự khác biệt.

Cô Lưu lập tức liền ý thức được, khẳng định sau lưng người ta đã có chỗ dựa vững chắc. Nếu không mình trước khi đi ra, tiền còn trong túi vẫn còn nóng, phía trên đã trách cứ rồi.

Hiệu trưởng nhìn thấy cô cả ngày không nói chuyện, giọng điệu liền nhẹ nhàng lại.

Việc này mắng cũng mắng rồi, tiếp tục mắng cũng không có ý nghĩa gì lớn nữa, mấu chốt là phải giải quyết vấn đề. Trong lòng ông ta hiểu rõ Cục trưởng Nhan người này, nếu xảy ra sự tình gì, ông ta sẽ không bảo vệ chính mình đâu .

Bình tĩnh lại, ông ta liền tận tình khuyên bảo nói:

- Cô cũng là giáo viên , làm sao lại có thể phạm sai lầm này? Cô cho đây vẫn là trường tiểu học ở nông thôn à, tùy cô làm chuyện xằng bậy như thế nào, muốn phạt tiền như thế nào, thì dân chân đất nông thôn đó dù sao cũng không biết, ngu ngốc mà chấp nhận để cô phạt tiền. Học sinh nơi này, đều là người có bối cảnh, cô đi tới thăm hỏi các gia đình, người ta cho cô tiền lì xì, đó là giữ thể diện cho cô, là giữ thể diện cho toàn bộ giáo viên đứng ở trước bảng đen các người. Cho cô thì cũng đã cho rồi, chưa cho thì cô lại đi đòi hỏi? Lần trước bên Cục lao động người ta đã gọi điện thoại lại đây trách cứ. Không có truy cứu trách nhiệm của cô, đó là tôi nể cô, cô đừng tưởng rằng như vậy sẽ không có việc gì, là có thể tiếp tục đâm vào.

Hiệu trưởng đang hút thuốc nói:

- Cô hôm nay lại đi tới đâu rồi?

Cô Lưu với vẻ mặt cầu xin nói:

- Tôi đã đi tới nhà Liễu Miêu.

- Liễu Miêu?

Trong đầu hiệu trưởng liền hiện ra cô gái chạy cái xe BMW. Liễu Hồng thật ra đã tới trường học này nhiều lần, chiếc xe BMW của cô ta, hiệu trưởng đã từng được thấy qua. Càng làm cho ông khắc sâu trong lòng chính là cái vẻ gợi cảm, thành thục của một thiếu phụ làm ông ta chạy cả máu mũi.

Liễu Hồng đến một lần, hiệu trưởng chạy một lần máu mũi. Dáng người của Liễu Hồng kia, bóc lửa đến khiến người ta thật sự chịu không nổi.

Sự xuất hiện của Liễu Hồng, khiến ông ta cảm thấy giáo viên trường học như vậy, thật sự chỉ là một mảnh cỏ dại, nếu Liễu Hồng ngoái đầu nhìn lại cười thì quả thực là đại vô nhan sắc tại lục cung, thiên tư quốc sắc đó!

Nghe được cô Lưu nói như vậy, lúc ấy ông ta liền nhảy dựng lên, khẳng định bối cảnh đối phương không đơn giản như vậy, nói không chừng Liễu Miêu này là con riêng của vị lãnh đạo nào đó?

Ông ta liền hỏi cô Lưu tỉ mỉ tình huống lúc ấy, cô Lưu biết là đã gặp rắc rối. Nhưng cô kiên trì nói, tiền là đối phương tự tiện đưa cho chính mình, chính mình vốn cũng không cần, cô ta thế nào cũng đưa cho tôi thôi! Tâm trạng của hiệu trưởng lúc ấy, hận là không thể tát cho cô ta bạt tai thật nặng. Sau đó, sau đó cái gì…

Tôi xỉ —— Nhìn thấy mặt mày kia của cô ta, còn với tính tình xem tiền tài như mạng sống của cô ta, hiệu trưởng thở dài. Mẹ khiếp, sự việc đến như vậy, cô còn dám nói là người ta nhét đưa cho cô sao? Nói chuyện cũng không chịu động não, trực tiếp nói thẳng ra như vậy.

Ông ta trừng mắt nhìn cô Lưu liếc mắt một cái, lấy điện thoại ra gọi nói:

- Cục trưởng Nhan à, sự tình đã điều tra xong.

Sau đó ông ta cầm lấy điện thoại, đi vào trong phòng.

- Tôi bây giờ dẫn theo cô ta, đích thân đi đến nhà xin lỗi.

Cục trưởng Nhan vừa nghe liền không thích nói:

- Xin lỗi sao? Là ông có bệnh hay là tôi có bệnh đây?

Hiệu trưởng rối loạn, Cục trưởng Nhan là có ý gì đây?

Đang trong lúc cân nhắc thì Cục trưởng Nhan rống lên một tiếng nói:

- Còn muốn tôi dạy cho ông xử lý như thế nào nữa sao? Loại giáo viên không có phẩm đức như thế này, tùy tiện đuổi đến trường học nào đó đi, để ở chỗ này mất mặt làm gì.

Lúc sắp cúp điện thoại, Cục trưởng Nhan lại thêm một câu nói:

- Nếu việc này xử lý không xong, ngày mai tìm người khác đến thay thế ông đi.

Hai chân hiệu trưởng mềm nhũn, mẹ tôi ơi.

Cô giáo Lưu này, rốt cuộc mạo phạm ai rồi? Cục trưởng Nhan bình thường là người có vẻ mặt ôn hoà, không ngờ tới ông ta hôm nay nóng đến thế, nhưng thực sự dọa người đó, một câu nói đã bảo mình cút đi.

Ngay cả cơ hội nhận lỗi cũng không cho, hiệu trưởng với vẻ mặt nghiêm đi ra, cô Lưu lập tức lại hỏi:

- Thế nào rồi ạ, hiệu trưởng?

Hiệu trưởng ném điện thoại nói:

- Cô ngày mai không cần đi làm nữa!

Cô Lưu nghe nói như thế, hai chân mềm nhũn.

- Hiệu trưởng, hiệu trưởng, tôi trả lại tiền về không phải được rồi hay sao? Tôi, tôi, tôi thêm bốn trăm, không, bỏ thêm 8 trăm nữa.

Mẹ khiếp, người ta để ý tiền này của cô sao, người ta là thấy tác phong này không tốt, căn bản không xứng là gương tốt để đối nhân xử thế.

Hiệu trưởng không thèm quan tâm đến cô, bất đắc dĩ mà phất phất tay nói:

- Cô đi đi, ngày mai đến nông thôn đảm nhiệm giáo vụ.

- Hiệu trưởng, hiệu trưởng, không thể như thế được đâu.

Cô Lưu quỳ trên mặt đất, ôm đùi hiệu trưởng rồi lắc lắc nói:

- Hiệu trưởng, xin đừng đuổi tôi đi mà ——

Hiệu trưởng giận rồi nói:

- Cô không đi, thì tôi đi!

Sau đó ông ta hung hăng đóng sập cửa, đánh điện thoại cho lái xe của trường học nói:

- Cậu lập tức chạy xe lại đây! Tôi muốn đi ra ngoài.

Cô Lưu quỳ trên mặt đất, nhìn hiệu trưởng đóng sầm cửa lại mà đi, trong đầu trống rỗng. Lần này thật sự là tiêu rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK