Tên nọ bị văng xa vài mét, đập vào bàn phía góc tường, đau đến mức y giống như ác quỷ đang gào to trong đêm.
- Đánh chết hắn! Con mẹ nó, không ngờ nó dám đánh người!
Bốn người khác vây quanh lại, có người cầm lấy chai bia, có người cầm cái đĩa trên bàn, hiện tại những người này đang vây quanh Trương Nhất Phàm.
Ôn Nhã bổ nhào lại.
- Đừng ——
- Bịch ——
Một cái đĩa đập vào đầu Ôn Nhã, cái trán lập tức bị chảy máu. Ôn Nhã kêu một tiếng đau đớn, ngã vào người Trương Nhất Phàm.
Thấy đánh nhau, người trong tiệm thức ăn nhanh đều né ra, toàn một đám nhát gan sợ chết.
Người nào to gan thì trốn ở một bên, lặng lẽ chứng kiến cảnh đó mà không hó hé một lời.
- Ôn Nhã!
Trương Nhất Phàm gào lên, phát hiện Ôn Nhã ngẩng đầu lên, nhìn mình gượng cười một cái.
- Dừng tay ——
Trương Nhất Phàm quát to một tiếng, nhìn bốn người đang vây quanh với ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Ngươi còn có liêm sỉ không!
Một tên nhìn ba tên còn lại, y nhìn thấy Trương Nhất Phàm gặp nguy mà không cuống cuồng, còn rất can đảm, khiến trong lòng y có chút đắn đo, có nên đụng tới người này không.
Trương Nhất Phàm đỡ Ôn Nhã ngồi xuống, lạnh lùng nhìn năm người đó, nhớ kỹ mặt bọn họ:
- Các người không phải là vì tiền sao? Sao lại đánh người bị thương! Ba cô ấy nợ các người bao nhiêu, tôi trả cho!
Khẩu khí thật lớn! Nhưng mấy người nhìn Trương Nhất Phàm cảm thấy rất lo lắng, nửa tin nửa ngờ buông chai rượu xuống.
Chỉ là có người không tin.
- Ngươi có tiền mà còn ngồi đây ăn đồ ăn nhanh sao, nói để hù người khác à! Ngươi suy nghĩ kỹ chưa.
Trương Nhất Phàm không để ý đến y, xé khăn giấy lau cho Ôn Nhã:
- Em không sao chứ! Trước tiên phải bịt miệng vết thương lại.
Thu Phi Tuyết chạy tới, vừa khóc vừa cầm khăn giúp cô sát trùng vết thương:
- Chị Ôn Nhã bị thương rồi.
Trên trán Ôn Nhã, bị rách một lỗ lớn, may mà ở trong tóc, nếu không thì mặt bị sẹo rồi.
- Hai trăm tám mươi ngàn. Ngươi trả nổi sao?
Tên tóc ngắn hét lên, mấy tên kia sửng sốt. “Không phải hai trăm ba mươi ngàn sao? Sao lại thay đổi rồi? Ồ, phí dịch vụ. Mấy người lập tức hiểu ý.
- Hai trăm tám mươi ngàn!
Trương Nhất Phàm đưa chìa khóa xe:
- Trước tiên cầm lấy chìa khóa xe này trước, nửa giờ sau một tay trao tiền một tay lấy lại đồ.
Hắn chỉ vào chiếc Audo màu trắng đậu trước cửa, mới mua hơn một năm. Mấy tên nhìn thấy có giấy phép nên yên tâm đồng ý.
Chỉ có điều vừa rồi nhìn thấy không ngờ tiểu tử này lại đi xe tốt như vậy, Audo A6, ít nhất cũng phải sáu bảy trăm ngàn, cho dù không tính thuế thì ít nhất cũng không dưới bốn trăm.
Mấy tên đó nửa tin nửa ngờ nhìn Trương Nhất Phàm, tên tóc ngắn mở miệng nói:
- Được! Tin ngươi một lần! Nửa giờ sau không đến thì đừng trách chúng ta đem xe đi.
Trương Nhất Phàm đi qua, nhặt chiếc điện thoại từ chỗ gã mà bị mình đá một một cú ngã lăn quay. Đỡ Ôn Nhã dậy nói:
- Chúng ta đi thôi! Trước tiên đi bệnh viện đã.
Ôn Nhã cảm động nói:
- Không cần đâu, Tiểu Tuyết dìu em đi là được rồi, những người này, một người cũng không tha. Thật là thái quá.
Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Trương Nhất Phàm, Ôn Nhã cảm thấy trong lòng bồi hồi, xúc động:
- Em không việc gì đâu, bị trầy da tí thôi mà.
- Vậy được rồi! Tiểu Tuyết, nhanh đưa cô ấy đi bệnh viện. Để tôi ở đây với bọn họ!
Mãi đến lúc Thu Phi Tuyết và Ôn Nhã lên xe taxi đi rồi, Trương Nhất Phàm mới lấy điện thoại ra:
- Liễu Hải, mang vài người đến đây, xe của tôi bị mấy người giữ lại rồi. Cửa hàng thức ăn nhanh Song Giang! Đúng, nhanh lên.
Vừa mới cúp máy, đồ ăn làm ngon lắm, năm người vừa ăn vừa uống bia, có người nhìn thấy Trương Nhất Phàm ở ngoài gọi điện thoại:
- Các ngươi nói hắn có phải đang báo cảnh sát hay không?
- Người ngoại tỉnh, không sợ!
Chúng ta không phải là ở trên phố đánh nhau, đồn công an sẽ không quản đâu.
- Vậy là, chúng ta là đang tính sổ cơ mà, thiếu nợ thì trả tiền, cái đạo lý này đi đến đâu mà chẳng nói được.
Mấy tên đó cho là đúng, tiếp tục uống rượu.
Năm phút sau, Liễu Hải dẫn người tới. Bọn họ lái xe, không có có kéo chuông cảnh sát. Liễu Hải vừa lái xe, vừa nói chuyện điện thoại với Trương Nhất Phàm, đến chỗ cách tiệm thức ăn nhanh hơn một trăm mét thì dừng lại.
- Bốn người các cậu đi vào lối cửa sau, còn ba người đi theo tôi!
Liễu Hải dặn dò một tiếng, bảy tám người công an đột nhiên ụp tới.
- Không được nhúc nhích!
Năm tên đang uống rượu còn chưa kịp phản ứng lại,, đã bị mấy khẩu súng dí vào đầu. Nhìn thấy mấy khẩu súng đen ngòm, mấy tên lập tức ngây người ra.
Đại sảnh của tiệm thức ăn nhanh lập tức lạnh ngắt như tờ, không có một tên nào dám động đậy.
- Giải đi!
Liễu Hải hô lên một câu, mấy người cảnh sát lập tức áp giải năm tên nối đuôi nhau đi ra khỏi tiệm thức ăn nhanh.
Khi ở trên xe, bọn họ nghe loáng thoáng Trương Nhất Phàm nói:
- Công tác trị an của các người vẫn là không được tốt lắm, nhất định phải tăng cường, nghiêm trị. Nghe giọng điệu những người này là dân sòng bạc, quá kiêu ngạo, động tí là đòi bắt con gái người ta đi gán nợ, bán vào làm nhân viên phục vụ trong tiệm gội đầu, những chuyện như thế này, nhất định phải ngăn chặn, nghiêm trị!
- Còn nữa, cậu bảo Diệp Á Bình ngày mai đến văn phòng của tôi một lát! Những người này thật là coi trời bằng vung! Như vậy thì nước không ra nước!
Trương Nhất Phàm nói với vẻ giận dữ, mấy tên đấy nghe được càng thấy kinh hãi.
Người này là ai? Không ngờ dám gọi thẳng tên Cục trưởng cục công an Diệp Á Bình, lại là đến văn phòng hắn. Những người này thật không thể nào hiểu rõ, không lẽ lại là đại nhân vật nào đó của thành phố Song Giang!
Mẹ kiếp, không ngờ chạy đến tiệm thức ăn nhanh mà còn gặp nhân vật lớn.
Mấy tên côn đồ bị Liễu Hải áp giải đi rồi, Liễu Hải còn cho một trận đòn giáo huấn, nhưng Trương Nhất Phàm cũng biết, tình hình hiện nay nếu như muốn quay lại thời gặp của rơi không nhặt, thì tuyệt đối không có khả năng.
Cái loại xã hội lý tưởng hóa đó, từ đây về sau sẽ không bao giờ có nữa.
Đang lúc thực hành cải cách mở cửa, tất nhiên cũng có ít hiện tượng xã hội biến chất. Nhất là ở những người trẻ tuổi thời nay, luôn luôn sùng bái và nhắm mắt chạy theo đồng tiền, quả thực là không thể quay lại như lúc trước.
Cho nên Trương Nhất Phàm cũng không mong thành phố Song Giang có thể trở lại yên ắng như những năm bốn mươi năm mươi, nhưng ít nhất đi trên đường phải có cảm giác an toàn.
Nếu đến điều kiện tối thiểu này mà cũng không thể đạt được, đất nước đó nuôi nhiều công an như vậy còn có tác dụng gì nữa chứ? Các hoạt động đả kích vào bọn tội phạm, vẫn là một trong những hạng mục hoạt động mà Trương Nhất Phàm coi trọng nhất.
Việc hôm nay khiến hắn tận mắt thấy một hiện tượng xã hội khác, bởi vậy, hắn quyết định phải gọi Diệp Á Bình lên nói chuyện, chú ý hơn nữa đến thành phố Song Giang, tái triển khai một lần thâm nhập phân tích hoàn toàn, sau đó đề xuất ra một phương án, để cho dân chúng được sống những ngày tháng yên ổn.
Vội vàng đến bệnh viện, Ôn Nhã đã được kiểm tra xong, miệng vết thương phải khâu ba mũi. Do vết thương ở trên trán, gần chỗ tóc nên Ôn Nhã cười xấu hổ nói:
- Xấu chết đi được, ngày mai đi mua lấy cái mũ đội.
Trương Nhất Phàm gượng cười, việc này đích thực do mình thất sách, chẳng qua tình huống lúc đó thật sự làm hắn rất giận, bởi vậy còn chưa đợi người ta động thủ, hắn liền không kìm nổi muốn đánh ngay lũ chó đó.
Bây giờ nghĩ lại, mình quả thật rất lỗ mãng, Trương Nhất Phàm không khỏi tự phê bình mình rất nghiêm khắc. Đường đường một Bí thư thành ủy, không ngờ lại động thủ với mấy tên côn đồ, uy nghiêm ở chỗ nào chứ?
Lúc trên đường trở về, Trương Nhất Phàm hỏi Thu Phi Tuyết:
- Chuyện của ba em là như thế nào? Không ngờ đi vay nặng lãi người ta nhiều như vậy.
Thu Phi Tuyết cuối đầu, nói đến ba cô, mắt cô lập tức đỏ lên,
- Em cũng không biết, hôm nay khi trở về, ông nội nói ba trốn rồi!
Thu Văn Chương này! Trương Nhất Phàm âm thầm thở dài, nghĩ đến việc nhìn thấy ở buổi tối hôm đó, bộ dạng của Thu Văn Chương ở trước mặt của Lư Khoái Phi, cảm thấy ông ta quả thực là hết thuốc chữa rồi.
- Kỳ thật trước kia ba em không phải là người như thế, chỉ là sau khi mẹ em bỏ trốn theo nhân tình, ba em mới trở thành như vậy thôi!
Thu Phi Tuyết nức nở nói.
Trương Nhất Phàm cũng khó mà nói khác được.
- Thôi đừng khóc nữa nào, ngày mai chúng ta đi thăm ông bà nội em.
Thu Phi Tuyết cắn môi, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Trương Nhất Phàm.
- Cảm ơn Bí thư Trương! Tôi biết anh là người tốt mà!
Trở lại nhà khách, Trương Nhất Phàm mở cửa nói với Ôn Nhã:
- Ngồi đi!
Ôn Nhã cũng không khách khí, đi vào ngồi xuống ghế sô pha. Sau đó lại lấy gương soi soi.
- Thảm rồi, bộ dạng như vậy ngày mai làm sao đi ra ngoài đây?
- Vậy em đừng đi ra ngoài nữa, cứ ở nhà mấy ngày đi.
Câu nói này của Trương Nhất Phàm xem như là một cách muốn giữ người ta lại.
Ôn Nhã nhìn hắn, nháy mắt nói:
- Anh vậy là muốn giữ em lại hả?
Ai —— sao lại đem chuyện trong lòng nói ra như vậy chứ? Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, rót ly trà nói:
- Cứ cho là như vậy đi! Chuyện hôm nay, tôi thật lòng xin lỗi!
- Đàn ông không cần xin lỗi, nếu như anh nhất định phải nói lời xin lỗi, lần sau bồi thường đi!
Ôn Nhã bỏ gương ra, bê ly trà nóng lên, uống một ngụm nhỏ.
Trương Nhất Phàm nhìn lên trán cô, trong lòng cảm thấy luôn có chút tiếc nuối. Đường đường yên ổn lúc nãy thế mà khi trở về để lại thêm một vết sẹo. Cũng may là không bị ở mặt, nếu không chỉ sợ trong lòng Ôn Nhã sẽ rất buồn.
- Đừng áy náy, không liên quan đến anh đâu!
Ôn Nhã biết hắn đang nhìn vết thương trên trán mình, liền nói nhỏ nhẹ.
Trương Nhất Phàm lắc lắc đầu,
- Sao cô ngốc vậy hả, nếu chẳng may hắn cầm dao lao tới, cô cũng vồ lại như vậy sao?
Ôn Nhã nhìn hắn, chăm chú nhìn thật lâu, ánh mắt đó khiến Trương Nhất Phàm không dám trực tiếp nhìn. Ôn Nhã thản nhiên nói:
- Lúc đó cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhìn thấy nhiều người như vậy bao vây anh, nên nghĩ lại giúp anh một tay thôi. Kết quả không giúp được anh, ngược lại còn làm hại chính mình nữa.
Trương Nhất Phàm không nói gì, nhìn con người chân thành của Ôn Nhã, trong lòng vô cùng áy náy, cũng có chút cảm động! Cô ấy làm như vậy xem như là báo ơn sao?
Ôn Nhã cũng nhìn hắn, hai người cùng lặng nhìn nhau, từ từ, Ôn Nhã khép bờ mi lại, hơi ngẩng khuôn mặt lên, ghé sát môi tới.
Trong lòng Trương Nhất Phàm thấy rối loạn, nhìn Ôn Nhã đang khép hờ đôi mắt, trông vô cùng dịu dàng, quyến rũ, lòng hắn thấy nao nao.
Hai tay ôm lấy mặt Ôn Nhã, từ từ cũng ghé sát môi xuống.
Đột nhiên tiếng di động vang lên.
Reng reng —— hai người hơi bối rối, rất nhanh tỉnh táo trở lại, Trương Nhất Phàm cầm lấy điện thoại.
- Alo
Ôn Nhã bê ly trà lên, trong mắt hiện lên chút tiếc nuối.
- Trương Nhất Phàm, rốt cuộc anh đã nói cái gì với ba tôi? Có phải anh đã dùng thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ gì không, làm cho ông ấy không làm chủ được lựa chọn của mình!
Trong điện thoại vang lên giọng của một cô gái. Trương Nhất Phàm nhíu mày.
- Cô là ai?
- Vương Mộ Tuyết, Vương Mộ Tuyết của tập đoàn Hoa Long. Anh có gì thì cứ nhằm vào tôi, đừng có làm phiền ba tôi!
Vương Mộ Tuyết hét lên.
- Đồ thần kinh!
Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, làm cho Vương Mộ Tuyết ở đầu dây bên kia sửng sốt. “Cúp máy rồi à?”
- Thật ngại quá!
Trương Nhất Phàm ném điện thoại lên ghế sô pha, mỉm cười nói xin lỗi với Ôn Nhã.
- Ngày mai đi đâu?
Hai người dường như cố ý lảng tránh chuyện xấu hổ vừa rồi, Ôn Nhã hỏi một vấn đề không dính líu gì.
- Ngày mai họp!
Trương Nhất Phàm trả lời, Ôn Nhã liền đứng lên.
- Vậy em đi trước đây, không quấy rầy anh nghỉ ngơi, ngủ ngon!
- Ngủ ngon!
Trương Nhất Phàm giơ tay lên, thì Ôn Nhã đã chạy đến cạnh cửa phòng, nghe thấy những lời này của Trương Nhất Phàm, cô hơi thấy tiếc một chút. “ Anh ta tại sao lại không giữ mình lại?
Đã đi rồi sao? Có nên giữ cô ấy lại? Trương Nhất Phàm cũng đang nghĩ ngợi.