Bản thân có phải là nên chào hỏi một câu với Trương Nhất Phàm hay không, không nên biểu hiện rõ ràng như vậy.
Đường đường là một cán bộ cấp Thứ trưởng, không ngờ lại ở trước mặt nhiều người tỏ một thái độ không nên chút nào. Bao Dụ Dân cảm thấy rất kỳ quái, vì sao bản thân lại không khống chế được?
Lý do chỉ có một, đó là sợ Trương Nhất Phàm nổi bật hơn mình. Kỳ thật cũng không phải chỉ có người trẻ tuổi mới thích làm náo động, người ở tuổi này rồi giống như bọn họ, so với người trẻ tuổi lại càng thích thể diện.
Người trẻ tuổi bị mất mặt còn có thời gian và cơ hội để tìm trở về, nhưng bọn họ đã vào tầm tuổi này rồi, một khi đánh mất thể diện, cơ hội tìm lại rất ít.
Cho nên, rất nhiều người đều thích tỏ ra thâm trầm.
Bao Dụ Dân phát hiện ra bản thân thất bại, trước đây là chính mình cướp đoạt nhiệm vụ này của Trương Nhất Phàm, hiện tại sau khi hạng mục đàm phán không thành công, chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ một Phó chủ tịch thường trực tỉnh như ông ta, bộ mặt già cũng không có chỗ để nữa.
Tên súc sinh Sơn Bản Nhất Mộc này, vừa thối lại vừa cứng, yêu cầu rất hà khắc, trên vấn đề chính sách đã không có khả năng thỏa hiệp. Bao Dụ Dân trong lòng liền muốn,chi bằng thuận nước đẩy thuyền, đem gánh nặng này đưa cho Trương Nhất Phàm đi làm.
Cho Trương Nhất Phàm làm mà nói, anh ta lại có chút lo lắng, nếu chẳng may hắn thành công thì phải làm sao bây giờ?
Giờ phút này, Bao Dụ Dân ngay cả ý muốn chết cũng đã nghĩ đến, giao cho Trương Nhất Phàm làm, anh ta lại lo lắng người ta đàm phán thành công. Không giao cho hắn, bản thân lại bất bình.
Tâm bệnh a!
Hay là kéo dài?
Đùa cái gì vậy? Người ta không kéo dài được, mình cũng không kéo dài được. Không hoàn thành được nhiệm vụ, chờ Chủ tịch tỉnh Thẩm Hoành Quốc quay lại, biết báo cáo kết quả công tác sao đây? Lúc trước chính mình muốn dùng dao sắc chặt đay rối, thừa dịp nhân vật số một không ở đem chiến thích này kéo về mình.
Dã tâm, loại dã tâm này là vô chừng mực, không ngừng tăng bởi sĩ khí trong lòng.
Nếu bản thân há miệng nắm được hạng mục này, chẳng những nhân tài mới nổi bật như Trương Nhất Phàm không thể bằng được, mà Thẩm Hoành Quốc cũng vài phần kính trọng.
Bao Dụ Dân lại suy nghĩ, lúc trước có phải Thẩm Hoành Quốc sợ mình nổi bật hơn, vượt mặt nhân vật số một như anh ta, mới không muốn mình nhúng tay vào việc này? Hiện tại nghĩ đến, trong lòng Bao Dụ Dân bất an lo lắng không yên.
Người tuổi tác cao, không vội vàng được.
Trong lòng Bao Dụ Dân đột nhiên rất không thoải mái, rất khó chịu.
Tào A Man chết tiệt! Năm đó anh ta gặp vấn đề kê vân. Hiện tại tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Đột nhiên, trong đầu anh ta lóe lên một ý tưởng.
Lấy tay che ngực, bộ dạng rất khó lộ ra. Thư ký ở phía trước vẫn lưu ý cảm xúc của ông chủ, phát hiện ông chủ có chỗ bất thường. Lập tức hỏi:
- Phó Chủ tịch tỉnh Bao, Phó Chủ tịch tỉnh Bao, anh làm sao vậy? Chỗ nào không ổn?
Bao Dụ Dân cố hết sức nói,
- Đưa tôi đến bệnh viện!
- Mau, mau, lập tức tới bệnh viện.
Thư ký khá nóng nảy, lái xe cũng có chút hoảng hốt, nhưng vẫn coi là điềm tĩnh, trực tiếp lái xe đi đến bệnh viện.
Bao Dụ Dân nằm viện, tin tức này nhanh chóng lan ra trong giới lãnh đạo.
Có người cảm thấy tiếc, làm sao trong thời điểm mấu chốt như này Phó Chủ tịch tỉnh Bao lại nằm viện?
Lo lắng nhất là Chủ tịch thành phố Tằng, khác bị Phó chủ tịch tỉnh Trương giữ lại, đúng lúc cần đàm phán cẩn thận, lập tức mất đi người tin cậy, nên đi hỏi ai đây?
Phó chủ tịch tỉnh Bao vừa nằm viện, Chủ tịch thành phố Tằng không làm chủ được vấn đề nào.
Xem ra Phó chủ tịch tỉnh thật đúng là ưu quốc ưu dân, vì nắm được hạng mục này, đã mang cả bệnh của mình ra. Làm lãnh đạo cũng không dễ! Có người truyền ra tin nức như này.
Bởi vậy, rất nhiều người không rõ chân tướng nhưng lại tin tưởng thật sự.
Đối phương đề xuất điều kiện hà khắc như vậy, vượt qua rất xa quan điểm của tỉnh, cho dù là Thẩm Hoành Quốc có mặt, chỉ sợ cũng không nắm được vấn đề này?
Chủ tịch thành phố Tằng đắn đo suy nghĩ, việc này nên xin chỉ thị của ai?
Phó chủ tịch tỉnh Trương?
Không được, biết rõ ràng Phó chủ tịch tỉnh Trương và Phó chủ tịch tỉnh Bao không qua lại, lại vào lúc này đi xin chỉ thị của hắn, chẳng phải là ném đá xuống giếng sao? Thấy gió khiến thuyền trở ngại?
Hơn nữa, từ khi Phó chủ tịch tỉnh Trương nhậm chức tới nay, không có nhúng tay vào chuyện thu hút nhà đầu tư, anh ta càng nghĩ, cắn răng, trực tiếp gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh.
Trương Nhất Phàm nghe nói Bao Dụ Dân nằm viện, liền nói với Đằng Phi:
- Chuẩn bị chút quà, đi thăm ông ta!
Quách Vạn Niên cũng nghe được tin tức này, anh ta là người được quan tâm nhiều nhất trong toàn bộ sự kiện. Lúc trước chính anh ta cật lực lôi kéo Bao Dụ Dân nắm lấy hạng mục này, không để cho Trương Nhất Phàm có cơ hội.
Hơn nữa anh ta cũng luôn luôn chú ý toàn bộ quá trình! Đối với toàn bộ sự tiến triển, anh ta có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Bao Dụ Dân bệnh lúc này đúng là bệnh có nghệ thuật!
Quách Vạn Niên nói với thư ký:
- Đi, chúng ta đi thăm Phó Chủ tịch tỉnh Bao.
Bao Dụ Dân nằm trong bệnh viện, không có chỗ nào đau yếu, chỉ là đau lòng. Căn bệnh này bác sĩ không chữa nổi.
Anh ta không biết Trương Nhất Phàm dùng biện pháp gì để giữ đối phương lại, hơn nữa tận mắt anh ta nhìn thấy bộ dạng Sơn Bản Nhất Mộc giống như con rùa. Cái cảm giác này giống như cảm giác mình giống con rùa trước mặt Sơn Bản.
Bối cảnh của Fuji, anh ta đã sớm nghiên cứu qua, là tập đoàn chế tạo ô tô lớn thứ hai Nhật Bản, phóng tầm mắt ra toàn bộ Châu Á, xí nghiệp lớn như bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bao Dụ Dân chính là nhìn trúng điểm ấy, mới mạo hiểm xé rách mặt Trương Nhất Phàm, giơ tay ôm lấy hạng mục này.
Anh ta nghĩ không ra, vì sao khi Sơn Bản Nhất Mộc nhìn thấy Trương Nhất Phàm, cổ thần khí kia liền lặn xuống, hoàn toàn không có bóng dáng của vênh váo tự đắc nữa.
Đang nằm trên giường bệnh trái phải lo nghĩ, thư ký liền nhẹ nhàng gõ cửa bước vào báo cáo, nói Phó chủ tịch tỉnh Trương đến đây.
Bao Dụ Dân trong lòng chấn động, hắn đến làm gì?
Là tới xem ta đã chết hay chưa? Hay là đến chế giễu? Đây là giận dỗi không muốn gặp, nhưng anh ta vẫn là nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Mời anh ta vào đi!
- Phó Chủ tịch tỉnh Bao! Vất vả rồi!
Trương Nhất Phàm và thư ký cùng nhau tiến vào, dẫn theo hoa tươi, hoa quả, phong bì. Sau khi Đằng Phi đi vào, đặt chỗ đồ vật rồi đi ra.
Bao Dụ Dân ngọ ngoạy ngồi lên, Trương Nhất Phàm nói:
- Không nên cử động, anh nằm là được rồi. Cảm thấy thế nào?
- Ôi!!!!
Bao Dụ Dân thở dài, nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Người đã già rồi, chuyện gì cũng không làm được. Tiếp khách vài ngày cũng đem thân mình phá đổ. Không được, không được.
Trương Nhất Phàm nói:
- Không vội, từ từ thôi, tôi cũng nghe nói Phó Chủ tịch tỉnh Bao vì kinh tế tỉnh Tương phát triển cao hơn một bậc, lại tự thân xuất mã, toàn lực ứng phó. Tiếp tốt còn được, tiếp không tốt mà nói, còn đưa tới câu oán hận, thậm chí còn bị tổ chức phê bình, đây quả thật là khó sống!
- Ai nói không đúng? Nhưng là một đảng viên, một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Chủ tịch Thẩm không có ở đây, khổ hơn mệt hơn nữa tôi cũng phải làm? Có có điều thân mình không được, không được, già quá rồi.
Lời này của Bao Dụ Dân, thật sự là rất cao minh. Anh ta là nói với Trương Nhất Phàm, không phải là tôi muốn tranh nổi bật với anh, chẳng qua là trách nhiệm mà thôi! Đồng thời, anh ta cũng truyền lại một tin tức, tôi mới là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Chủ tịch Thẩm không ở đây, tôi là người định đoạt. Anh là phải nghe tôi. Các anh còn trẻ, còn có cơ hội, tôi đã lớn tuổi, lăn lộn không còn được bao lâu, sao phải bắt người ta bí quá hóa liều?
Ba tầng ý tứ này, Trương Nhất Phàm đều nghe rất rõ ràng. Bao Dụ Dân còn không muốn buông tay, còn muốn tiếp tục đi thử. Vậy để anh ta đi thử đi, vì thế hắn an ủi nói:
- Thân thể là quan trọng, chuyện này không nên vội. Tôi có mang đến hai củ sâm, đặc sản núi Trường Bạch, chờ anh khỏe lại rồi, dùng ngâm nước uống cũng không tồi.
- Ai, vậy sao được, rất quý, rất quý!
Bao Dụ Dân đương nhiên biết, hai củ sâm này giá trị rất xa xỉ? Trương Nhất Phàm đưa lễ vật nặng như vậy, anh ta có chút chột dạ.
Bản thân còn đang đấu khí với một người trẻ tuổi, tuy nhiên trong chuyện quan trường, anh không giẫm lên người ta, người ta sẽ giẫm lên anh. Hơn nữa điều này vĩnh viễn không sai, thắng làm vua thua làm giặc. Anh ta nhìn Trương Nhất Phàm vốn muốn nói vài câu, Trương Nhất Phàm đã đi tới cửa,
- Vậy tôi không làm phiền Phó Chủ tịch tỉnh Bao nghỉ ngơi nữa. An tâm dưỡng bệnh!
Bao Dụ Dân đương đương tự đắc giơ tay,
- Đi thong thả!
Cửa vừa đóng, ánh mắt anh ta liền dừng trên hộp kia, đều nói vợ Trương Nhất Phàm ở nước ngoài lăn lộn phát triển nhanh chóng, giá trị tài sản hàng tỷ đồng. Ra tay là hai củ nhân sâm, người bình thường chỉ sợ là không tặng nổi?
Tuy nhiên, anh ta tin rằng Trương Nhất Phàm tới là muốn thử mình, nhìn xem mình là bệnh thật hay là giả.
Ngay khi Bao Dụ Dân đang suy nghĩ tới lui, Trương Nhất Phàm ở hành lang đụng phải Quách Vạn Niên. Không đợi Trương Nhất Phàm mở miệng, Quách Vạn Niên vẻ mặt tươi cười chào đón, bắt tay Trương Nhất Phàm,
- Phó Chủ tịch tỉnh Nhất Phàm, tin tức rất nhanh nhạy!
Trương Nhất Phàm cười cười,
- Không phải ngài cũng vậy sao?
- Ha ha----
Quách Vạn Niên liền mỉm cười,
- Cũng vậy, cũng vậy!
Hai người xã giao vài câu, phất phất tay,
- Tôi đi thăm Phó Chủ tịch tỉnh Bao.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, dẫn theo Đằng Phi đi thẳng.
- Lão Bao.
Quách Vạn Niên vừa vào cửa, liền chỉ vào Bao Dụ Dân cười ha hả, một tiếng Lão Bao làm Bao Dụ Dân buồn bực. Quách Vạn Niên này âm hồn không tiêu tan!
Thư ký Quách Vạn Niên đem đồ đạc đặt ở một bên, lui ra ngoài đóng cửa lại.
- Thật không ngờ Fuji này lại là khoai lang nóng, anh dự định làm thế nào?
Bao Dụ Dân nhìn anh ta, gần đây anh ta càng ngày càng không hiểu Quách Vạn Niên, lúc trước trong thời điểm quyết định Phó chủ tịch thường trực tỉnh, anh ta cũng là một trong những người mạnh mẽ. Hiện tại chính mình thượng vị, anh ta có thể chịu phục sao?
Đối với quyết định của Fuji, anh ta thật sự là không muốn biết Quách Vạn Niên, anh ta chỉ khe khẽ thở dài,
- Tôi biết rõ nên làm thế nào thì còn nằm trong này làm gì?
Quách Vạn Niên từng trải gật gật đầu,
- Lão Bao, tôi đề nghị anh tương kế tựu kế, đem gánh nặng này ném cho hắn đi. Hắn không phải vừa đến dò xét ý tứ của anh sao? Anh liền thành toàn cho hắn đi!
- Thành toàn cho hắn?
Bao Dụ Dân vốn bởi vì sự việc này không bỏ được, thật sự muốn buông xuống, để cho Trương Nhất Phàm đi làm, nhưng nếu chẳng may hắn thành công, thì bản thân không phải là càng mất mặt sao?
Quách Vạn Niên dường như nhìn thấu tâm tư anh ta, mỉm cười nói:
- Việc anh tức giận, chưa chắc hắn đã tức giận.
Những lời này bày đủ thâm ý, Bao Dụ Dân bừng tỉnh. Đúng vậy, tôi tức giận, hắn chưa chắc đã bất bình.
Hắn thở dài:
- Vậy chỉ có thể như vậy!