Phóng thích vô tội?
Trương Nhất Phàm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng có thể cho y ngồi tù, vì sao lại thả ra vô tội như vậy?
Đường Vũ giải thích trong điện thoại, tội danh của Thi Vĩnh Nhiên đã có một tên khác gánh thay. Hơn nữa cô gái kia đã thay đổi khẩu cung, không tố cáo Thi Vĩnh Nhiên nữa.
Trương Nhất Phàm gác máy, trong lòng không ngừng suy nghĩ, việc này liệu có liên quan đến Uông Viễn Dương? Nếu không tối qua y đi một chuyến, hôm nay Thi Vĩnh Nhiên liền được phóng thích, tìm một quân tốt thế thân.
Vì thế, hắn liền gọi điện thoại cho Hồ Lôi, bảo y hỏi nữ phóng viên tên Dương Mễ kia, việc này liệu có liên quan đến cô ta?
Thực ra, Thi Vĩnh Nhiên được thả ra cũng không có gì, chỉ cần về sau y ngoan ngoãn, không gây chuyện. Trương Nhất Phàm cũng không muốn nhất định phải cưỡng y đi vào con đường chết. Dù sao Tô Sĩ Dân bị điều đi rồi, Thi Vĩnh Nhiên cũng không làm được gì. Nguyên nhân chủ yếu là Thẩm Uyên Vân, chuyện khác hắn có thể nhịn, duy nhất chuyện này không thể nhịn được.
Tên khốn kiếp này không ngờ lại có thể hạ độc người phụ nữ của mình, đúng là hạng chán sống.
Hai giờ chiều, Trần Trí Phú đến chỗ hắn báo cáo công tác, kể lại tỉ mỉ chuyện khu kinh tế mới gần đây cho Trương Nhất Phàm nghe. Sau khi từ Thâm Quyến trở về, tầm mắt của Trần Trí Phú đã được mở rộng hơn rất nhiều, làm được rất nhiều việc khiến Trương Nhất Phàm hài lòng.
Khu kinh tế mới tiến triển rất nhanh, từ mảnh đất lớn ban đầu, kế hoạch cụ thể đang được tiến hành. Chỉ chờ hoàn thành xây dựng hệ thống giao thông, hình thành kết cấu cơ bản, công tác đối ngoại thu hút đầu tư có thể triển khai thêm một bước lớn.
Lúc này đây, quy hoạch toàn bộ thành phố còn đề cập tới rất nhiều đơn vị chuyển đổi công tác. Sau khi kiến thiết xong thành phố mới, một số đơn vị còn bỏ trống sẽ tiếp tục được chuyển đến thành phố mới.
Nhất là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, thay đổi toàn bộ kết cấu của thành phố. Sau này, trung tâm phát triển của thành phố sẽ dần dần phát triển hướng về phía các khu vực khác trong nội thành. Đương nhiên đây là bước đầu của công tác dài hạn, có lẽ sẽ hoàn thành trong vòng ba hoặc năm năm, cũng có thể là mười năm sau khi những tài năng chân chính được xếp vào đúng vị trí.
Đối với việc kiến thiết thành phố mới lần này, Ủy ban Kỷ luật huyện thật sự rất nghiêm khắc, những lúc không bình thường, vươn tay đến những công trình đã khoán, phát hiện một giải quyết một, quyết không nương tay. Bởi vậy rất nhiều người trong chuyện này đều hết sức cẩn thận, sợ rước họa vào thân. Bởi vì Bí thư Lâm đã có lời, nên những người bình thường không muốn dính vào xui xẻo.
Trần Trí Phú đi rồi, Lý Trị Quốc liền gọi điện tới:
- Phó chủ tịch huyện Trương. Bí thư Lâm muốn anh tới đây một chuyến.
Chuyện Lý Trị Quốc muốn đi xuống dưới xã, thị trấn không thể được, Bí thư Lâm có lẽ nghe theo đề nghị của Trương Nhất Phàm, chuẩn bị điều y tới Phòng Giao thông, đảm nhiệm chức vụ Phó phòng.
Kỳ thực, sự sắp xếp này là sự khoan dung lớn đối với Lý Trị Quốc của Bí thư Lâm, tuy rằng Phó phòng không có thực quyền gì, nhưng dù thế nào cũng hơn ở dưới xã, thị trấn. Hơn nữa, tính tình của Lý Trị Quốc không thể ở dưới xã, thị trấn được.
Bởi vì chuyện quy hoạch lần trước, Bí thư Lâm vẫn canh cánh trong lòng, liền quyết đổi một thư ký mới. Có lần Bí thư Lâm than thở ngay trước mặt Lý Trị Quốc, rất khó tìm được một thư ký giống như Trương Nhất Phàm. Lý Trị Quốc nghe vậy chợt hiểu, cả đời y vĩnh viễn không thể bằng Trương Nhất Phàm, do vậy y đã từ bỏ ý định xuống nông thôn.
Nếu đúng là phải xuống, sẽ không về được, không phải cả đời đau khổ sao? Về nhà bàn bạc cùng vợ, y cảm thấy ở Phòng Giao thông vẫn tốt, dù là chức Phó phòng, ra ngoài cũng có chút tiếng tăm.
Việc Lý Trị Quốc tiếp nhận công tác sẽ hoàn thành trong tuần này, sau đó y sẽ xin ý kiến phê chuẩn đi làm ở Phòng Giao thông.
Trương Nhất Phàm đi vào văn phòng của Bí thư Lâm, Lý Trị Quốc lập tức chào đón, hướng về phía Trương Nhất Phàm đầy cảm kích:
- Phó chủ tịch huyện Trương, mời anh vào, Bí thư Lâm đang đợi anh?
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, đang định đi vào bên trong, Lý Trị Quốc lại nói:
- Phó chủ tịch huyện Trương, buổi tối có thể đến nhà của tôi chơi được không? Nhà tôi hôm nay đã xin nghỉ, ở nhà nấu cơm, chỉ chờ anh nhận lời nữa thôi.
Lý Trị Quốc biết lần này điều đến Phòng Giao thông là do Trương Nhất Phàm giúp, bởi vậy rất cảm kích. Trương Nhất Phàm liền nói:
- Được rồi, buổi tối nếu có rảnh, tôi sẽ đi cùng anh.
Được Trương Nhất Phàm đồng ý, Lý Trị Quốc liền mặt mày hớn hở chạy ra gọi điện thoại về cho vợ. Trương Nhất Phàm mở cửa bước vào, Bí thư Lâm đang đứng bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp trên đường bên cửa sổ:
- Cậu tới rồi à!
- Bí thư Lâm tìm tôi có việc gì vậy?
Trương Nhất Phàm đặt chiếc cặp trên ghế, lúc này Lý Trị Quốc liền đem chén trà bước vào, lại mang chén trà của Bí thư Lâm ra rửa, đổi một chén trà mới.
Bí thư Lâm đứng bên cửa sổ, chậm rãi quay người lại, trong tay còn cầm điếu thuốc, khói thuốc rất nhiều, ông đến bên cạnh bàn làm việc, nhả ra một hàng khói thuốc:
- Nhất Phàm à, cậu còn nhớ lần đầu tiên cậu đến Thông Thành không?
- Bí thư Lâm có khi nào lại hoài cổ rồi?
Trương Nhất Phàm cười nói. Bình thường Bí thư Lâm luôn nghiêm túc như vậy, nhất là trong giai đoạn tranh đấu với Phong Quốc Phú ngày nào, rất ít nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh mỉm cười này của ông.
- Không phải là hoài cổ, chỉ có điều nhớ tới một việc.
Bí thư Lâm hút điếu thuốc, im lặng nhìn người thanh niên trước mặt.
Trương Nhất Phàm nhất thời chưa hiểu được dụng ý của Bí thư Lâm sẽ không nói lời nào. Hắn uống trà, nhìn Bí thư Lâm hồi lâu vẫn không nói gì mới ngẩng đầu nói:
- Có phải lại có nhiệm vụ gì không ạ?
Bí thư Lâm lắc đầu, chỉ chỉ Trương Nhất Phàm:
- Lần này cậu đã đoán sai rồi. Cậu có biết ta thích nhất ở cậu điểm gì không?
Trương Nhất Phàm không dám nói lung tung, chỉ cười hiền:
- Tôi hình như không có ưu hiểm gì!
- Không, ưu điểm của cậu nhiều lắm, chẳng qua ta thích nhất là cậu có chủ kiến, biết nhìn xa trông rộng, xem xét sự tình rất chính xác. Lấy chuyện câu cá lần trước mà nói, những lý luận của cậu trong việc cải tạo thành phố lần này không phải đều dùng tới hay sao?
Bí thư Lâm nâng chén trà lên, giọng điệu ngân dài bỗng nghiêm nghị nói:
- Bí thư Phùng trên Thành ủy gọi điện thoại tới, muốn điều cậu đến thành phố. Muốn tôi hỏi qua ý kiến của cậu.
- Muốn điều tôi đến thành phố?
Trương Nhất Phàm thật không ngờ tới. Hắn mới làm Phó chủ tịch huyện mới được bao lâu? Mới hơn nửa năm liền điều hắn về thành phố. Nếu là ý của Bí thư Phùng, điều lên trên tuyệt đối chỉ là thăng chứ chứ không thể giáng chức. Chỉ có điều không biết Bí thư Phùng muốn sắp xếp hắn vào vị trí nào đây?
Bên này Thông Thành vừa mới triển khai nhiều công tác, khởi động rất nhiều hạng mục mới, bản thân hắn đột nhiên rời đi dường như có chút không phải với Bí thư Lâm! Hai năm qua, Bí thư Lâm vẫn tận lực nâng đỡ cho hắn, Trương Nhất Phàm liền nghĩ rằng bây giờ không phải là thời điểm lý tưởng.
Trong lúc Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ cân nhắc, Bí thư Lâm luôn quan sát vẻ mặt của hắn:
- Đúng vậy, ý của Bí thư Phùng rất rõ ràng, muốn điều cậu lên trên.
Trương Nhất Phàm liền chặn đầu, thành khẩn nói:
- Hay là cho tôi ở lại thêm một thời gian đi! Đợi đến khi chuyện khu kinh tế mới ổn thỏa, những hạng mục đầu tiên đều ổn định, lúc đó mới thi hành quyết định được không ạ? Tôi không muốn đi vội vàng như vậy. hơn nữa, tôi đã ở cùng Bí thư lâu như vậy, đột nhiên đến một nơi khác thật là có chút không quen.
Bí thư Lâm nghe xong tán thưởng gật đầu, cảm thấy mình hai năm bồi dưỡng Trương Nhất Phàm quả thực đã không uổng phí. Nếu lúc này Trương Nhất Phàm rời khỏi, cho dù là ai tiếp nhận công tác cũng không thể khiến ông hài lòng được.
Nhất là hợp đồng đầu tư quốc tế 1,5 tỷ kia, có lẽ vì Trương Nhất Phàm rời khỏi mà từ nay về sau trôi nổi, dù sao họ cũng là đầu tư vì Trương Nhất Phàm. Lý do vì sao, Bí thư Lâm cũng không nghĩ tới điều tra tình hình cụ thể, chỉ là dùng người thì không nghi ngờ thôi!
- Ta cũng có ý như vậy, chờ cậu hoàn thành những hạng mục chủ yếu mới điều lên trên cũng chưa muộn. Dù sao cậu còn trẻ, cơ hội còn nhiều. Hơn nữa lên cấp thành phố cậu phải bắt đầu từ đầu.
Bí thư Lâm đồng ý với quan điểm của Trương Nhất Phàm.
- Tuy rằng ta nói như vậy là hơi ích kỷ, cứ coi như là vì dân chúng của huyện Thông Thành cậu hy sinh một lần đi!
Trương Nhất Phàm liên tục gật đầu:
- Nên thế, nên thế.
Sau khi nhìn theo Trương Nhất Phàm đi khỏi, Bí thư Lâm hài lòng cười. Sau đó ông gọi điện cho Thành ủy:
- Tôi nói ông này Bí thư Phùng, ông vỡ mộng rồi nhé! Hắn không phải là loại người thấy lợi quên nghĩa.
Bí thư Phùng cười trong điện thoại nói:
- Ông Lâm à! Kỳ thực tôi cũng chỉ muốn giúp ông thử cậu ta một chút xem hắn ta có thật tâm làm việc hay không. Bây giờ tụi trẻ nông nổi lắm, rất khó thành đại sự. Nếu quả thực cậu ta như lời ông nói tôi vẫn muốn suy nghĩ kỹ. Như vậy đi, qua năm nay cho cậu ta chuyển chỗ. Xem cậu ta không có sự nâng đỡ bảo vệ của ông còn có thể phát triển trong cái nơi đầy hỗn loạn này không. Đồng thời, cũng gây cho hắn thêm áp lực, bất kể tình hình gì, rèn luyện nhiều như vậy tất sẽ có ích!
Bí thư Lâm gật đầu:
- Tôi thấy ông đừng văn vẻ về cậu ta nữa, cái tôi cần chính là năng lực làm cán bộ, sẽ làm một cán bộ thực sự. Trương Nhất Phàm rất phù hợp với yêu cầu đó. Nếu thực sự lấy con em của một vị cán bộ cao cấp nào đó chỉ biết ăn cho no say thì tôi không cần đâu!
- Được rồi, được rồi, ông hãy thu về bảo bối của ông đi!
Bí thư Phùng cười mắng rồi gác máy.
Bí thư Lâm đang nghĩ, tuy Bí thư Phùng nói với mình như vậy, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, tuyệt đối ông ta có dụng ý nào đó. Có những lúc chuyện quan trường là không có đạo lý, chỉ có điều nếu trên đã sắp xếp như vậy chỉ e chính ông cũng không thể ngăn cản được.
Bí thư Lâm đã nghĩ làm thế nào để nhanh chóng thu xếp ổn thỏa mấy dự án kia xuống dưới, nhất là hạng mục đầu tư quốc tế 1.5 tỷ kia, đem về Thông Thành sẽ có ích lớn cho sự phát triển về sau.
Sauk hi Trương Nhất Phàm trở về phòng làm việc luôn suy xét hàm ý của Bí thư Lâm. Rốt cuộc là bên Thành ủy có ý như vậy? Hay là Bí thư Lâm cố ý thử hắn?
Nếu thực sự có một cơ hội như vậy, hắn có nên đi hay không? Trương Nhất Phàm bình tĩnh suy nghĩ một hồi, hắn đều thấy phải làm sao để thu xếp ổn thỏa các dự án bên Thông Thành thì mới an tâm được, dù sao Bí thư Lâm cũng có ơn đối với hắn.
Sau khi đưa ra quyết định, hắn gọi điện thoại cho Thẩm Uyên Vân, hỏi ý về phía công ty quốc tế đó. Thẩm Uyên Vân cười ngọt ngào:
- Anh yên tâm đi, việc này em sẽ giúp anh trông chừng. Nếu đã có bắt đầu thì yên tâm sẽ có cuối. Anh hãy nghe cho kỹ? Em là một cô gái chung thủy.
Thẩm Uyên Vân nửa thật nửa đùa, làm Trương Nhất Phàm cười gượng.
Sau đó cô lại hỏi:
- Nếu em giúp anh việc này thì anh cảm tạ em như thế nào đây?
- Chỉ cần là thứ anh có, em muốn gì cũng được. Như vậy được chứ?
- Không có thành ý.
Thẩm Uyên Vân nói.
- Vậy em muốn cái gì?
- Tôi muốn một nửa thân dưới của anh.
Thẩm Uyên Vân cười khanh khách, làm Trương Nhất Phàm sững sờ hồi lâu không nói nên lời. Hắn sao lại không sớm phát hiện ra chứ, cô gái kia đúng là có tố chất dâm loạn tiềm tàng mà!
Tuy nhiên Trương Nhất Phàm vẫn hứng thú hỏi lại cô một câu:
- Cô có biết một nửa dưới của nam nhân là bao nhiêu không?
- Tôi đương nhiên là biết rồi. Đồ ngốc!
Thẩm Uyên Vân cười mắng:
- Mọi cô gái bây giờ đều biết rằng, một nửa của người đàn ông cũng bằng một chai coca. Vậy nên anh đừng nghĩ có thể ăn bớt nguyên vật liệu.
Trương Nhất Phàm sụp đổ! Trời ơi hắn sao có thể đấu lại cô bé này chứ?
Thật sự không cách nào có thể tưởng tượng được Thẩm Uyên Vân lại mạnh mẽ như vậy, nếu Trương Nhất Phàm không tận mắt nhìn thấy sẽ có chút hoài nghi, đó có phải cô gái mà hắn đã gặp lần đầu tiên ấy hay không. Cuối cùng hắn không thể không phục nói:
- Tôi chịu thua cô đó!