Tại sao tôi lại ngủ ở đây? Hắn lắc lắc đầu phát hiện Thôi Hồng Anh không ngờ đang ngủ gục trên bàn.
Bên ngoài gió vẫn đang thổi.
Đang là đầu mùa xuân, khống khí mát mẻ, Thôi Hồng Anh mặc giản dị, quần áo rẻ tiền bó chặt cơ thể trẻ trung. Cố gắng xua đuổi suy nghĩ xấu xa trong đầu về cô.
Đây là một cô con gái vất vả, nếu không phải vì lý do này. Đồng thời nếu không nhìn thấy cô mạnh mẽ, Trương Nhất Phàm đã không đồng ý để cô đến đây làm công.
Nhìn Thôi Hồng Anh đang ngủ gục trên bàn uống nước, ngủ rất say. Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng gỡ chăn trên người mình, quàng lên người cô, sau đó mở điều hòa.
Nhìn đồng hô đã hai giờ khuya.
Hắn có thói quen buổi tối không tắm rửa không thể đi ngủ. Hôm nay cùng hai người Dương Lăng Vân uống rượu chuếnh choáng thật sự là mệt chết. Hắn vươn vai đi vào phòng tắm.
Hiện giờ tắm xong có thể đi ngủ lúc ba giờ.
Khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên Thôi Hồng Anh giật mình tỉnh dậy.
Đang gục trên bàn cảm thấy cái gì đó đè nặng lên người mình, cả người bị trói buộc. Cuối cùng là cảm nhận một hơi thở ấm áp dạt dào.
Một tấm chăn dày đè lên người, sức nặng làm Thôi Hồng Anh bừng tỉnh.
Phát hiện chăn đắp trên người mình là chăn mà Bí thư Trương đắp. Bí thư Trương trên sô pha đối diện đã không còn đó. Thôi Hồng Anh nhìn đồng hồ trên tường đã hai giờ hơn.
- Bí thư Trương?
Thôi Hồng Anh gọi nhẹ một tiếng. Đi vào phòng ngủ. Phòng ngủ không có ai, sau đó cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Nguy rồi, Chủ nhiệm Chu dặn mình quan tâm đến Bí thư Trương, mình lại để anh ta ngủ ở sô pha. Thật sự là đáng chết.
Nhiệt độ trong phòng đã tăng lên, chui ra khỏi chăn nhưng Thôi Hồng Anh không cảm thấy lạnh. Cô bước đến sô pha, thần thờ ngồi vuốt tấm chăn ấm áp.
Sau khi Trương Nhất Phàm tắm xong thấy Thôi Hồng Anh đã tỉnh lại, liền hỏi:
- Tiểu Thôi, đánh thức cô dậy rồi à?
- Không, không có!
Thôi Hồng Anh đứng lên:
- Bí thư Trương, tôi chuẩn bị giường cho anh.
Những lời này là cô cắn môi nói. Làm như một bảo mẫu, đây là việc cô được phân công. Thôi Hồng Anh nghĩ như thế.
Trương Nhất Phàm khoát tay
- Không được, vừa mới tắm xong, ngồi một lát đã.
Hắn ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc.
- Nếu không cô đi ngủ đi, không cần để ý đến tôi.
Căn hộ này có ba phòng ngủ một phòng khách và một phòng làm việc. Chủ chưa ngủ Thôi Hồng Anh nào dám đi ngủ. Hơn nữa một nam một nữa trong phòng, cô vội vàng đứng lên:
- Tôi đi pha cho anh chén trà.
Nghe anh trai nói, Bí thư Trương rất thích uống trà. Cô dùng siêu điện đun nước pha một ấm trà mang đến. Trương Nhất Phàm nheo mắt nhìn bóng của cô, trong đầu nhớ lại lần đầu tiên cô bước vào cửa. Nụ cười của Thôi Hồng Anh ngọt ngào chất phác.
Trương Nhất Phàm để ý, Thôi Hồng Anh ăn mặc rất mộc mạc, quần áo có cái không còn vừa quần áo bên trong có cái đã quá cũ. Mặc trên người cũng không hợp.
Áo khoác đơn giản, cùng với bộ quần áo bên trong quá cũ đã làm hỏng vẻ đẹp của cô. Tuy nhiên hắn phát hiện, Thôi Hồng Anh rất chịu khó, mỗi lần hắn về cô đều dọn dẹp sạch sẽ.
Sinh ra trong một gia đình nghèo, Thôi Hồng Anh hiển nhiên trưởng thành hơn so với những cô gái sinh ra trong những gia đình khá giả được chiều chuộng. Trương Nhất Phàm thấy cô có chút lo lắng bất an đứng đó cười nói:
- Ngồi đi.
Đêm đã rất khuya, Thôi Hồng Anh không cảm thấy buồn ngủ. Cô ngoan ngoãn ngồi đối diện Bí thư Trương. Hai đầu gối khép chặt, hai tay chắp hình chữ thập đặt trên gối.
- Tiêu Thôi, cô bao nhiêu tuổi?
- Năm nay là hai mươi hai tuổi.
Thôi Hồng Anh không dám nhìn trực tiếp vào mắt hắn. Tuy nhiên mỗi lần Bí thư Trương gọi cô là Tiểu Thôi, trong lòng thầm nghĩ Bí thư Trương hơn mình mấy tuổi nhỉ ? Gọi ra vẻ như thế cô cảm thấy thích thủ.
Nghe anh trai nói, Bí thư Trương mới hơn ba mươi tuổi. Nhưng trong mắt cô, Bí thư Trương luôn là một người lớn, uy nghiêm không thể đến gần.
Trương Nhất Phàm nói:
- Nghe nói sang năm cô tốt nghiệp, nếu học bận thì không cần ngày nào cũng đến đây. Dù sao tôi chỉ sống một mình, trong nhà cũng không vó việc gì nhiều, một tuần đến ba lần dọn dẹp một chút là được.
Thôi Hồng Anh liền vội nói:
- Không, không, tôi có thời gian. Bài vở ở đại học không phải là quá nhiều. Tôi có thể sắp xếp được để đến đây.
Chu Bân đã dặn cô, nhất định phải làm tốt để Bí thư Trương hài lòng.
Thôi Hồng Anh vội vàng khiến Trương Nhất Phàm hiểu được, nếu mình cứ tiếp tục sẽ làm cho Thôi Hồng Anh hiểu lầm. Hắn cũng không nói nhiều, nâng chén trà lên uống. Ánh mắt nhìn bộ quần áo không hợp của Thôi Hồng Anh. Lấy trong ví ra mấy trăm.
Ước chừng có năm sáu trăm. Vừa lấy tiền ra định đưa nhưng sợ Thôi Hồng Anh hiểu lầm. Hơn nữa nhiều quá cô cũng không dám cầm. Trương Nhất Phàm đặt trên bàn trà nói:
- Cô cầm lấy mai mua mấy bộ quần áo.
Thôi Hồng Anh quả nhiên không dám cầm, rụt tay về:
- Bí thư Trương, tiền lương của tôi Chủ nhiệm Chu đã cho rồi.
Cô đến đây phục vụ lãnh đạo, Chu Bân đã trả cô ba trăm đồng một háng. Nhưng trên thực tế Chu Bân đã cho cô năm trăm.
Với số tiền đó đủ cho cô thuê nhà hai tháng. Trương Nhất Phàm lại cho cô tiền, Thôi Hồng Anh tất nhiên không thể nhận. Cô biết như vậy sẽ phá hủy hình ảnh của mình trong mắt lãnh đạo.
Chỉ có điều Chu Bân cho cô tiền, cô chỉ dùng để nộp học phí và sinh hoạt phí làm sao đủ để mua quần áo? Nghe được Bí thư Trương nói như vậy, Thôi Hồng Anh nóng bừng mặt. Trong trường học, rất nhiều cô gái ăn mặc và trang điểm xinh đẹp, trông rất quyến rũ.
Chỉ có Thôi Hồng Anh mặc những đồ giống như bao tải, bình thường lại cực kỳ tiết kiệm. Bởi vậy bạn bè của cô cũng không nhiều. Người ta tổ chức những bữa tiệc sinh nhật sang trọng, mời bạn bè đến khách sạn, tất nhiên là tốn kém. Sinh nhật cô, một mình ngồi ở căn tin gặm bánh mì.
Đương nhiên cũng có lúc có những nam sinh tự cho mình siêu phàm, gia cảnh cũng không tồi tìm cơ hội tiếp cận cô. Còn có những công tử lấy danh nghĩa là yêu, muốn chiếm đoạt cô. Nhưng đều bị Thôi Hồng Anh từ chối. Dần dần, cô cũng không có ai theo đuổi nữa. Hơn nữa cô lạc hậu, người theo cô càng ngày càng ít.
Không có tiền sao dám đến siêu thị lớn, cửa hàng nổi tiếng. Đến đồ nội y cũng là đồ rẻ tiền ở vỉa hè. Cô dành thời gian rảnh sau khi học xong kiếm tiền, tất nhiên là tiếc tiền khi tiêu.
Nghe Bí thư Trương nhắc đến cô phải mua quần áo, lòng tự trọng của Thôi Hồng Anh dường như bị tấn công. Bị người ta cho là lạc hậu, là nỗi đau lớn nhất trong lòng Thôi Hồng Anh. Không nghĩ Bí thư Trương cho mình là người nhà quên. Thôi Hồng Anh đột nhiên cảm thấy tủi thân, rất muốn khóc.
Nhưng cô kiên quyết không nhận tiền của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nhíu mày nói:
- Sao cô không nghe lời, cầm tiền này coi như tiền thưởng tháng này.
Thôi Hồng Anh kiên quyết lắc đầu:
- Bí thư Trương, tiền này tôi không thể nhận, tôi đã nhận tiền lương rồi.
Thấy bộ ngực phập phồng của Thôi Hồng Anh. Trương Nhất Phàm ý thức được lời nói vừa rồi của mình có lẽ đã chạm vào nỗi đau của cô. Hắn thở dài:
- Vậy cô đi ngủ sớm một chút đi. Bên cạnh có giường, lạnh quá có thể ốm đấy.
Sau khi nhấp một ngụm trà Trương Nhất Phàm đứng lên đi vào phòng ngủ.
Mấy tờ tiến mới tinh trên bàn bị đèn chiếu vào nhìn chói mắt.
Thôi Hồng Anh nhìn những đồng tiền đó, trong lòng càng cảm thấy tủi thân. Có phải là Bí thư Trương cảm thấy mình rất nhà quê, ảnh hưởng đến hình tượng của hắn? Thôi Hồng Anh đương nhiên biết mình mặc như vậy không đẹp nhưng đây đã là quần áo đẹp nhất của cô.
Quần áo trong là mua năm kia, áo khoác là năm ngoái. Trong nhà còn có một em trai, một em gái. Không thể có tiền cho cô nộp học phí. Mấy năm nay vừa học vừa làm, không chỉ để có thể học đại học mà còn chu cấp cho em ở nhà.
Trong trường học Thôi Hồng Anh thường xuyên ăn bánh mỳ. Bởi vì bánh mỳ tiện và rẻ tiền. Có lẽ là vì ăn bánh mì nhiều năm, Thôi Hồng Anh da trắng, cao gầy. Khuyết điểm duy nhất là không biết làm đẹp cho mình một chút. Đến nỗi thoạt nhìn tưởng là một viên trân châu phủ bịt, ảm đạm không có ánh nắng.
Bí thư Trương có ý này không? Thôi Hồng Anh không thể kết luận. Nhưng một số bạn nữ trong trường thường xuyên nói cô nhà quê. Thôi Hồng Anh thật sự cũng biết thế.
Mãi đến khi Bí thư Trương bước vào cửa, cô vẫn ngồi sững sờ ở ghế sô pha. Suy nghĩ mãi.
Vô tình trời đã sáng.
Khi Trương Nhất Phàm rời khỏi giường. Thôi Hồng Anh đang làm vệ sinh trong phòng. Phòng khách và các phòng khác đã được cô lau dọn. Quần áo hắn vừa thay ra cô cũng đã giặt. Trương Nhất Phàm chỉ biết là cô đã không ngủ cả đêm.
- Bí thư Trương, anh dậy rồi.
Thôi Hồng Anh cười lộ hàm răng trắng đều nhìn Trương Nhất Phàm nói.
Trương Nhất Phàm thấy mắt cô sưng đỏ, nghĩ không biết có phải tối qua cô đã khóc không? Mấy trăm đồng trên bàn chưa hề có dấu vêt động đến. Trương Nhất Phàm gật gật đầu, đi rửa mặt rồi vội vào bước ra ngoài.
Lái xe chờ hắn dưới tầng. Trương Nhất Phàm ngồi trong xe thầm nghĩ. Thôi Hồng Anh này tính tình khá cứng rắn. Có lẽ lời hắn nói đêm qua đã làm tổn thương cô. Thôi, mặc kệ cô.
Lái xe cùng đi ăn bữa sáng. Trương Nhất Phàm vừa tiến vào văn phòng, Đằng Phi đã đang lau bàn.
Trương Nhất Phàm vốn định gọi anh ta, nói chuyện về Thôi Hồng Anh một chút. Nhưng hắn lại không muốn Đằng Phi biết hôm qua Thôi Hồng Anh ở chỗ của mình, nghĩ một chút lại thôi.
Mười giờ, Dương Lăng Vân mang đến một bọc gặp Bí thư Trương. Đằng Phi biết chắc chắn y có chuyện quan trọng, nên lui ra ngoài đóng cửa lại.
- Trưởng ban thư ký Dương có chuyện gì vậy?
Đêm qua Dương Lăng Vân say làm rối tung rối mù. Hiện tại nhìn qua mắt vẫn đang đỏ. Trương Nhất Phàm nhìn túi bóng anh ta cầm theo hỏi.
Dương Lăng Vân nói:
- Bí thư Trương, tôi thẳng thắn với tổ chức.
Y để túi nhựa trên bàn, mở ra, bên trong có hơn mười vạn tiền mặt.
- Có ý gì vậy?
Trương Nhất Phàm nhìn Dương Lăng Vân lập tức hiểu ngay ý tứ của bữa cơm tối qua.
- Đây là số tiền mà tôi đã nhận phi pháp từ khi đến Vĩnh Lâm.Nghe Bí thư Trương nói chuyện trong hội nghị thường vụ tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lăng Vân tôi giao những thứ này ra, tranh thủ sự khoan hồng của tổ chức.
Dương Lăng Vân nói.
Trương nhất phàm nhìn bọc tiền ước chừng hơn mười nghìn trước mặt. Thấy vẻ mặt Dương Lăng Vân nghiêm túc, vô cùng bình tĩnh, biết anh ta đã nghĩ tốt, bữa cơm tối qua có lẽ chỉ là bước đệm cho chuyện này. Hắn gật gật đầu nói
- Tốt lắm, anh có thể nghĩ như vậy tôi thật sự rất vui. Cái này cậu cầm lại đi, tôi sẽ sắp xếp.
- Vậy cảm ơn Bí thư Trương. Lăng Vân cáo lui trước.
Dương Lăng Vân cầm bọc to ra ngoài. Xem ra Bí thư Trương hẳn không quá để ý đến việc này của anh ta.
Phú quý chỉ có thể sinh ra từ gian khó, đây là bước kho khăn. Dương Lăng Vân thầm lau mồ hôi.