Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lã Cường không ngờ lại có thể kéo theo Tiểu Từ vào việc này, phía trước một cô gái có mái tóc dài đang đứng ở giữa đường. Anh ta nhấn còi , Tiểu Từ quay mình lại nói:

- Đã nói một lát nữa hẵng lên tới đường vào thôn Lang. Bởi vì trong thôn có rất nhiều người bị cách ly, rất nhiều người sợ dịch Sars này, nhất là khi nhìn thấy có người từ bên ngoài vào, bọn họ đều trốn đi rất nhanh.

Trưởng thôn nghe nói trong thôn có hai người lạ mới đến, tại sao lại không gọi tôi?

Lã Cường không nói gì, Tiểu Từ đi tới, mở cửa phía lái phụ để vào xe.

- Chủ tịch huyện Tống đối với tôi giống như là chị cả, chẳng lẽ khi vừa mới ra khỏi thành thì bọn họ đã có sự chuẩn bị hết rồi sao.

Ngay cả thôn tiểu Lang, bọn họ cũng chú ý tới, chỉ cần có người lạ tiến vào, lập tức gọi điện thoại cho văn phòng ngay.

Dĩ nhiên người dân thôn Tiểu Lang sẽ nghe lời. Lần trước Tiểu Từ đã từng đến đây nên cô quá đỗi quen thuộc với thôn trang này

Ở trong thôn hai người bắt đầu thăm hỏi tình hình bệnh dịch, khẽ cắn môi, thả một trăm tệ và Hoàng Vệ Hoa rất thành thật mà ngồi ở trong phòng làm việc. Vì phòng ngựa chuyện kia bại lộ, Lã Cường và Tiểu Từ tự mình đề xuất.

Anh ta nhìn Tiểu Từ, không hề nói một câu nào rồi bước đi.

Tiểu Từ nhìn Lã Cường từ trong xe đi ra hỏi thăm người dân ở Tiểu Lang, còn hơn hai mươi người đang bị lây nhiễm.

Việc đến đây của hai người, đã khiến cho người dân trong thôn sinh nghi, sau đó lại nhìn thấy tôi nói,

- Tiểu thư, tính tiền!

Sáng sớm hôm sau, Lã Cường cầm túi, mở ra.

Trong khoảng thời gian này Tào Lương Kỳ rất an phận, không tiếp tục ra ngoài uống rượu nữa. Anh ta lực sao? Lái xe thôi, trong lòng tôi đã quyết.

Lã Cường khởi động xe, đi về hướng thôn Tiểu Lang.

Sau khi vào thôn, Tiểu Từa lần trước cùng Vương Bác, Tống Thúy Bình cùng nhau đến phát, nguyên nhân chính là nông thôn bị “sars”, anh ta lập tức sinh ra cảnh giác, lén lút gọi điện thoại từ bên ngoài về cho cấp bộ chỉ huy văn phòng, báo cáo về trận ôn dịch này. Lúc ấy khi bọn họ không phản ánh kịp thời sự mất mát, khiến cho ba người dân trong nông thôn chết rồi mới tin hai người bọn họ.

Điện thoại của trưởng thôn, khiến cho mọi việc trở nên loạn, là một Phó cục trưởng ở phía dưới tiếp muốn xuất viện rồi. Thôn trưởng đối với hai người vừa đến cảm thấy rất ngạc nhiên, đúng lúc này, cảnh sát của huyện cục rốt cục cũng tới.

Trong đó có vài người nhận ra Tiểu Từ, cũng có người cảnh giác với Lã Cường Lương Kỳ, anh ta đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Có người đến thôn Tiểu Lang gây rối, anh đi xử lý một chút.

Ở thôn có người đã chết vì bị nhiễm bệnh, người trong nhà đang thu xếp hậu sự thì có người ở huyện đến đưa thi thể bọn họ đi.

Nói là đưa đi bệnh viện, nhưng những người này đều đã chết, đưa đi bệnh viện để làm gì?

Rất nhiều người vì chuyện này mà cảm thấy khó hiểu.

Nhưng hiện tại những người bị cách ly đều được đưa đi bệnh viện, nghe nói việc này cũng không xin chỉ thị cuả Bí thư và cũng không báo cáo công tác. Nếu như việc này bị cấp trên điều tra, anh ta và Tào Lương Kỳ nhất định xong đời. Tuy không đến nỗi bị bắn chết nhưng chức quan này sẽ không thể giữ được.

Anh ta lập tức gọi điện thoại đến phòng công an huyện

- Có người gây rắc rối ở thôn Tiểu Lang, các anh đến đưa hai người kia đi đi.

Khi gọi điện thoại, vừa may Vương Bác không ở đó, nhưng có mệnh lệnh cua Bí thư, bọn họ cũng không quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp áp giải hai người lên xe. Gần đây chuyện Hoàng Vệ Hoa lo lắng nhất chính là chuyện của thôn Tiểu Lang, là Lã Cường đã phong thanh nghe được điều gì nên liền đến thôn Tiểu Lang để điều tra chân tướng? Tìm hiểu được chút tin tức, những cảm nhận ban đầu của Lã Cường và Tiểu Tử có giải thích như nào bọn họ cũng đều không nghe, sau khi lên xe, lại có điện thoại. Nghe thấy có nhiệm vụ do Bí thư huyện ủy tự mình sau khiến, anh ta lập tức điên loạn đi làm.

Lập tức gọi đến tám người, mang hai chiếc xe cảnh sát hỏa tốc chạy tới thôn Tiểu Lang.

Đối với mệnh lệnh của Bí thư huyện, anh ta tuyệt đối phục tùng. Thậm chí còn bắt nhốt hai người lại, ngay cả cơ hội để nói chuyện cũng không có.

Hoàng Vệ Hoa nhận được báo cáo, nói hai người lạ đến thôn Tiểu Lang là Lã Cường và thư ký của Tống Thúy Bình, anh ta liền đến văn phòng của Tào Lương Kỳ.

- Bí thư Tào, xem ra Lã Cường có vẻ như đã phát hiện ra cái gì đó? Nếu không tự nhiên sao anh ta g lại đến thôn Tiểu Lang để điều tra?

Tào Lương Kỳ nhìn anh ta, không nói gì.

Hoàng Vệ Hoa nói:

- Còn cô Tiểu Từ thư ký của Tống Thúy Bình kia ở thôn Tiểu Lang chính là để điều tra và nghe ngóng việc này, bọn họ đã trực tiếp mở khu cách ly, gan của hai người cũng lớn khi ở luôn trong khu cách ly này, chắc chắn là cô ta đã nói gì đó với Lã Cường. Nếu không Lã Cường sao biết được chuyện ở thôn Tiểu Lang.

Tào Lương Kỳ hỏi câu,

- Hoàn cảnh của cô thư ký kia như thế nào?

Hoàng Vệ Hoa ngẫm lại vẫn có chút khiếp sợ, anh ta tuy rằng thân là một Bí thư huyện ủy, nhưng vẫn run sợ kho đối mặt với Tào Lương Kỳ. Tào Lương Kỳ là người có tâm địa rất ác độc, điều này…

Hoàng vệ Hoa nói:

- Một nghiên cứu sinh, chưa kết hôn, hoàn cảnh cũng không có gì, cha mẹ đều là công nhân thất nghiệp.

Tào Lương Kỳ liền viết trên giấy, viết tên của Lã Cường và Tiểu Từ

Hoàng Vệ Hoa còn tưởng anh ta viết cái gì ở đó, nhốt Lã Cường ở bên cạnh bệnh nhân.

Nhìn thấy Tào Lương Kỳ lấy tờ giấy kia, hai cái tên trên giấy nhìn rành mạch. Từ trên bàn Tào Lương Kỳ lấy một cái bật lửa, đốt tờ giấy này đi. Anh ta viết xong liền bình thường, anh ta ngay cả mặt của Bí thư cũng đều không nghe nói có người đến thôn Tiểu Lang gây rối, anh ta lập tức thayd dổi, có thể hay không cơ hội này, làm sao có thể dễ dàng buông tha?

Tờ giấy có tên hai người từ từ hóa thành tro tàn trước mặt hai người.

Hoàng Vệ Hoa nhìn hành động của Tào Lương Kỳ có chút kỳ lạ. Chỉ có điều trong lòng anh ta có chút run sợ, cách này bản thân mình không phải là chưa từng nghĩ đến, có được không?

Nếu Lã Cường gặp chuyện không may, cấp trên sẽ nói như nào? Việc này mà cũng dám làm!

Rời khỏi phòng Tào Lương Kỳ trong lòng Hoàng Vệ Hoa đang cân nhắc, hiện tại Lã Cường còn đang ở khu cách ly một tuần, khả năng bị lây nhiễm của anh ta rất lớn, Vương Bác nghĩ, cảm thấy không rõ ràng, cũng đành bỏ mặc.

Vài ngày sau, ở trong phòng làm việc Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ tới Lã Cường, con đường anh ta gắn bó duy nhất.

Vương Bác càng nghĩ càng thấy việc này không đúng, bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì Vương bác đương nhiên không biết việc điện thoại kia, nếu anh ta biết sớm có người ở xã tới thôn Tiểu Lang, viện y tế thị trấn, gọi điện thoại đến huyện sở chỉ huy, anh ta tự nhiên sẽ hiểu rõ toàn bộ việc này. Lương Kỳ độc ác cũng không ngoại lệ. Lã Cường vào khu cách ly, di động đều bị bọn họ tịch thu, không được liên lạc với người ở bên ngoài, lúc trước anh ta không biết Hoàng Vệ Hoa vì sao phải kéo bat hi thể kia tới bệnh viện, vì sao muốn báo cáo việc Lã Cường và thư ký Tiểu Từ Tống Thúy Bình ở bệnh viện, nếu nói bọn họ bị cảm điểm, nhưngd dây lại là biện pháp giải quyết duy nhất.

Lúc này Vương Bác từ thị trấn gấp gáp trở về, nghe nói Lã Cường bị bắt, chuyện này là sao?Bộ máy huyện Sa càng ngày càng rối loạn, nhất là sau khi Tào Lương Kỳ đến, khiến mọi việc rối tinh rối mù lên.

Đối với chuyện thôn Tiểu Lang, Vương Bác và Tống Thúy Bình là hai người lên tiếng bảo người gọi điện thoại, hỏi về tình hình của Lã Cường. Đơn vị của Lã Cường trả lời, vẫn chưa thấyChủ nhiệm Lã đi làm trở lại.

Tình hình trở nên như vậy, tiến cũng khó mà rút cũng không xong, nên làm sao bây giờ? Tuy rằng nói Tào trong quá trình cứu chữa bỏ mạng.

Có phải bọn họ đang che dấu cái gì đó không? Đưa thư ký của Chủ tịch tỉnh Trương tới khu cách ly của bệnh viện. Như vậy rất tốt! Run rẩy mà lấy tờ giấy từ túi áo ở trước ngực, khi nghĩ đến lấy tờ giấy ra, lời của Đằng Phi muốn dừng lại. Bác nông dân nhìn về phía xe của Đằng Phi nhìn một cái.

Sau đó lại cầm một tờ giấy, đối chiếu với biển số xe.

Bác nông dân nói:

- Ồ, lúc đầu là nhặt được ở nơi nào?

Bác nông dân vừa muốn rời khỏi, nghe được câu hỏi của Đằng Phi, anh ta nói:

- Thật là trùng hợp? Lã Cường không lẽ cũng bị lây nhiễm?

Án đã định, khu cách ly là không thể vào, đến anh ta cũng bị nhiễm, điều này chắc chắn có người tin, bởi vì bọn họ đều là người thân cận bên cạnh Tống Thuý Bình. Trương Nhất Phàm trong lòng thẩm nhủ.

- Chuyện phiền toái liền đưa cho Chủ tịch Trương.

Đằng Phi mở tờ giấy ra, sắc mặt lập tức liền thay đổi,

- Điều trị.

Tim anh đập nhanh một cách khác thường, sự việc sẽ không như vậy chứ.

Đằng Phi nhìn ông chủ đang suy tư, vốn định nói hai câu, đem chuyện buổi tối hôm đó nghe được nói ra. Nhưng bỗng nhiên anh ta nhớ tới lời nói của lão Trần, một chút căn cứ cũng không có, chỉ là tin vỉa hè, vẫn là không nên nói linh tinh, nếu không ông chủ sẽ đánh giá là con người có biểu hiện không chín chắn.

Lã Cường, sao lại không vượt qua được cú sốc này.

Không nghĩ tình yêu của anh ta với Tống Thúy Bình lại sâu sắc như vậy, có thể biết, lúc trước anh ta từ sở chỉ huy văn phòng vội vàng đến.

Từ sau khi biết được chuyện của Tống Thúy Bình và Trịnh Mậu Nhiên, tâm tình của anh ta có bao nhiêu biến động.

Một người con gái có thể thành công vì một người đàn ông, cũng có thể bị hủy bởi một người đàn ông, những lời này một chút cũng không sai. Trương Nhất Phàm trong lòng nghĩ, Lã Cường này hy vọng anh ta đừng bị đánh ngược,

- Bức tường đằng sau khu cách ly. Một cô gái ném ra.

- Đi! Mau cùng tôi đi gặp Chủ tịch tỉnh Trương!

Đằng Phi lập tức xuống xe, đưa theo bác nông dân đó đi tới Thành ủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK