Lần này quay về tỉnh, Trương Nhất Phàm đích xác có việc muốn tìm Lý Hồng thương lượng, về việc bộ máy lãnh đạo mục nát của nhà máy sắt thép An Dương, chuyện nên chỉnh đốn thế nào, đến lúc đó không tránh khỏi sự nhúng tay của Ủy ban Kỷ luật.
Khi hắn nhìn thấy Lý Hồng, Lý Hồng cũng nhìn hắn một cái, ngồi bên cạnh Lý Thiên Trụ.
Mặc dù bình thường nói, mọi người đều có thể tự nhiên, hoặc nhảy múa, hát ca, bây giờ lại không thể được. Mọi người ăn cơm xong, chỉ có thể đánh bài nói chuyện.
Đương nhiên, họ là những con người có đẳng cấp khác, chủ đề nói chuyện chủ yếu là công việc. Lý Hồng ăn cơm xong, nói 4 người đàn ông các anh ngồi đánh bài đi, tôi đi nghỉ một chút.
Lý Thiên Trụ liền gật đầu:
- Đi thôi!
Bốn người lúc này ngồi trên bàn, vừa đánh tú lơ khơ vùa nói chuyện.
Không biết Lý Thiên Trụ có ý hay vô ý, anh ta hỏi đến chuyện con cái của Quách Vạn Niên. Con trai của Quách Vạn Niên làm chức Trưởng ban thu ký Ủy ban nhân dân thành phố Phú Dương, nghe nói hiệu quả cũng không tồi.
Thẩm Hoành Quốc tiếp nhận đề tài:
- Quách Tiểu Dũng biểu hiện ở Phú Dương rất tốt, là đối tượng đáng được bồi dưỡng.
Trương Nhất Phàm ở thời điểm SARS, đã đến Phú Dương, hắn không biết ai là Quách Tiểu Dũng, cũng không có gì ấn tượng.
Nghe hai vị lãnh đạo nói vậy, hắn không nói gì, đợi đoạn sau.
Quả nhiên, sau đó Lý Thiên Trụ liền nhắc tới con gái của lão, đương nhiên, là một lãnh đạo, tất nhiên phải có chút quan tâm đến con cái của những cán bộ lão thành, bọn họ đã phục vụ cho nhà nước và Đảng bao nhiêu năm, cũng nên về hưu cho tốt, để cho bọn họ yên tâm mà giải nhiệm, không cần suy xét quá nhiều vấn đề.
Trong lòng Quách Vạn Niên liền cân nhắc, cái này vẫn chưa thích hợp. Sao càng nghe lại càng thấy giống mình sắp rớt chức vậy. Bí thư Lý đang giao dịch với mình sao? Khiến mình giáng chức, để đổi lấy đứa con An Ninh của mình sao.
Trong lòng lão cân nhắc như vậy, khi ánh mắt hướng nhìn hai nhân vật số 1, lại nhìn không ra ý sâu xa trong câu nói của bọn họ.
Lý Thiên Trụ cầm bài cũng không nóng lòng vất ra mà hỏi Quách Vạn Niên:
- Con rể anh có nhà máy sắt thép mấy năm rồi? Có phải cũng muốn thay đổi, đổi sang chính quyền không?
Lời này chính là lời mà Quách Vạn Niên muốn nói, mục đích của lão ngày hôm nay chính là muốn nói với Bí thư Lý, giúp đỡ con rể lão, bất luận làm Phó chủ tịch thành phố ở thành phố nào, cũng phải mạnh hơn bây giờ.
Lúc trước con rể lão lăn lộn trong nhà máy cũng là vì ngày hôm nay. Chỉ có điêu anh ta đi đường vòng, hơn nữa ở trong nhà máy leo lên dễ như vậy, cũng không có gì làm người khác chú ý.
Vì Trương Nhất Phàm phân công quản lý công nghiệp, trong lòng lão không nỡ. Nếu chẳng may rơi vào tay hắn, chỉ sợ là chết không toàn thây.
Vì thế lão vội trả lời:
- Đúng, 5 năm, 5 năm rồi.
Chuyện trong nhà mình bí thư Lý cũng rõ như lòng bàn tay, thực sự đã ngoài dự liệu của Quách Vạn Niên. Lão cho rằng Lý Thiên Trụ sẽ một lời đồng ý, không ngờ Lý Thiên Trụ nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Anh bây giờ là phân công quản lý công nghiệp, con rể của đồng chí Vạn Niên có thể là mộ viên đại tướng dưới trướng anh. Anh thấy thế nào?
Ý ngầm này của Lý Thiên Trụ là, không cần nói tôi là một chân đục khoét, tranh quyền lực của anh, tuy rằng chính mình giữ quyền bổ nhiệm nhân sự, anh ta cũng biết chỉ dùng người mình biết, theo chế độ mà làm, đương nhiên lời này của anh ta rõ ràng muốn Trương Nhất Phàm cất nhắc.
Bí thư Lý điều chỉnh nhân sự, còn muốn trưng cầu ý kiến của lãnh đạo phân công quản lý! Quách Vạn Niên nghe những lời này, hết sức không thoải mái. Đồng thời lão cũng ý thức được, Lý Thiên Trụ rất nể trọng Trương Nhất Phàm, mình đối đầu với hắn sợ là không khác gì lấy trứng chọi đá, tự tìm đến đường chết.
Trương Nhất Phàm tất nhiên biết ý của Lý Thiên Trụ, cái này gọi là ân uy tịnh thi, để cho Quách Vạn Niên yên tâm một chút. Bữa cơm ngày hôm nay, mang đậm hương vị trấn an và chọc tức.
Nếu hắn thực sự muốn giúp đỡ con rể Quách Vạn Niên, có cần thiết phải hỏi chính mình không? Hắn hỏi như vậy chẳng qua là muốn mình xướng mặt đen mà thôi. Trương Nhất Phàm nói:
- Nhà máy sắt thép An Dương là một trong không nhiều doanh nghiệp nhà nước, giá trị sản lượng hàng năm cao tới 30 tỉ. Vài năm nay thị trường không ổn định, 3 năm trước thua lỗ nghiêm trọng, năm nay vừa có dấu hiệu chậm chạp trở lại, thời điểm mấu chốt lâm trận đổi tướng chỉ sợ không được tốt, tôi đề nghị để đồng chí Hùng Quế Lâm tiếp quản một thời gian, đợi xí nghiệp phục hồi lại, lúc đó điều chỉnh cũng không muộn.
Câu nói này của Trương Nhất Phàm cũng khá có lý, đến cả Thẩm Quốc Hoành cũng thấy vậy. Nếu nể mặt Quách Vạn Niên, lại nói ra những lý do cụ thể, nếu nhà máy sắt thép ly khai Hùng Quế Lâm, thì chuyển cũng không kịp.
Hành động này của hắn vừa cất nhắc người khác, cũng chặt đứt ý nghĩ muốn mượn cơ hội để điều chỉnh con rể của Quách Vạn Niên.
Thực ra những ý ngầm trong lòng hắn là muốn chạy, cũng không có cửa. chuyện nhà máy sắt thép không phải một ngày là điều tra rõ được, Hùng Quế Lâm anh phải đưa cho tôi hang ổ.
Lý Thiên Trụ nghe thấy lời này, thận trọng gật đầu:
- Lâm trận đổi tướng, quả thực tối kỵ, vậy thì chậm chậm thôi! Bây giờ là thời điểm mấu chốt của các doanh nghiệp nhà nước chỉnh đốn và cải cách.
Nói đến phần này, đã không có bất cứ chắc chắn gì về đường sống, Quách Vạn Niên vẻ mặt tươi cười, trong lòng lại hận không giải quyết được. Nhưng lão vẫn không có cách nào chắc chắn được đối với việc nhà máy sắt thép Trương Nhất Phàm đã hiểu được bao nhiêu rồi.
Trương Nhất Phàm vẫn chưa đi An Dương, điều này nói rằng, hắn tạm thời chưa có ý tưởng ra tay với An Dương. Hoặc là, hắn thật sự cho rằng như vậy, nhà máy sắt thép An Dương đang đứng ở tình thế xoay chuyển, con gái mình quả thực không thể qua loa rời khỏi được.
Đánh bài xong, mọi người đều giải tán hết.
Quách Vạn Niên về đến nhà, liền khẩn cấp gọi điện thoại cho Hùng Quế Lâm. Đáng tiếc tên tiểu tử này không biết đi làm gì rồi, không có ai nhận điện thoại, lão liền gọi điện cho con gái.
Con gái lão trả lời, Hùng Quế Lâm chưa về.
Quách Vạn Niên tức giận gầm gào như sấm:
- Chết ở đâu rồi không biết? còn không mau tìm cho tôi? Tìm được rồi thì gọi điện ngay cho tôi.
Nghe thấy cha mình gấp gáp như vậy, con gái lão mới thấy tính nghiêm trọng của sự việc đó như thế nào. Lập tức cho người đi tìm Hùng Quế Lâm.
Cuối cùng nửa tiếng sau, Hùng Quế Lâm gọi điện thoại đến:
- Cha, cha tìm con?
Quách Vạn Niên giận dữ cực độ, mở miệng ra là mắng:
- Anh chết ở đâu vậy? Anh vẫn còn muốn làm không? Không muốn làm nữa thì thôi!
Hùng Quế Lâm không dám cãi lại, chỉ mặc lão chửi, đợi lão chửi xong, Hùng Quế Lâm mới dám hé răng:
- Cha à, con đang họp mà! Không mang điện thoại.
Quách Vạn Niên cũng không để ý nhiều, lão rống lên:
- Tình hình nhà máy sắt thép bây giờ thế nào rồi? Trong vòng 1 năm nay, có thể xoay chuyển được không?
- Khó đấy!
Hùng Quế Lâm không biết tại sao cha vợ lại hỏi về chuyện này. Phá hỏng 1 nhà máy thì dễ, nhưng làm tốt lại rất khó. Nhà máy sắt thép có được như ngày hôm nay, cũng không phải là không có công của Hùng Quế Lâm, bây giờ chỉ cần có chút quan hệ bạn bè với anh ta, biến chuyển hay không chính là phú ông bạc triệu, thậm chí còn là phú ông bạc tỉ. Anh nói, khiến những người này nôn tiền ra, họ có bằng lòng hay không?
Hơn nữa, chế độ này đã hỏng rồi, lòng người tan rã, còn muốn thu hồi lại thì không thể được.
Kế hoạch của Hùng Quế Lâm vốn là, toàn bộ nhà máy sắt thép đều nằm trong sự khống chế của anh ta, làm cho nó trước tiên thua lỗ vài năm, sau đó lại phạm pháp bị bắt vài lần, làm nhiều việc như vậy nhưng người ta vẫn thấy một thành viên hội đồng quản trị như anh ta có sức hấp dẫn.
Bởi vì tại thời điểm mấu chốt anh ta có thể khiến trời đất xoay chuyển, làm cho một doanh nghiệp nhà nước đáng đứng trước nguy cơ phá sản, lại biến thành doanh nghiệp đứng đầu đầy sinh lực, đây là một chuyện rất đặc biệt. Nhưng bây giờ xem ra có chút chuyện không như mong muốn.
Quách Vạn Niên mắng một câu:
- Ngu xuẩn! Mặc kệ anh dùng cách gì, làm cũng phải làm được, năm nay ít nhất phải để nhà máy sắt thép không thua lỗ.
- Con biết rồi thưa cha!
Gác điện thoại, Hùng Quế Lâm liền nắm xoài ra ghế sô pha. Xem ra cũng chỉ có thể làm giả hóa đơn thôi, nếu không chuyện xoay chuyển này sẽ không thể thực hiện được chút nào cả.
Quách Vạn Niên nghĩ, Trương Nhất Phàm nếu muốn kết quả này, thì lão sẽ cho Trương Nhất Phàm kết quả. Nếu như nhà máy sắt thép không xoay chuyển, xem ra Hùng Quế Lâm không còn cơ hội để thăng cấp. Chỉ cần anh ta tiếp tục ở lại nhà máy sắt thép, một ngày nào đó khó tránh xảy ra chuyện.
Trước mắt, Trương Nhất Phàm tạm thời chưa có cách tiến hành chỉnh đốn đối với An Dương, tâm tư của hắn chủ yếu nghĩ về tỉnh, và các thành phố trọng điểm như Song Giang, Phú Dương, Đông Lâm, Tùng Hải.
Nhớ đến cuộc gặp mặt vào tối hôm nay, Quách Vạn Niên chỉ có thể thầm than, muốn ngăn cản Trương Nhất Phàm thăng chức, tuyệt đối không thể được rồi. Xem ra chỉ có thể bảo vệ mình, không để cho Trương Nhất Phàm bới ra cái căn cơ nguồn gốc của mình, cái này coi như là rất may mắn rồi.
Lúc này, Quách Vạn Niên thật sự có chút hối hận, không có chuyện gì thì làm sao phải đi đố kỵ với Trương Nhất Phàm chứ? Nhìn thấy mọi người tiến lên như đang ngồi trên tên lửa, trong lòng liền cảm thấy không phục. Không phục thì có thể làm sao đây?