- Hiểu Hiên đấy à? Gan cô to thật đấy! Hai vị Chủ tịch Thành phố chúng tôi đây không ngờ lại mời không nổi cô. Đến cả lời của lãnh đạo các cô mà cô cũng không nghe, cô được lắm!
- Được rồi! Cho cô mười phút, nếu sau mười phút nữa vẫn không đến, thì tôi phải phê bình cô. Ăn cơm cũng là một nhiệm vụ chính trị, nhanh nhanh đến đây!
Nghe thấy giọng điệu của ông ta, dường như đã chắc như đinh đóng cột rồi, trong lòng Trương Nhất Phàm liền có chút không thoải mái, lão Thư Á Quân này vì sao cứ vây lấy Lưu Hiểu Hiên không tha chứ? Lần trước ở huyện Sa cũng thế, sớm biết trước hắn đã không đến đây rồi.
Thư Á Quân liền đưa lại điện thoại cho Giám đốc Chúc:
- Đây là do phương pháp của anh không đúng, thấy chưa? Tôi chỉ cần nói với cô ta hai câu, cô ta không phải đã lập tức đồng ý ngay rồi sao? Làm lãnh đạo nhiều lúc cũng phải biết chút thủ đoạn mới được.
- Đúng! Đúng! Đúng!
Giám đốc Chúc như một con gà mổ thóc, gật đầu liên tục. Sau đó lập tức đổi hướng sang phía Tiểu Diệp nháy nháy mắt, Tiểu Diệp liền bưng một chén rượu lên:
- Chủ tịch Thư, rất vui mừng hôm nay có cơ hội được quen biết ngài, chúng ta cạn một ly nhé!
Có lẽ là bởi vì Lưu Hiểu Hiên đồng ý đến rồi nên tâm trạng của Thư Á Quân liền vui vẻ trở lại, nhìn cô Tiểu Diệp này một cái. Khen ngợi:
- Tiểu Diệp này cũng không tệ, ly rượu này tôi uống. Nhưng hôm nay tôi giao cho cô một nhiệm vụ, đó là tiếp đãi Phó chủ tịch Nhất Phàm thật tốt. Đây là nhiệm vụ của tổ chức giao cho cô, nếu như hôm nay Phó chủ tịch Trương mà không vui vẻ, tôi sẽ phạt cô đấy.
Tiểu Diệp liền cuống quýt gật đầu dạ vâng, sau khi cạn ly với Thư Á Quân liền lập tức rót đầy một ly khác, nói với Trương Nhất Phàm:
- Phó chủ tịch Trương, lãnh đạo đã ra chỉ thị như vậy rồi, anh cũng đừng làm tôi khó xử nhé, chúng ta cạn một ly, tôi kính anh!
Trương Nhất Phàm cạn lỵ với cô ta, tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Giám đốc Chúc đã tự hiểu ra, ý của Thư Á Quân đã rất rõ ràng, tối nay nếu Lưu Hiểu Hiên không hợp tác, thì chuyện này chắc chắn coi như đi tong. Vì thế, ông ta lấy cớ đi ra ngoài, rồi đứng ngoài cổng chính chờ Lưu Hiểu Hiên.
Thư Á Quân ở trong phòng nói chuyện với Trương Nhất Phàm về một số vấn đề xảy ra gần đây, Tiểu Diệp chỉ ngồi bên cạnh nghe, cũng không dám nói chen vào. Nghe giọng điệu của Thư Á Quân thì giống như ông ta muốn lôi kéo hắn vậy.
Hai người nói chuyện một lát thì Thư Á Quân liền nhắc đến chuyện hôm nọ có một số bà con từ thị trấn Liễu Thủy đến traV">Kước cổng cơ quan, Trương Nhất Phàm lúc đó mới hiểu ra lời nói của Thư Á Quân ngày hôm đó.
Thì ra là lo lắng mình sẽ làm mưa làm gió, ảnh hưởng đến chức vụ Chủ tịch thành phố của ông ta. Lần châm biếm hôm nọ là muốn nhắc nhở mình đừng quá huênh hoang. Như vậy bữa cơm tối hôm nay đơn giản là muốn cảnh cáo mình: chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, thì chúng ta sẽ là bạn hữu, tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu, nhưng cậu cũng đừng làm tôi khó coi.
Xem ra Thư Á Quân vẫn rất bận tâm đến thân phận Chủ tịch tỉnh của ông ta, Trương Nhất Phàm không lộ ra biểu hiện gì, chỉ cụng mấy ly với Thư Á Quân, hai người ai cũng có nỗi băn khoăn của riêng mình.
Giám đốc đứng chờ ở trước cổng, vẫn chưa nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên tới, ông ta thấy nóng ruột hẳn lên.
Kết giao với Thư Á Quân nhiều năm như vậy rồi, ông ta có thể coi như là đã hiểu rõ được con người này. Nếu không chiếm được người con gái mà ông ta thích, thì đừng mong được yên ổn. Chuyện với Lưu Hiểu Hiên, ông ta đã nói bóng gió mấy lần rồi, Giám đốc Chúc sao có thể không biết chứ?
Thư Á Quân lúc còn là Trưởng ban thư ký đã để ý đến cô dẫn chương trình này rồi, chỉ là lúc đó còn chưa dám thể hiện ra. Bây giờ Bí thư Phùng đi rồi, ông ta trở thành Chủ tịch thành phố, gan cũng trở nên to hơn.
Chiều hôm nay lúc Giám đốc Chúc đến tìm ông ta, nói tối nay muốn mời ông ta ăn bữa cơm, ông ta liền hỏi có những ai tham dự?
Nghe thấy ông ta hỏi như vậy, Giám đốc Chúc liền nói Lưu Hiểu Hiên cũng sẽ tới, lúc đó Thư Á Quân mới nói để tôi xem thế nào, nếu không có việc gì thì để đến tối xem sao.
Ai ngờ lúc nói là Lưu Hiểu Hiên cũng sẽ tới, thì người ta đã không cần suy nghĩ gì nữa rồi, Giám đốc Chúc rất sốt ruột, nếu việc này tiếp tục kéo dài đến năm sau, đến lúc đó nhắc lại chuyện cũ chỉ sợ không còn hy vọng gì nữa.
Vì vậy ông ta chỉ có thể trông cậy vào Tiểu Diệp, ngoại trừ Lưu Hiểu Hiên, Tiêu Diệp chính là người con gái xinh đẹp nhất trong đài truyền hình. Lời Thư Á Quân nói lúc nãy, ông ta cũng đã nghe rồi, nếu Lưu Hiểu Hiên còn không đến thì việc cung cấp vốn cho đài truyền hình không cần phải bàn đến nữa.
Đợi khoảng hai mươi phút sau thì Lưu Hiểu Hiên mới tới.
Giám đốc Chúc thiếu chút nữa phải gọi cô ta là bà cô của tôi rồi, nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên mặc một chiếc áo choàng màu đen, quàng một chiếc khăn trên cổ, đang đi về phía nhà hàng, Giám đốc Chúc lập tức ra đón.
- Hiểu Hiên, cuối cùng cô cũng tới rồi, Chủ tịch Thư Á Quân bọn họ ở trong kia chờ cô đã rất lâu rồi, cô thật biết cách làm mất mặt tôi mà.
Lưu Hiểu Hiên hỏi:
- Có những ai trong đó?
- Ngoài ông ta thì còn có một vị Phó chủ tịch thành phố tên là Trương Nhất Phàm.
- Ồ! Anh ta cũng tới à.
Lưu Hiểu Hiên vừa đi vừa nói:
- Vậy thì chúng ta đi lên thôi.
Giám đốc Chúc liền đi trước dẫn đường, hai người đi thang bộ lên tầng ba.
Vừa mở cửa bước vào, thì ba người ngồi trong phòng liền quay ra nhìn. Lưu Hiểu Hiên nhìn Trương Nhất Phàm cười một cái rồi cởi áo khoác ngoài và khăn choàng cổ:
- Xin lỗi mọi người, đã để mọi người phải chờ lâu rồi.
Thư Á Quân đánh mắt nhìn lên người Lưu Hiểu Hiên, Lưu Hiểu Hiên cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo len màu đỏ, mặc dù không quá ôm sát cơ thể, nhưng vóc dáng tuyệt mỹ của cô ấy vẫn được phô ra một cách trọn vẹn.
Nhìn thấy ánh mắt của Thư Á Quân nhìn Lưu Hiểu Hiên, trong lòng Trương Nhất Phàm liền có chút không vui. Lưu Hiểu Hiên túy ý chọn một chỗ ngồi cho mình, cô ngồi giữa Giám đốc Chúc và Trương Nhất Phàm, đối diện với Thư Á Quân.
Giám đốc Chúc vốn dĩ muốn chuyển chỗ, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Trương Nhất Phàm dường như có chút không vui, mặc dù không hiểu cụ thể là như thế nào, cũng có thể là vì biểu hiện của bản thân có hơi quá thì phải? Ông ta liền ngồi yên không nói gì.
Thư Á Quân có chút thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười với Lưu Hiểu Hiên rồi nói:
- Đã biết sai rồi thì phải chịu phạt ba ly, nếu không là không có thành ý, bữa cơm hôm nay chúng tôi cũng ăn không nổi nữa.
Mọi người đều đã biết nhau cả rồi, cũng đã cùng ăn cơm cũng mấy lần rồi, nên Thư Á Quân cũng chẳng muốn giới thiệu lại nữa.
Bởi vì có Trương Nhất Phàm ở đây nên Lưu Hiểu Hiên cảm thấy rất an tâm, cô cười tươi, bàn tay trắng nõn bưng chén rượu lên, nói:
- Chủ tịch Thư thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, vừa đến thì liền phạt người ta ba ly, sớm biết thế này thì tôi đã không đến rồi. Nhưng rượu hôm nay tôi sẽ uống, cảm ơn Chủ tịch Thư đã nể mặt như vậy.
Lưu Hiểu Hiên liếc mắt nhìn Giám đốc Chúc, dường như muốn nói: Ý tôi là tôi đã đến rồi, còn thành hay bại đó là chuyện của ông.
Lưu Hiểu Hiên cầm ly rượu lên, uống liên tiếp ba ly. Rượu ngũ hương hơn năm mươi độ, cô gái này không chớp mắt, uống một hơi hết sạch. Mỗi ly đều hơn phân nửa, ba ly này cộng lại chắc khoảng hơn một hai ly đầy.
Làm Trương Nhất Phàm cảm thấy cô ta dường như đang cố ý uống say. Lưu Hiểu Hiên uống xong ba ly rượu, rồi dốc dốc cái ly xuống. Mấy người liền khen cô giỏi. Thư Á Quân giơ ngón tay cái lên:
- Không tồi, rất song phẳng. Thì ra Lưu đại tiểu thư tửu lượng tốt như vậy, vậy mà lại giấu chúng tôi.
Lưu Hiểu Hiên liền tỏ ra rất đắc ý, như muốn nói: Cái này còn phải xem hôm nay có ai ở đây?
Cô lén đá Trương Nhất Phàm một cái, rồi lại rót đầy chén của mình:
- Chủ tịch Thư! Ly này là tôi chúc ngài ngày một thăng quan tiến chức, quan trường tình trường đều được như ý muốn!
Nghe đến câu nói này, Thư Á Quân liền cười. Đứng lên cụng ly với Lưu Hiểu Hiên. Nhìn Lưu Hiểu Hiên uống hết rượu trong ly, ông ta vẫn còn dán mắt vào chỗ bên dưới cổ cô ta.
Lưu Hiểu Hiên đến thì không khí lập tức thay đổi hẳn, Thư Á Quân uống xong rượu liền vui vẻ nói với mọi người:
- Hôm nay uống xong, chúng ta chờ một lát đừng vội, mọi người cùng nhảy vài bài, Tiểu Động Thiên này cũng không tồi.
Giám đốc Chúc liền cười theo, chỉ cần làm lãnh đạo vui vẻ, có cái gì là không được đâu?
Sau khi Lưu Hiểu Hiên kính rượu ông ta thì Thư Á Quân liền nói:
- Giám đốc Chúc, ngày mai ông đến phòng làm việc của tôi một chút. Có chuyện này tôi muốn ông chứng thực một chút.
Giám đốc Chúc nghe nói như thế, lập tức vừa mừng vừa lo, cảm ơn liên tiếp.
Lưu Hiểu Hiên lại nâng ly lên, cười hì hì với Trương Nhất Phàm nói:
- Phó chủ tịch Trương, chúng ta cũng từng ăn cơm với nhau mấy lần rồi phải không? Cũng không biết người bận rộn như ngài có còn nhớ đến tôi nữa không? Nhưng tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên cùng ngài ăn cơm là vào hôn lễ của Hồ Thiếu gia và Băng Băng. Lúc đó ngài còn là một Phó chủ tịch thường trực huyện, không ngờ trong hai năm ngắn ngủi, ngài đã có thể thăng chức nhanh như vậy. Hôm nay lại một lần nữa có duyên được cùng ăn cơm với những lãnh đạo cấp cao như các vị, ly này tôi kính anh. Chúc anh một bước lên mây, ngày đi vạn dặm.
Trương Nhất Phàm biết rằng cô đang giả vờ diễn trò trước mặt Thư Á Quân, vì thế cũng giả bộ hồ đồ:
- Cảm ơn! Lưu đại tiểu thư là minh tinh của Thành phố Đông Lâm, sao có thể không nhớ cô chứ?
Hai người cụng ly, Lưu Hiểu Hiên lúc uống rượu còn hướng đôi mắt xinh đẹp đến hắn, làm Trương Nhất Phàm suýt chút nữa là phun cả rượu ra. Vở kịch này của cô diễn quá tệ rồi thì phải? May mắn là Thư Á Quân không nhìn thấy, vì lúc đó ông ta còn đang cụng ly với Tiểu Diệp.
Loại rượu kiểu xã giao như thế này là mất thời gian nhất, Trương Nhất Phàm bình thường không quen với kiểu này, nhưng Thư Á Quân vẫn một mực cố chấp, uống rượu xong, lại gọi nhân viên phục vụ bưng bàn đi, muốn ở trong phòng này ca hát, nháy múa thêm một hồi nữa mới về.
Mọi người đương nhiên cũng không thể không nể mặt ông ta, năm người liền ở tại phòng đó hát hò. Thực ra, mục đích của ông ta là muốn tìm cơ hội gần gũi hơn với Lưu Hiểu Hiên. Khi mọi người đang hát thì ông ta liền hai lần mời Lưu Hiểu Hiên khiêu vũ.
Lưu Hiểu Hiên không biết làm thế nào đành nhìn sang Trương Nhất Phàm, dường như không thể tìm ra được một cái cớ nào để bản thân không phải ra nhảy, rồi miễn cưỡng nhảy cùng ông ta hai bài. Trong lúc khiêu vũ, cô cảm thấy tay của Thư Á Quân đang chầm chậm di chuyển xuống phần dưới ngực cô, rồi đặt ngay trên đôi mông rất vểnh của cô.
Lưu Hiểu Hiên liền hỏi ông ta có phải là đã uống say rồi không? Có cần gọi người đưa ông ta về trước không. Thư Á Quân đành phải xấu hổ quay mặt đi. Ông ta đã ám chỉ một cách rõ ràng như vậy rồi, Lưu Hiểu Hiên không thể không biết, người ta đã biểu thị rõ ràng không đồng ý bán mình như vậy, trong lòng Thư Á Quân cảm thấy rất khó chịu.
Tiểu Diệp cũng mời Trương Nhất Phàm ra nhảy, năm người phân thành hai đôi, chỉ có một mình Giám đốc Chúc đang luyện giọng. Giám đốc Chúc hát rất hay, rất có lực, không khí trong phòng cũng rất tốt.
Thư Á Quân dường như khiêu vũ không biết mệt mỏi, hoặc là ông ta chỉ muốn ôm eo của Lưu Hiểu Hiên mãi không buông. Nhảy liền hai bài mà vẫn không muốn giải lao, Lưu Hiểu Hiên liền nói với Tiểu Diệp:
- Cô cũng đến nhảy với Chủ tịch Thư hai bài đi.
Có thể khiêu vũ với một lãnh đạo lớn như thế này, Tiểu Diệp tỏ ra rất vui vẻ, cười rất ngọt ngào bước tới. Thư Á Quân vẫn luyến tiếc nhìn theo Lưu Hiểu Hiên, dường như đang nhớ lại cảnh được chạm tay vào người của Lưu Hiểu Hiên ban nãy, một sự thay đổi thật dễ chịu.
Khi Tiểu Diệp đang nhảy cùng với Thư Á Quân, Lưu Hiểu Hiên đến bên Trương Nhất Phàm, nói:
- Chúng ta cũng ra nhảy một bài đi?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Vậy thì nhảy thêm một bài nữa vậy, tôi phải về rồi.
- Anh thật nhỏ nhen quá đấy.
Lưu Hiểu Hiên trừng mắt nhìn hắn, lúc hai người đang cùng khiêu vũ, cô ta nói khẽ:
- Lúc nãy Thư Á Quân ăn đậu hũ của tôi.
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Thấy rồi!
- Vậy mà anh có thể thờ ơ như vậy sao?
Lưu Hiểu Hiên dùng lực nhéo tay Trương Nhất Phàm một cái, nhìn Trương Nhất Phàm cười duyên:
- Còn nhớ đến nhà trọ Long Môn không?
- Sao vậy?
Trương Nhất Phàm nhất thời không hiểu ra.
- Có người nói lời không giữ lời, nhà trọ phải đóng cửa rồi.
Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ ra lúc hai trước hai người nói đùa với nhau, Lưu Hiểu Hiên có nói một câu:
- Anh coi tôi là gì chứ? Bà chủ của nhà trọ Long Môn chăng?
Bản thân hình như từng nói, nếu sau này đến Đông Lâm, sẽ ở tại chỗ cô ấy, sau đó cũng không đến đó lần nào nữa, Trương Nhất Phàm không nhịn được cười.
Lưu Hiểu Hiên cố ý giẫm chân hắn một cái, gắt giọng:
- Còn cười à!