Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỉnh ủy đối với việc điều chỉnh Giao Châu lần này, Trương Nhất Phàm cũng rất vừa lòng, ít nhất cũng không để Chu Chí Phương ở Giao Châu kiêu ngạo như vậy, hơn nữa lại bị điều đi Mai Châu – nơi tương đối lạc hậu. Quan trọng nhất là đến chức Bí thư thành ủy cũng không còn giữ được, mà chỉ đổi lấy được chức Chủ tịch thành phố.

Chủ tịch thành phố và Bí thư thành ủy có khác biệt rất lớn, tuy rằng cấp bậc giống nhau, đều thuộc cấp Sở, nhưng ở xếp hạng Thành ủy, ông ta chỉ là đứng ở thứ hai.

Thật là đáng tiếc quá! Chu Chí Phương tự làm mình rơi vào tình thế này, quả thực buồn bực muốn khóc.

Thẩm Uyển Vân nằm trong vòng tay Trương Nhất Phàm, hai người vừa mới ăn cơm với nhau xong, để chúc mừng thắng lợi lần này. Truyền thông rất đắc lực! Nếu không có áp lực của Thẩm Uyển Vân thì việc của Giao Châu có thể dễ lộ như vậy không? Lần này, Thẩm Uyển Vân là đại công thần. Biểu hiện cũng không tồi.

Nghĩ lại việc Chu Chí Phương bị điều đến Mai Châu, thật sự là khóc không ra nước mắt. Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi một lát rồi mỉm cười.

Thẩm Uyển Vân cắt một miếng táo, đưa đến miệng hắn:

- Lần này Nhâm Tuyết Y quả rất giỏi, phải khen ngợi cô ấy một chút.

Trương Nhất Phàm nói:

- Có thưởng có phạt mới là đạo lý dùng quân, không ngờ một cô gái như vậy lại có năng lực quyết đoán rất tốt!

Thẩm Uyển Vân mặc áo ngủ, cười duyên nằm xuống:

- Em nếu như không có năng lực quyết đoán thì còn có thể ở lại đây với anh sao?

Trương Nhất Phàm giơ tay đón lấy cô, hai người tiếp xúc đụng chạm với nhau, trong lòng lại cảm thấy rỗng tuếch. Đây là hắn hưng phấn nhất thời, dùng sức kéo lấy cô, Thẩm Uyển Vân liền cười duyên nhảy dựng lên.

Hai người vui đùa một hồi, Thẩm Uyển Vân nằm trong vòng tay hắn không động đậy gì, cô ta hỏi Trương Nhất Phàm.

- Trong nhà đã có giúp việc chưa?

- Liễu Hồng qua đây giúp một tay.

Trương Nhất Phàm ngửi thấy mùi thơm của xà bông cô vừa dùng, mới hít một hơi thật sâu. Thẩm Uyển Vân đã từng gặp qua Liễu Hồng, nên cô ta nhớ khá rõ. Câu chuyện của thị trấn Liễu Thủy, tinh thần không biết sợ của Liễu Hồng khiến cho Thẩm Uyển Vân có chút cảm phục.

- Chị Liễu Hồng đến đây rồi à?

Thẩm Uyển Vân đỏ bừng mặt, cười ẩn ý nhìn Trương Nhất Phàm, khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy chột dạ.

Leng keng —— chuông cửa vang lên, ai vậy? Hai người kinh ngạc bật dậy khỏi ghế xa-lông, nhanh chóng đứng lên.

Trương Nhất Phàm nhìn cô ta một cái, “Ai vậy?”.

Thẩm Uyển Vân lắc lắc đầu, rón rén chạy đến lỗ mắt mèo ở cửa nhìn ra bên ngoài, lập tức chạy đến bên cạnh Trương Nhất Phàm chỉ chỉ, bảo hắn vào nhà vệ sinh trốn đi.

Trương Nhất Phàm nghĩ Thẩm Uyển Vân không muốn người khác biết mình ở đây, vội chạy vào nhà vệ sinh. Phòng của Thẩm Uyển Vân không lớn lắm, có hai phòng. Căn phòng kia là nơi tập thể dục, đặt một máy chạy bộ, còn có mấy dụng cụ tập thể hình nữa.

Nhà vệ sinh cũng tạm, khoảng sáu bảy mét vuông gì đó, ở giữa có một cái màn vải phân thành hai phòng, một bên là phòng tắm, một bên là phòng vệ sinh.

Do hai người mới thân mật xong, trong phòng vệ sinh còn bày mấy đồ Thẩm Uyển Vân vừa mới tắm rửa thay ra. Trương Nhất Phàm nhăn mày nhíu mặt, đành phải giấu mình ở nơi chật chội này một lát.

Cũng không biết người ngoài cửa vào là ai mà lại làm cho Thẩm Uyển Vân lo lăng như vậy.

Leng keng, leng keng — chuông cửa lại vang lên, Thẩm Uyển Vân ra mở cửa, Nhâm Tuyết Y đứng ở bên ngoài đợi rất lâu rồi. Nhìn thấy Thẩm Uyển Vân chỉ mặc một bộ áo ngủ. Áo ngủ bên dưới trống trơn, phía trên cổ còn có dấu vết vừa mới hôn xong.

Lẽ nào chị ta ở nhà với đàn ông sao? Nhâm Tuyết Y nhìn khắp phòng, trong lòng rất hiếu kỳ.

- Chị cả, nhiệm vụ của em hoàn thành rồi, ngày mai có thể nghỉ ngơi một hôm không?

Nhâm Tuyết Y ngồi trên ghế xa-lông, tiện tay cầm lấy một quyển sách. Thẩm Uyển Vân nói:

- Em ngồi ở đó lát đi, chị đi thay quần áo đã.

Không đợi Nhâm Tuyết Y trả lời, cô liền quay người đi vào phòng ngủ.

Nhâm Tuyết Y đang định mở quyển sách ra đọc, đột nhiên cô phát hiện trên ghế xa-lông trắng có một sợi lông hình dạng rất kỳ quái, trời ơi? Đây là…?

Nhâm Tuyết Y cầm ở trong tay, cẩn thận quan sát. Thẩm Tuyết Vân từ phòng ngủ đi ra, vừa cài lại áo, vừa nói:

- Tiểu Tuyết, thời gian này em làm việc rất tích cực.

Nói xong, cô liếc mắt một cái, phát hiện trong tay Nhâm Tuyết Y đang cầm một sợi, một sợi… Ai! Bị cô ta làm tức chết rồi, thứ này cũng xem là sao. Thẩm Uyển Vân tiến lên, trừng mắt nhìn cô ta.

Nhâm Tuyết Y đột nhiên cười khác thường:

- Chị Vân, chị có bạn trai à?

Thẩm Uyển Vân liếc mắt một cái, phát hiện cô bé kia càng ngày càng lộng hành rồi, không ngờ dám nói giỡn trước mặt đại tỷ. Vì vậy Thẩm Uyển Vân giả bộ vẻ mặt không hài lòng nói:

- Tiểu Nhâm, ngày mai tiếp tục tăng ca.

Nhưng ngày mai là chủ nhật mà, Nhâm Tuyết Y thật không dễ dàng mới đợi đến ngày này, hôm nay đến đây là muốn nói với Thẩm Uyển Vân một tiếng, ngày mai ra ngoài đi chơi. Nhìn thấy Thẩm Uyển Vân sầm mặt lại, cô liền biết là mình đã đùa hơi quá rồi.

- Chị Vân, em… em… vào toilet rửa tay một chút.

Nhâm Tuyết Y cười xấu hổ, vội vàng chạy đi.

- Này ——

Thẩm Uyển Vân đang muốn kêu cô lại, chuông cửa lại vang lên.

- Leng keng, leng keng ——

- Tiểu Vân có nhà không? Chú là chú hai đây.

Trời à! Chú hai đến làm gì vậy chứ.

Thẩm Uyển Vân lặng người chốc lát, Nhâm Tuyết Y đã kéo cửa nhà vệ sinh, chui tọt vào trong.

Thẩm Uyển Vân choáng váng.

Lúc mở cửa ra, chú hai Thẩm Hoành Quốc đứng trước cửa.

- Trong nhà có người sao?

- Không, không có.

Thẩm Uyển Vân phát hiện mình hơi có chút bối rối, hơi vội vàng hơn thường ngày. Thẩm Hoành Quốc đi vào, đến ngồi trên ghế xa-lông, đốt điếu thuốc nhìn rồi nhìn khắp phòng.

Ánh mắt Thẩm Uyển Vân không ngừng nhìn vào nhà vệ sinh, hai người bọn họ không biết có việc gì không! Nhìn thấy chú hai đang nhìn mình, Thẩm Uyển Vân lập tức phản ứng lại.

- Ồ, con đi pha trà đây!

Trong phòng vệ sinh, Trương Nhất Phàm nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức chạy qua phòng tắm, thuận tay kéo tấm màn che lại. Nhâm Tuyết Y chạy vào, vội vàng vỗ vỗ ngực:

- Ngốc chết được, ngốc chết được, sao mình lại dám nói đùa như vậy với chị cả chứ, thảm rồi, thảm rồi!

Nhâm Tuyết Y chỉnh sửa lại áo trong, đặt mông ngồi trên bồn cầu.

Lần này, cô thật sự muốn đi tiểu.

Cô đứng lên cởi quần bò ra, kéo quần xuống đến đầu gối.

Một đoạn dày đặc giữa hai chân và cặp mông trắng tuyết bày ra rất đẹp trước mắt, giống như cảnh xuân vừa hiện ra trong phòng vệ sinh vậy. Nhâm Tuyết Y hoàn toàn không có cảnh giác, cô ngồi ở bồn cầu, hai tay chống cằm hết nhìn đông đến nhìn tây.

Đột nhiên cô phát hiện trên thảm phòng tắm, tại sao lại có một đôi giày da bóng loáng của nam. Nhâm Tuyết Y cẩn thận nhìn thoáng qua, đúng rồi, đúng là một đôi giày nam mà? Đầu đôi giày nhọn đều lộ ra. Hừ, chị Vân còn nói không có bạn trai, xem ta bắt được hắn thế nào.

Ồ!

Nhâm Tuyết Y đột nhiên tỉnh ngộ, trời à! Không biết vừa rồi hắn có nhìn thấy hay không nữa. Nghĩ đến đây, Nhâm Tuyết Y xé tờ giấy, nhanh chóng xoa xoa phần dưới, kéo quần đứng lên.

Hừ, tên đại háo sắc này, để ta bắt gặp xem!

Vì thế cô lén lút sờ qua, giật mạnh tấm màn che phòng tắm xuống.

A —— Nhâm Tuyết Y chưa kịp la lên thì miệng đã bị người ta bịt lại, sau đó có người kéo cô đi, lôi cô vào trong.

Ưm ưm —— Nhâm Tuyết Y hoảng sợ vùng vẫy mấy cái, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng nói:

- Đừng la, là tôi đây!

Nhâm Tuyết Y nghe giọng nói này, lúc ấy mới ngẩng mặt nhìn lên. Tại sao lại là Chủ nhiệm Trương? Sau khi nhận ra Trương Nhất Phàm, Nhâm Tuyết Y vẫn không hết kinh ngạc. Hóa ra người bạn trai mà chị Vân giấu là…

A, không đúng rồi! Chủ nhiệm Trương không phải kết hôn rồi sao?

Nhâm Tuyết Y cúi đầu nhìn bàn tay to lớn đang đặt trước ngực của mình, bản thân mình rất kín đáo, bàn tay con trai, từ bên nách trái xuyên qua, vừa vặn dừng ở chỗ cao nhất bên phải.

Nhâm Tuyết Y đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ chết đi được.

- Ưm ưm…

Nhâm Tuyết Y xoay xoay cổ, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng bỏ tay ra:

- Đừng làm ồn!

Hắn nghe giọng của Thẩm Hoành Quốc ở phòng khách, chuyện mình ở nhà Thẩm Uyển Vân tuyệt đối không thể cho ông ta biết, nếu không tin này đến tai ông Thẩm, ông cụ tức giận, phá hủy liên minh của hai nhà thì làm sao bây giờ?

Thẩm Uyển Vân đường đường là một đại tiểu thư nhà họ Thẩm, tuy rằng là con mẹ kế, nhưng dù sao thân phận cũng không tầm thường, sao có thể hạ mình làm vợ lẽ của người khác được.

Nhâm Tuyết Y vươn tay, chỉ chỉ vào bàn tay Trương Nhất Phàm đang ôm trước ngực mình, Trương Nhất Phàm hiểu ra, lập tức buông tay giống như điện giật.

A —— Nhâm Tuyết Y kêu một tiếng thất thanh, Thẩm Hoành Quốc ngồi ở phòng khách nghe được.

- Trong nhà có người sao?

Sắc mặt Thẩm Uyển Vân khẽ thay đổi, nguy rồi, chắc chắn là Trương Nhất Phàm bị cô ta phát hiện. Nhưng chú hai đang ở đây, cô không dám đưa Trương Nhất Phàm ra, đành phải cái khó ló cái khôn, lớn tiếng nói:

- Dạ, là Tiểu Nhâm đang tắm!

- Tiểu Nhâm, em tắm xong chưa vậy?

Nhâm Tuyết Y nghe thấy Thẩm Uyển Vân hét to, lập tức trả lời:

- Vẫn chưa xong, có chuyện gì vậy chị Vân?

Rõ ràng là giọng nói của một cô gái truyền ra, Thẩm Hoành Quốc lập tức hết nghi ngờ.

Ông ta nhìn Thẩm Uyển Vân, thận trọng nói:

- Chuyện vừa rồi nói với cháu, suy nghĩ kỹ đi, ông cụ nói rồi, không muốn nhìn thấy chuyện như vậy nữa đâu. Là con gái của Thẩm gia, nhất định phải hy sinh cái tôi nhỏ bé, chuẩn bị tâm lý làm mọi việc.

- Cháu biết rồi, chú hai!

Thẩm Uyển Vân cắn môi gật gật đầu.

Thẩm Hoành Quốc nhìn vẻ mặt, ấn điếu thuốc xuống cái gạt tàn trên bàn:

- Chú đi trước đây, việc này cháu suy nghĩ kỹ đi.

- Chú hai đi thong thả!

Thẩm Uyển Vân đưa ra đến cửa, nhìn thấy Thẩm Hoành Quốc đã đi khuất dạng, cô mới đóng mạnh cửa lại.

Phù —— làm mình sợ muốn chết! Hai người này làm cái gì thế không biết!

Thẩm Uyển Vân vỗ vỗ ngực, may mà không để chú hai phát hiện ra Trương Nhất Phàm, nếu không việc này bị chú nói ra, lão gia còn không biết bực mình đến mức nào nữa! Thẩm Uyển Vân mặc dù đang ở bên ngoài, nhưng chứng minh thư vẫn là con của vợ hai Thẩm Hoành Vĩ, giá trị thân phận ở Thẩm gia tất nhiên phải thấp hơn một bậc.

Mỗi lần đón năm mới, cả nhà đoàn tụ, Thẩm Uyển Vân luôn nghe những lời ra tiếng vào như vậy. Đương nhiên rất nhiều điều đều nhằm vào thân phận của Thư An Ảnh.

Thẩm Uyển Vân vỗ vỗ ngực, hướng vào nhà vệ sinh nói:

- Các người còn không mau ra ngoài đi?

Trương Nhất Phàm thấy hành tung đã bị bại lộ, đành phải từ phòng tắm đi ra, Nhâm Tuyết Y theo phía sau.

- Chị Vân, em… em đi đây.

Nói xong, cô cúi đầu, không dám nhìn Trương Nhất Phàm, vội vàng đi thẳng ra cửa.

- Ôi chao ——

Ai ngờ, đi không cẩn thận nên va vào cạnh cửa, làm Nhâm Tuyết Y la lên một tiếng, kéo cửa lại hoảng sợ chạy mất.

Thẩm Uyển Vân nhìn chằm chằm bóng dáng Nhâm Tuyết Y, hai tay bắt chéo trước ngực, quay đầu lại hỏi:

- Có phải anh đã làm gì người ta không? Anh xem cô ấy đỏ mặt như vậy.

Có trời đất chứng giám, anh chỉ, anh chỉ…

Nghĩ đến chuyện xấu hổ lúc nãy, Trương Nhất Phàm cũng không biết giải thích như thế nào nữa.

Thẩm Uyển Vân nói:

- Anh chỉ sờ soạng người ta một chút phải không?

- Sao em lại biết?

Trương Nhất Phàm thốt lên.

- Hừ, nhìn quần áo người ta có dấu tay trước ngực là biết rồi.

- Anh thực sự không phải cố ý đâu!

Trương Nhất Phàm xấu hổ muốn chết, tình huống vừa rồi là cực chẳng đã. Nhưng hiện tại mọi việc đã bị bại lộ rồi, bí mật của hai người đã bị Nhâm Tuyết Y biết hết rồi.

Để thoát khỏi chuyện xấu hổ này, Trương Nhất Phàm liền đổi đề tài.

- Chú hai của em đến có chuyện gì vậy?

Thẩm Uyển Vân cũng không giấu diếm hắn, buồn bã nói:

- Bọn họ còn không chịu buông tha cho em? Muốn em sớm đi lấy chồng.

Nghe cô nói xong, Trương Nhất Phàm liền biết rằng người nhà họ Thẩm đang muốn tìm đối tượng cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK