Chủ tịch thành phố Tằng cầm đầu đội ngũ, tuy rằng luôn tiếp xúc với bọn họ. Nhưng tên ranh con như Sơn Bản này vốn không lo quản việc gì cả. Ngày nào cũng đều đùa vui với cô trợ lý xinh đẹp như cô đào vậy.
Thời gian gần đây y rất ít đi tìm tới gái, chuyện này làm cho Chủ tịch thành phố Tằng có chút suy nghĩ không giải đáp được.
Chuyến bay ngày mai của Chủ tịch tỉnh Thẩm, rốt cuộc dự án này phải như thế nào mới có thể đàm phán tiếp. Chỉ có chờ ông ta trở về mới có thể quyết định được. Bao Dụ Dân nằm trong bệnh viện, tất cả mọi người nói anh ta vì công việc, không ngại cực khổ, rốt cục làm cho mình mệt mỏi đến ngã bệnh.
Con người đến cái tuổi này, sao có thể gây sức ép giống người trẻ tuổi được?
Bởi vì việc này, Bao Dụ Dân có được tiếng tăm.
Trương Nhất Phàm nhận được tin tức ngày mai Thẩm Hoành Quốc về tỉnh Tương, lúc ban đêm gọi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm.
Buổi tối tại Trung Quốc, vừa vặn là ban ngày của New York, sáng sớm tinh mơ , Đổng Tiểu Phàm nhận được điện thoại của ông xã, liền có chút hưng phấn nói:
- Hello, dear——
Câu nói tiếng nước ngoài này, làm cho Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt một chút mới tỉnh táo lại nói:
- Em đang nói với người thân yêu nào vậy?
Đổng Tiểu Phàm cười hì hì nói:
- Ồ, nhầm rồi, ngại quá.
- Anh đánh bẹp em bây giờ!
Trương Nhất Phàm có chút tức giận bất bình nói:
- Lần sau không được nói tiếng nước ngoài với anh nữa đó!
Đổng Tiểu Phàm vui vẻ nói:
- Đã nói , không phải nói với anh rồi mà.
- Hứ—— em muốn anh bay qua đó đạp chết em à!
Nói chuyện cùng bà xã, Trương Nhất Phàm dường như được quay về tới thời điểm mười tuổi trước kia, hai người không là gì cả, muốn nói cái gì nói cái đó, không một chút e dè.
Đổng Tiểu Phàm mỉm cười duyên dáng bên đó nói:
- Chồng ngốc à, cái này gọi là biết đường tiến. Nói đi! Làm gì mà hôm nay sớm như vậy đã gọi điện thoại cho em.
Trương Nhất Phàm lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Anh muốn hiểu rõ một chút về vụ việc của Hoa Phong.
- Sao? Còn chưa có giải quyết xong sao? Việc này em không nhúng tay vào, để tên Sơn Bản Nhất Lang toàn quyền chịu trách nhiệm chứ.
Vậy em đóng vai gì trong đó?
- Thì làm cổ đông, cái vai lớn nhất đó.
- Muốn giết người à, sao em không nói sớm?
Trương Nhất Phàm có chút buồn bực, Đổng Tiểu Phàm hóa ra lại là đại cổ đông, sớm biết như vậy, tôi không cần khách khí với bọn họ.
Đổng Tiểu Phàm vẫn duy trì tiếng cười nói:
- Anh cho rằng là thế nào, nếu không như vậy đi, anh nói bọn họ có đồng ý việc em chỉ định đầu tư ở tỉnh Tương không? Em để ý là thị trường khổng lồ ở đại lục này, sản nghiệp ô tô cho tới nay, là lĩnh vực chúng ta không thể điều khiển được. Không có cách nào nữa, chỉ có mượn kỹ thuật của người ta mà làm chuyện này thôi!
- Vì sao phải tìm người Nhật Bản chứ? Nước Đức, nước Pháp, Italy, không phải đều rất tốt sao?
Trương Nhất Phàm thực sự đúng là không thế nào thích người Nhật Bản được. Tuy nhiên, hắn không có biến thái như tên Sơn Bản Nhất Mộc, có khuynh hướng thù người Hoa. Hắn chỉ không có hảo cảm với người Nhật Bản mà thôi, chứ không đến mức thù hận.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Không phải anh rất ghét tên Sơn Bản Nhất Mộc sao? Cho nên lần này em cho anh ta ra mặt, anh ta tới tỉnh Tương rồi không phải anh có cơ hội, từ từ mà thỏa mãn một chút dục vọng của anh rồi sao?
Trương Nhất Phàm không còn gì để nói rồi:
- Anh có rảnh đến vậy sao? Công và tư chẳng phân biệt được luôn rồi sao ?
Tuy nhiên, hắn thật đúng là muốn hầu tên ranh Sơn Bản một chút, bởi vì hành vi của anh ta ở Hawaii đúng thật là trơ trẽn.
Đổng Tiểu Phàm thoải mái nói:
- Không sao cả , dù sao người đưa qua rồi, muốn xả giận hay không, đó là chuyện của anh. Tuy nhiên anh yên tâm, tiểu tử này không dám phản kháng đâu. Chịu xả giận một chút cũng xứng đáng, ai kêu hắn trêu chọc ông xã em, anh nói phải không?
Trương Nhất Phàm còn chưa kịp nói chuyện, Đổng Tiểu Phàm liền mỉm cười nói:
- Bà xã đối với anh tốt chứ! À, nghe nói trợ lý bên cạnh anh ta, là cô đào hát đã bỏ nghề, anh cũng không nên đụng vào chủ ý của người ta!
Đổng Tiểu Phàm tâm trạng có vẻ rất khoái chí, phỏng chừng là lại có chuyện tốt gì, Trương Nhất Phàm khẽ cắn môi nói:
- Em về đi! anh bây giờ đang muốn tử hình em, em đáng chết mà!
Đổng Tiểu Phàm liền cười khanh khách bên đó, mỉm cười một hồi, cô mới nghiêm mặt nói:
- Nói thật với anh, kỳ thật em sớm xem trọng thị trường ô tô của Đại lục, chỉ tiếc trong nước chúng ta còn chưa có một nhà nào có thể nghiên cứu ra động cơ xa hoa. Điểm này là sự thật không thể tranh cãi được. Cho dù bọn họ mở động cơ nguyên dạng của người ta ra, cũng không phục chế ra ngoài được, đây lại là việc đáng trách. Vì thế, em chỉ có biện pháp này để mình tự bỏ vốn, người ta ra kỹ thuật, cùng nhau thành lập xí nghiệp chế tạo khí nghiệp này, sẽ mở ra bước đầu tiên cho thị trường trong nước.
- Lúc trước em cũng đi tìm tới nước Đức, còn có Italy, nước Pháp... những đầu sỏ của việc chế tạo xe hơi này, thậm chí là Gillian, ngay cả cô ta cũng không chịu giúp em. Không có biện pháp rồi, vừa may đụng phải tên Sơn Bản Nhất Lang đang ở hải ngoại tìm kiếm ngoại viện, vì thế em cùng anh ta đạt thành hiệp nghị. Lần này đại Fuji cũng có đầu tư, tuy nhiên chỉ chiếm ba mươi phần trăm cổ phần. Bọn họ chủ yếu là cổ phần kỹ thuật. Em chỉ là ông chủ phía sau màn, không ra mặt. tất cả do tập đoàn Sơn Bản đảm nhiệm tất cả. Mà nhiệm vụ chủ yếu của em, chính là giúp hắn mở thị trường ra hải ngoại, mọi người cùng có lợi.
Trương Nhất Phàm rốt cục cũng làm rõ ràng tin tức này, nếu là công ty của nhà mình thì không cần thiết khách khí. Xem ra Đổng Tiểu Phàm cũng đã tính toán chu toàn, biết mình cần chiến tích ở tỉnh Tương liền đưa một bao lì xì lớn như vậy tới, thật sự là yêu cô ấy chết đi được!
Hắn liền nói:
- Em về đi, anh muốn thăm hỏi em một chút.
Đổng Tiểu Phàm hừ một tiếng nói:
- Em giờ đã cai rồi ! Không có thất tình lục dục nữa.
Trương Nhất Phàm liền mỉm cười nói:
- Cai rồi thì tốt, cai rồi thì tốt!
Thật không nghĩ tới, tên Sơn Bản ranh con này ở tỉnh Tương xằng bậy, không ngờ còn có thể giúp mình. Hắn nói với bà xã một hồi, hai người nói lặng lẽ một hồi, lúc này mới gác điện thoại.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Sơn Bản Nhất Mộc kỳ thật không hề biết nội tình, quyền quyết sách chân chính cũng không trong tay của hắn, tất cả chỉ đợi lúc cho Sơn Bản Nhất Lang tới, mới có thể đánh nhịp, bởi vậy trong khoảng thời gian này, hoàn toàn có thể tận tình mà kéo.
Sau khi biết được hết thảy, trong lòng của Trương Nhất Phàm đã có tính toán.
Luôn tưởng rằng Thẩm Hoành Quốc mai mới trở về, không nghĩ tới vừa mới gác điện thoại của Đổng Tiểu Phàm không lâu, hắn liền nhận được điện thoại của Thẩm Hoành Quốc đích thân gọi tới nói:
- Anh đến nhà tôi
một chuyến.
Trương Nhất Phàm giật cả mình, Thẩm Hoành Quốc về tỉnh Tương trước sao?
Ở biệt thự số 2 của Tỉnh ủy gặp Thẩm Hoành Quốc đang vội vàng đến, trong nhà có ông ta và một bảo mẫu hơn ba mươi tuổi, bà xã của Thẩm Hoành Quốc không về cùng, nói rõ bên thủ đô thời gian của bà cố nội phỏng chừng là đều vặn được.
Bảo mẫu rót trà, liền lui vào trong phòng. Thẩm Hoành Quốc hỏi Trương Nhất Phàm:
- Việc đàm phán của Hoa Phong như thế nào rồi? Có tiến triển không?
Trương Nhất Phàm nghĩ hẳn là ông ta sớm nghe được phong thanh, chẳng qua muốn chứng thật một chút.từ phía mình.
Hắn liền nói thật:
- Phó Chủ tịch tỉnh Bao đang tự mình quản việc này, tôi không nhúng tay vào.
- Tôi nghe nói rồi, nhưng y khẳng định là sẽ bất bình. Người Nhật Bản rất giảo hoạt .
Thẩm Hoành Quốc rút thuốc ra, cau mày nói:
- Mặc kệ là dùng biện pháp gì, đều phải tranh thủ dự án này. Nhưng lại không thể phá quam điểm mấu chốt của chúng ta.
- Cái này e rằng hơi khó khăn.
Trương Nhất Phàm biết rằng đây là xí nghiệp sau của nhà mình, trong lòng sớm có tính toán nói:
- Phó Chủ tịch tỉnh Bao lần này chạy rất vất vả đó ạ, ông ta nằm viện rồi.
Tin tức này, Thẩm Hoành Quốc chắc hẳn đã nghe nói, nếu không ông làm sao có thể suốt đêm vội từ thủ đô trở về chứ?
Thẩm Hoành Quốc nhìn theo hắn nói:
- Cậu nắm chắc thành công là bao nhiêu?
- Chuyện thu hút đầu tư này, không có thành công trăm phần trăm chỉ có thể nói là làm hết sức. Mấu chốt còn phải xem thái độ của Phó Chủ tịch tỉnh Bao.
Trương Nhất Phàm nói:
- Ngày mai tôi đi nói chuyện cùng y thử! Cậu nhất định phải chuẩn bị tâm lý.
Thẩm Hoành Quốc nhìn Trương Nhất Phàm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngày hôm sau trong cuộc họp gặp mặt Chủ tịch tỉnh, Thẩm Hoành Quốc nghe ý kiến mọi người, sau đó liền nói tới việc của tập đoàn khí nghiệp Hoa Phong. Chủ tịch thành phố Tằng làm tác giả cụ thể toàn bộ sự tình cũng tham gia hội nghị này.
Ba cái yêu cầu của đối phương này quá hà khắc, chúng ta có nên hạ thấp quam điểm mấu chốt của chính mình hay không? Đây là một vấn đề rất nghiêm túc. Có người nói không cần, cũng có người nói theo ích lợi lâu dài mà xem xét, nên chấp nhận ý kiến khách một cách thích đáng..
Trương Nhất Phàm nói:
- Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải cầm ích lợi chính mình, quan điểm mấu chốt không thể đụng vào, chúng ta chỉ có theo phương diện khác mà nghĩ biện pháp thuyết phục đối phương. Đụng điểm mấu chốt, phá vỡ lệ này, về sau liền không thể vãn hồi được.
Lời này của Trương Nhất Phàm đang nằm trong sự hoài nghi của người nào đó. Có người hỏi, vậy Phó Chủ tịch tỉnh Trương có biện pháp hay gì?
Trương Nhất Phàm không nói gì, bởi vì việc này, tạm thời không phải do chính mình quản, hắn chọn cách yên lặng.
Quách Vạn Niên nói câu:
- Phó Chủ tịch tỉnh Bao bởi vì việc này tốn công tốn sức, đã nằm viện không dậy nổi. chuyện này không thể chậm trễ hơn nữa, nhất định phải có người đứng ra chủ trì đại cục. Nếu không việc này đi xuống, con vịt thật sự bị nấu chín. Phó Chủ tịch tỉnh Nhất Phàm nói đúng, chúng ta không thể cứ thế mà theo đuổi mục đích nào đó mà làm chậm lại yêu cầu của chính mình, tôi ủng hộ ý kiến của Phó Chủ tịch tỉnh Nhất Phàm.
Quách Vạn Niên cũng không nói gì, nhất định phải để Trương Nhất Phàm đi ra tiếp nhận việc này, nhưng trong lòng hắn hiểu được, có thế nào đi nữa, cũng không có khả năng rơi xuống đầu một tên quản nông nghiệp Phó chủ tịch tỉnh hắn đâu. Hoặc là tự mình Chủ tịch tỉnh Thẩm một tay làm, hoặc là Trương Nhất Phàm phân công quản lý công nghiệp tự mình đi. Vừa rồi lúc Trương Nhất Phàm nói đến những lời này, đúng là cái mà Quách Vạn Niên muốn nói,quan điểm mấu chốt không thể đụng vào, vừa có lợi, lại không cần tổn hại về người, chuyện ngư và hùng kiêm đoạt được, e rằng là thần tiên tái thế, cũng khó mà làm gì được thôi!
Trương Nhất Phàm dám tiếp chiêu sao?
Thẩm Hoành Quốc nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Nếu đồng chí Dụ Dân nằm viện rồi, vậy sẽ do đồng chí Nhất Phàm toàn quyền phụ trách! Tranh thủ bắt lấy dự án này.