Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Tiêu Tiêu bình tĩnh ngồi trong phòng xét nghiệm, mọi người đều đã được mời ra ngoài. Viện trưởng Lâm đi vào nói:
- Cô Hà, cô đã có thai hai tháng, cô không biết sao?

Hà Tiêu Tiêu lắc đầu, bản thân cô quả thật không để ý, chỉ là mấy ngày hôm nay đầu óc hơi choáng váng, cả người không còn chút sức lực, luôn luôn cảm thấy buồn ngủ. Đúng rồi, hôm qua lúc ăn cơm, cô cảm thấy buồn nôn, thiếu chút nữa đã phun ra toàn bộ cơm trưa.

Lúc ấy mình còn không để ý tới, nghĩ rằng chỉ là cảm mạo thông thường. Nghe Viện trưởng Lâm nghiêm túc nói chuyện đó, Hà Tiêu Tiêu vừa mừng vừa sợ, chẳng lẽ chính là lúc cô đến Song Giang được hơn một tháng?

Đổng Tiểu Phàm ở trên bàn phẫu thuật, vốn đang rất tốt đẹp, đột nhiên giữa chừng chảy máu rất nhiều. Ngay cả chuyên gia cũng không biết lý do, chỉ có thể nghĩ cách cầm máu cho cô. Mà lúc này, cô đã nằm trên bàn phẫu thuật được hai tiếng đồng hồ.

Hà Tiêu Tiêu không còn thời gian do dự, cô nói với Viện trưởng Lâm:
- Không cần lo cho tôi! Viện trưởng Lâm, để tôi truyền máu cho Tiểu Phàm đi!

Viện trưởng Lâm có chút lo lắng, cảm thấy nên đem mọi chuyện nói rõ ràng với Hà Tiêu Tiêu. Cô là đương sự, có quyền biết hết mọi chuyện trong thân thể mình. Viện trưởng Lâm liền nói khó:
- Suy nghĩ của cô là tốt, hiến máu cứu người, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, nếu cô hiến quá nhiều máu, sẽ gây ảnh hưởng đối với thai nhi.

Viện trưởng Lâm nhìn cô, đột nhiên cảm thấy hai người có vài nét giống nhau, lại có cùng nhóm máu, trong lòng liền nảy sinh suy nghĩ, hay các cô là hai chị em? Chẳng qua Viện trưởng Lâm không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì thời gian rất gấp, ông ta phải tìm biện pháp giải quyết tốt nhất.

- Nói nghiêm trọng một chút, thai nhi trong bụng cô, rất có khả năng vì lần hiến máu này mà …
Viện trưởng Lâm còn chưa kịp nói hết câu, bác sĩ Tiểu Liêu từ trong phòng phẫu thuật chạy đến, hô to:
- Viện trưởng Lâm, Viện trưởng Lâm, sản phụ chảy máu quá nhiều, sắp nguy kịch! Mạch và tim đều đang đập rất yếu!

Rút cục Hà Tiêu Tiêu ngồi không yên, đứng lên đi về phía phòng phẫu thuật:
- Viện trưởng Lâm, chuyện tôi mang thai, hy vọng các vị đừng nói với bất cứ ai. Không cần nói nữa, bất kể hậu quả như thế nào, tôi sẽ một mình gánh chịu.

Viện trưởng Lâm nhìn thái độ kiên quyết của Hà Tiêu Tiêu, chỉ có thể gật đầu, nói với Tiểu Liêu:
- Lập tức đưa cô Hà đến phòng phẫu thuật! Lập tức truyền máu cho sản phụ!

- Vâng!
Tiểu Liêu thở phào nhẹ nhóm, kéo Hà Tiêu Tiêu chạy về phía phòng phẫu thuật.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, hơn nữa mưa càng lúc càng lớn. Bên ngoài phòng phẫu thuật càng ngày càng có nhiều người tụ tập, cả cha mẹ của Hồ Lôi, còn cả vài người thân thích ở tỉnh cũng đến đây, hai ba mươi người đều đang lo lắng không yên.

Dì Ngô đang ở nước ngoài, nghe nói con gái sinh con, hôm nay đã đi máy bay tới đây, hiện đang trên đường đến bệnh viện. Đột nhiên Trương Nhất Phàm toàn thân ướt sũng lao tới:
- Tiểu Phàm đâu? Tiểu Phàm đâu? Tại sao vẫn chưa ra?

Vài người lập tức kéo hắn lại:
- Đừng làm ồn, bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, là con trai!

Tâm trạng của Hồ Lôi cũng đang vô cùng nặng nề, lúc Băng Băng sinh con, y cũng không căng thẳng như vậy. Phòng phẫu thuật thỉnh thoảng đưa ra tin tức khiến mọi người đều im lặng.

Hiện giờ vẻ mặt ai cũng rất nghiêm trọng, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, tâm trạng lo lắng không yên. Người chưa bao giờ tin vào thần phật như bà Tô Tú Khanh cũng liên tục lẩm bẩm:
- Bồ Tát phù hộ Tiểu Phàm của chúng ta, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì. Mẹ tròn con vuông, mẹ tròn con vuông!

Trương Nhất Phàm xông vào:
- Mẹ, có phải Tiểu Phàm xảy ra chuyện gì không, tại sao vẫn chưa ra?

Bà Tô Tú Khanh nhìn đứa con trai toàn thân ướt sũng vì mưa, đau lòng mà nói câu an ủi:
- Con trai, Tiểu Phàm là người tốt nên sẽ được trời phù hộ. Không sao đâu, không sao đâu, Viện trưởng Lâm và chuyên gia đang hội chẩn.

- Không được, con phải vào xem!
Trương Nhất Phàm rốt cục không kìm chế nổi, tại sao người ta sinh con, chỉ nửa tiếng, cùng lắm một tiếng đã đi ra. Đổng Tiểu Phàm đã vào lâu như vậy rồi mà đến bây giờ còn không có động tĩnh gì.

Mọi người trong lòng đều thấp thỏm lo âu, Trương Nhất Phàm cũng bồn chồn lo lắng. Có người khuyên hắn đi thay quần áo, Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Nói với bác sĩ, tôi muốn vào trong đó với cô ấy!

Liễu Hồng nói:
- Vừa rồi trong quá trình phẫu thuật, Tiểu Phàm bị chảy máu rất nhiều. Hiện giờ Tiêu Tiêu đã đi vào trong đó, sẽ không có chuyện gì đâu, anh yên lặng một chút đi!

- Liễu Hồng, mọi người bảo anh làm sao yên tâm được. Đều tại anh, anh đến quá muộn!
Trương Nhất Phàm không nghĩ được nhiều như vậy, nhất định phải vào phòng phẫu thuật cùng với tiểu phú bà.

Đổng Tiểu Phàm nằm trên bàn phẫu thuật, đã được tiến hành gây tê lần thứ hai. Cô tỉnh lại giữa cơn mê man, dường như sâu trong ý thức, cô mơ hồ nghe thấy tiếng Trương Nhất Phàm đang kêu gào.

Cô liền mở miệng nói một cách khó khăn:
- Nhất Phàm, Nhất Phàm đã đến rồi sao?

Hà Tiêu Tiêu theo sự sắp đặt của bác sĩ, cởi áo khoác nằm ở giường bên cạnh Đổng Tiểu Phàm. Đổng Tiểu Phàm quay mặt sang, liền nhìn thấy khuôn mặt thân thiết của Hà Tiêu Tiêu:
- Chị Tiêu Tiêu, là chị à?

Hà Tiêu Tiêu hơi gật đầu:
- Tiểu Phàm em, không sao đâu, cửa ải khó khăn sẽ trôi qua rất nhanh thôi. Em sẽ không sao đâu!

- Chị, em muốn gặp Nhất Phàm!
Đổng Tiểu Phàm cảm thấy mình càng lúc càng yếu, suy nghĩ mơ hồ, mấy chuyên gia trong phòng phẫu thuật đều đang bận rộn không ngừng.

- Để chị bảo bọn họ cho anh ấy vào!
Hà Tiêu Tiêu cũng không biết Trương Nhất Phàm đã tới hay chưa, cô chỉ có thể an ủi Đổng Tiểu Phàm như thế. Đổng Tiểu Phàm nghe thấy câu đó, cúi đầu nói tiếng cảm ơn, sau đó lại ngất đi.

Hà Tiêu Tiêu nhắc lại ý muốn của Đổng Tiểu Phàm cho Viện trưởng Lâm, Viện trưởng Lâm lập tức nói với bác sĩ Tiểu Liêu:
- Cô ra bên ngoài hỏi xem, chồng của sản phụ đã đến chưa?

Một giây trước, Hà Tiêu Tiêu nhìn thấy máu trong cơ thể mình, thông qua ống nhựa, đang từ từ chảy vào trong thân thể Đổng Tiểu Phàm, cô liền mỉm cười.

Đồng thời, cô cùng thở dài trong lòng, thầm nói:
- Con à, mẹ thật có lỗi, mẹ đã quá ích kỷ.
Hà Tiêu Tiêu im lặng mặc niệm.

- Nhất Phàm, cũng rất xin lỗi anh, nếu không thể giữ được con của chúng ta, hy vọng anh không trách em!

Trương Nhất Phàm thay áo dài trắng, đội mũ khử trùng, đi theo bác sĩ Tiểu Liêu bước vào, thấy hai người đang nằm trên bàn phẫu thuật, khẽ cắn môi, bước đến bàn phẫu thuật trước mặt.

Đổng Tiểu Phàm đã lại hôn mê, Trương Nhất Phàm cầm tay cô, nhẹ nhàng gọi:
- Tiểu Phàm, tiểu phú bà, anh đến rồi đây! Kẻ khốn kiếp của em đến rồi đây, em nhất định phải chịu đựng!

Nắm thật chặt tay Đổng Tiểu Phàm, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn gương mặt tái nhợt của cô, hắn thầm nói:
- Tiểu Phàm, em sẽ không sao đâu!

Quay đầu lại, thấy Hà Tiêu Tiêu đang nhìn mình, Trương Nhất Phàm gật đầu với cô, sự cảm kích hiện lên trong ánh mắt hắn, không cần nói cũng biết.

Mấy vị chuyên gia đang bận rộn làm việc, những người khác hết sức chăm chú, nhờ sự hợp tác của các chuyên gia, cuối cũng máu đã ngừng chảy. Chuyên gia khẽ nâng cái cổ cứng ngắc, một y tá đứng bên cạnh lập tức cầm khăn mặt lau mồ hôi cho cô.

Vị nữ chuyên gia hơn bốn mươi tuổi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, khi nhớ lại việc hôm nay, cô không khỏi xúc động nói:
- Mình đã theo ngành y nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa từng thấy hiện tượng này.
Chỉ một lần mà khiến quần áo toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.

Bác sĩ Tiểu Liêu luôn luôn đứng bên cạnh trợ giúp, phát hiện những đường cong trên điện tâm đồ đã trở nên lớn hơn, không khỏi mừng thầm. Vị chuyên gia nhìn điện tâm đồ, sự lo lắng trên gương mặt cuối cùng cũng đã giảm bớt phần nào.

Đổng Tiểu Phàm vẫn còn hôn mê, nhưng cô loáng thoáng cảm thấy có một bàn tay rất lớn đang nắm chặt tay mình. Trong thân thể, một dòng nước ấm áp, dịu dàng, đang từ từ khiến cô hồi phục.

Vừa rồi khi hôn mê, cô có cảm giác mình đang rơi vào một cái vực không đáy, bốn phía từ trên xuống dưới, hoàn toàn trống rỗng, bản thân cô cứ rơi xuống mãi không dừng.

Cô hét lên sợ hãi, cô gào lên tuyệt vọng, nhưng tiếc rằng tất cả đều vô ích, trong thế giới tối tăm đó chỉ có một mình cô. Nhưng cô cũng không cảm thấy cơ thể của mình, chỉ có một cảm giác rất mờ ảo.

Trong cái thế giới đó rất tối tăm, rất lạnh lẽo, rất âm u, khiến người ta sợ hãi.

Đổng Tiểu Phàm gọi to tên Trương Nhất Phàm, tiếng gọi vang đi rất xa, nhưng không hề có tiếng trả lời.

Đổng Tiểu Phàm nghĩ rằng, mình đã chết rồi sao?

Đột nhiên, một bàn tay to lớn, ấm áp, kéo theo cả ánh sáng xuất hiện.

Đổng Tiểu Phàm giống như người sắp chết vớ được cọng rơm, vội vàng nắm lấy nó, tốc độ rơi của cô bắt đầu giảm bớt. Từ từ, từ từ, cô không rơi nữa mà đang bay lên, cô cảm thấy đúng là bàn tay ấm áp kia đang kéo mình bay lên trên, trở về nơi có ánh sáng mặt trời.

Mơ hồ, dường như cô nghe thấy tiếng Trương Nhất Phàm gọi to tên mình:
- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, tiểu phú bà!

Đây chính là cách gọi mà chỉ một mình Trương Nhất Phàm mới có, Đổng Tiểu Phàm lập tức nhận ra cái cảm giác thân thiết này. Cuối cùng hai người bay vùn vụt ra khỏi thế giới tăm tối, lạnh léo âm u kia, đi tới một khu vườn ngập tràn ánh nắng, đầy hoa thơm cỏ lạ.

Trên điện tâm đồ, những đường cong càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng có quy luật, mạch đập cũng càng ngày càng mạnh mẽ. Mấy vị chuyên gia cuối cùng đã hoàn thành cuộc phẫu thuật, nhưng cả mấy người đều ướt đẫm mồ hôi, không đứng dậy nổi.

Đổng Tiểu Phàm từ từ mở to mắt, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trước mắt cô chính là cặp lông mi quen thuộc. Thấy nét mặt thân thiết của Trương Nhất Phàm đang chăm chú nhìn mình, Đổng Tiểu Phàm hơi giật giật cổ.

- Tiểu Phàm, em tỉnh rồi!
Trương Nhất Phàm mừng như điên, đường đường là một người đàn ông, vậy mà thiếu chút nữa là cảm động phát khóc. Hắn xoay người cầm tay Hà Tiêu Tiêu:
- Tiểu Phàm, em xem này, Tiêu Tiêu đã dùng máu của mình để cứu em đấy!

Hà Tiêu Tiêu trải qua thời gian truyền máu dài như vậy, thân thể cô cũng rất suy yếu, không có cả sức để ngồi dậy. Bác sĩ Tiểu Liêu thấy cô muốn cử động, liền lập tức khuyên nhủ:
- Cô cứ nằm nghỉ đi, đừng nên cử động.
Hà Tiêu Tiêu không còn cách nào đành phải nằm im.

Trương Nhất Phàm cầm tay hai người:
- Cảm ơn em, Tiêu Tiêu!

- Tiểu Phàm, em vất vả rồi!

Hai cô gái đều mỉm cười vui vẻ, Đổng Tiểu Phàm cố gắng mở miệng gọi một tiếng:
- Chị!

Trong phút chốc, Hà Tiêu Tiêu bật khóc như một đứa trẻ, nhưng cô vẫn cắn môi, cố gắng gật đầu.

Viện trưởng Lâm cởi mũ, nói với y tá:
- Đưa sản phụ về phòng bệnh!

Trương Nhất Phàm đứng lên, nắm tay các vị chuyên gia:
- Chú Lâm, các chú vất vả rồi!

Viện trưởng Lâm dài giọng nói:
- Đúng là rất vất vả, cậu xem quần áo chúng tôi này!
Viện trưởng Lâm lắc đầu:
- Chưa từng thấy cuộc phẫu thuật nào mạo hiểm như vậy. May là hai mẹ con đều bình an, nếu có gì sai sót, tôi sẽ bị cha cậu mắng chết mất!

Trương Nhất Phàm ngượng ngùng cười, giúp y tá đưa Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu trở về phòng bệnh.

Theo đúng quy tắc của bệnh viện, người bệnh sau khi phẫu thuật, phải đợi đến khi thuốc tê hết công hiệu mới có thể đưa về phòng bệnh. Nhưng Đổng Tiểu Phàm được gây tê nửa người, lại ở trong phòng bệnh cao cấp, không có bệnh nhân khác làm phiền, hơn nữa lại có bác sĩ giám sát hai bốn trên hai bốn giờ, vì thế cô mới được đưa về phòng bệnh sớm như vậy.

Rốt cuộc trong phòng giải phẫu cũng truyền ra thông tin hai mẹ con đều an toàn, những người đứng đợi bên ngoài đều thở phào nhẹ nhóm, vẻ mặt ai cũng vui cười hớn hở.

Chỉ có Hà Tiêu Tiêu nằm trên giường là cười có vẻ miễn cưỡng. Vừa rồi bác sĩ đã nói với cô, thai nhi trong bụng cô rất có thể sẽ không giữ được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK