Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng hát của Hạ Vi Nhi rất hay, bài hát “Những điều lãng mạn nhất” khiến rất nhiều người xúc động. Giữa tiếng hát của cô, Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm ôm nhau tha thiết, hôn nhau nồng nàn, để cho tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh được chứng kiến thời khắc đẹp đẽ nhất này!

Giờ khắc này, cũng giống như bài hát của Hạ Vi Nhi, chính là điều lãng mạn nhất.

Cho dù phải dùng cả cuộc đời này mới có thể hoàn thành.

Chỉ cần anh khắc sâu mãi không quên những lời em nói.

Những điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ ra.

Đó là được chung sống với anh đến hết cuộc đời...

(Bài hát “Những điều lãng mạn nhất” do ca sĩ Triệu Vịnh Hoa trình bày)

Tình cảm chân thành và cảnh tượng trước mắt này, đã nói lên tiếng lòng của biết bao người, hai người tay nắm chặt tay, từ nay không bao giờ xa cách.

Điều lãng mạn nhất của đời người, không có gì bằng “tựa lưng vào nhau ngồi trên chiếc thảm rộng, lắng nghe tiếng nhạc và kể cho nhau nghe những ước vọng, sau đó ở bên nhau đến hết cuộc đời”. Cảnh tượng này thật ấm áp cảm động biết bao, Thẩm Uyển Quân chợt lau nước mắt, rồi cô bật khóc.

Cô là đang vui vẻ, cũng là chờ đợi, “Đến lúc nào mình cũng có thể cùng Trương Nhất Phàm làm như vậy một lần, làm cái điều lãng mạn nhất ấy?”. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm tay dắt Đổng Tiểu Phàm đẹp tựa tiên nữ, lòng cô vừa vui, mà cũng vừa có chút mâu thuẫn.

Lúc này, Lưu Hiểu Hiên đang quay chương trình, cô cũng nghe nói, hôm này là ngày đính hôn của Trương Nhất Phàm và bạn gái. Nghe được tin này, khá là mất mát. “Hắn rốt cuộc đã đính hôn rồi, cùng với người con gáihắn yêu nhất”.

Sau khi quay xong, cô một mình lững thững trên đường, vô tình bước vào một quán rượu, gọi một ly, rồi uống với tâm trạng nặng nề.

“Mỗi một người phụ nữ, đều có chốn quay về, vậy chốn quay về của mình ở đâu?”. Bất giác, cô không khỏi nhớ lại cảnh tượng cùng Trương Nhất Phàm thả bước trên đường.

Đó là ngày vui nhất trong cuộc đời cô.

“Còn nhớ nụ hôn ấy không? Đó là thời điểm xúc động nhất trong cuộc đời này. Chính lần đó đã trở thành phút giây vĩnh hằng khắc cốt ghi tâm”.

Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng, hai người ngồi trên ban công, nhìn vầng trăng tròn phía chân trời xa xa. Ngày mồng một tháng mười thường trùng với mười lăm tháng tám âm lịch, cho nên trăng tối nay đặc biệt tròn.

- Tiêu Tiêu à, Chủ tịch Trương đính hôn rồi.

Liễu Hồng nhận được tin từ em trai, ngày hôm qua đã nói lại cho Hà Tiêu Tiêu. Hà Tiêu Tiêu ngồi trên ban công, tay cầm một ly rượu đỏ.

Từ ngày rời xa Trương Nhất Phàm, cô rất ít khi uống rượu, trước kia cũng chỉ khi ở cùng Trương Nhất Phàm, mới ngẫu nhiên uống một chút. Tối nay, cô đột nhiên rất muốn, rất muốn được uống một lần, được say một lần. Sau đó vẫn sẽ tiếp tục tình yêu của mình, tiếp tục sự nghiệp của mình.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Hà Tiêu Tiêu vẫn không kiềm chế được mà để lộ ra cái vẻ cô đơn suy sụp này.

Tình yêu là gì? Chỉ là ước hẹn giữa anh và tôi từ kiếp trước.

Kiếp trước ước hẹn, kiếp này gặp gỡ, đây chính là duyên phận!

Hà Tiêu Tiêu uống một ngụm rượu, quay lưng về phía Liễu Hồng, đột nhiên hỏi một câu:

- Chị Liễu Hồng này, chị có người mà mình thích không?

Liễu Hồng và cô tựa lưng vào nhau, cũng cầm ly rượu, hai người cứ như vậy ngắm nhìn ánh trăng. Nghe thấy Hà Tiêu Tiêu hỏi vậy, Liễu Hồng trầm mặc một hồi, uống một ngụm rượu, rồi mới chậm rãi nói:

- Có! Nhưng giữa bọn chị vĩnh viễn không có hy vọng! Có lẽ chỉ là ảo tưởng một đời của chị mà thôi.

- Người chị nói có phải là anh Nhất Phàm không?

Hà Tiêu Tiêu nâng ly rượu lên, chậm rãi uống một ngụm nhỏ.

Phụt —— Nghe thấy những lời này của Hà Tiêu Tiêu, ly rượu trong tay Liễu Hồng thiếu chút nữa rơi xuống. Rượu trong miệng cũng phun ra toàn bộ, thân thể mềm mại run rẩy dữ dội một hồi.

Hà Tiêu Tiêu biết mình đã đoán đúng, nếu không Liễu Hồng việc gì phải phản ứng mạnh như vậy. Ngay khi Liễu Hồng đang vô cùng xấu hổ, Hà Tiêu Tiêu lại u buồn nói:

- Thực ra chị không cần phải che giấu suy nghĩ của mình, anh Nhất Phàm là người tốt, em tin rằng chỉ cần là những cô gái từng tiếp xúc với anh ấy, cũng đều không kìm được lòng mà thích anh ấy.

Hà Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, tiếp tục nói:

- Ban đầu, khi chúng em mới gặp nhau, hoàn toàn không phải là tình yêu sét đánh, em cũng là bị cảm động bởi lòng tốt của anh ấy. Anh ấy giúp em một cách vô tư, không có lý do cũng chẳng có nguyên nhân. Anh ấy giúp em, cứ vô tư trong sáng như vậy. Tuy rằng thời điểm ấy giữa chúng em chưa có quan hệ gì, nhưng em nghĩ, nếu không có anh ấy, em đã phải lang thang rồi. Sau này, dần dần, em phát hiện ra mình đã thích anh ấy rồi. Anh ấy là ân nhân của em, là người em yêu nhất cuộc đời này. Cho nên, bất luận anh ấy làm gì, em cũng ủng hộ anh ấy vô điều kiện.

Hà Tiêu Tiêu chậm rãi nói ra câu chuyện của mình, Liễu Hồng vẫn ngồi đó thất thần nghe.

Cô cũng nghĩ đến chuyện xảy ra giữa mình và Trương Nhất Phàm, ban đầu là cô cứu hắn, sau đó lại là hắn cứu cô, rồi lại không ngừng giúp đỡ cô. Hắn không giống những người đàn ông khác, luôn có mục đích không để người ta biết, còn hắn lúc giúp người khác, vẫn luôn vô tư như thế, không cần bất kỳ sự báo đáp nào.

Có lẽ nguyên nhân chính là như vậy, mới có càng nhiều cô gái hơn, hết lần này đến lần khác yêu hắn. Hơn nữa mỗi cô gái đều yêu đến hết lòng hết dạ, bất kể hậu quả gì.

Hà Tiêu Tiêu vẫn đang tiếp tục nhớ lại chuyện xưa, cô kể:

- Trước kia, khi chúng em gặp nhau, thực ra hoàn toàn không có tình yêu, anh ấy là bị cậu Hồ hại. Cho dù chúng em có quan hệ, nhưng loại quan hệ này, chỉ là xây dựng trên nhu cầu thể xác, tuyệt đối không có chút tình cảm nào. Mà anh ấy hình như cũng vậy, em nghĩ phần nhiều là do anh ấy thấy em đáng thương, động lòng trắc ẩn, vì thế ra tay giúp đỡ em. Sau đấy, em bị hành động của anh ấy làm cho cảm động, cho đến bây giờ vĩnh viễn không thể thoát ra được.

- Chị Liễu Hồng, chị nói xem yêu một người có sai không?

Liễu Hồng ngơ ngẩn lắc đầu:

- Mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu của mình, tại sao lại sai chứ?

- Đúng là như thế, cho nên đời này em sẽ không thay đổi vì bất cứ điều gì. Nào! Hãy để chúng ta vì lễ đính hôn của anh Nhất Phàm cạn một ly, tuy chúng ta không tham gia, nhưng chúng ta ở đây chúc mừng anh ấy. Chúc anh ấy và vị hôn thê của anh ấy vui vẻ đến bạc đầu, mãi mãi chung đôi.

Hai người cụng ly, Liễu Hồng trong lòng thầm nhủ, “Vui vẻ đến bạc đầu là rất tốt, nhưng nếu mãi mãi chung đôi, vậy chúng ta phải làm sao đây? Mình lại thà rằng anh ấy lăng nhăng một chút, như vậy ít ra mình vẫn có chút cơ hội”.

Khi Liễu Hồng uống rượu, Hà Tiêu Tiêu lại thì thầm:

- Chị Liễu Hồng, buổi tối ngày hôm đó, hai người đã xảy ra chuyện gì có phải không?

Phụt —— Liễu Hồng vừa uống một ngụm rượu, Hà Tiêu Tiêu lại nói những lời này, khiến Liễu Hồng sợ đến sững sờ. “Có phải Hà Tiêu Tiêu đã biết bí mật kia của mình rồi không?”. Lúc này, Liễu Hồng sợ đến đổ mồ hôi, hai lần bị dọa chết khiếp, làm cho Liễu Hồng đỏ bừng mặt, trong lòng hoảng hốt.

Không thấy Liễu Hồng nói gì, Hà Tiêu Tiêu lại uống rượu, nói tiếp:

- Đừng giấu nữa, em biết tối hôm đó anh Nhất Phàm uống rượu, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó.

Liễu Hồng cũng không nhịn được nữa, hoảng sợ nhìn Hà Tiêu Tiêu. Phát hiện thấy Hà Tiêu Tiêu vẫn mang dáng vẻ như cũ, vẫn đang ngắm ánh trăng trên trời, cô có chút kinh ngạc hỏi:

- Sao em biết?

Hà Tiêu Tiêu mỉm cười, sau hai ly rượu, trên mặt đã hiện lên hai ráng mây hồng, chỉ thấy cô trề cái miệng nhỏ, nói một cách khá hứng thú:

- Thì chính chị nói mơ mà. Anh Nhất Phàm thực sự đã làm vậy với chị sao?

- A —— chết tôi mất!

Liễu Hồng hét lên một tiếng, hai tay che mặt chạy về phòng. “Chuyện mất mặt như vậy, lại nói ra trong mơ sao? Trời đất ơi, sau này sao dám gặp người ta đây?” Liễu Hồng nằm bò ra giường, kéo chăn trùm kín đầu.

Hà Tiêu Tiêu thấy Liễu Hồng chạy về phòng, khẽ cười một cái, vẫn tiếp tục ngồi đó ngắm trăng.

Tiệc rượu kéo dài hai ba giờ đồng hồ, mãi cho đến đến gần mười giờ, khách khứa mới lục tục kéo nhau ra về. Hai người bọn Trương Nhất Phàm cũng mệt vô cùng, nhưng trên mặt Đổng Tiểu Phàm trước sau vẫn tràn trề vẻ tươi cười hạnh phúc, lúc kính rượu cha mẹ hai bên, dì Ngô kéo tay hai người dặn dò:

- Nhất Phàm, từ giờ trở đi, con chính thức là con rể mẹ rồi, mẹ tặng hai đứa thứ này.

Dì Ngô lấy từ trong túi ra một đôi uyên ương bằng vàng, đôi mắt uyên ương chính là đá ngọc bích Tương Thành.

- Cái này mẹ đặt người ta làm riêng đấy, để tặng cho các con. Chúc các con từ giờ trở đi hạnh phúc đến già, vợ chồng yêu thương đằm thắm.

Sau đó, bà còn đưa cho Đổng Tiểu Phàm một tấm thẻ, bên trong có bao nhiêu tiền thì không biết.

- Mẹ không có thời gian ở bên các con, tấm thẻ này con giữ lấy.

Đợi cho đến khi tiệc tàn, Hồ Lôi nắm tay Băng Băng đi tới.

- Anh Phàm, tối nay có muốn uống thêm một chút không? Mấy anh em tụi em vẫn đang đợi anh đấy?

Vẫn còn ở đó đều là mấy người trong phe cánh của Trương Nhất Phàm, nhìn thấy mấy người Lý Trị Quốc, Đường Vũ, Tần Xuyên, Trương Nhất Phàm liền thẳng thắn đáp:

- Được!

Đổng Tiểu Phàm bĩu môi, ghé vào tai hắn nói thầm:

- Uống ít thôi, tối còn có việc đấy!

Trương Nhất Phàm nhéo nhẹ vào tay cô, đáp:

- Anh biết mà.

Sau đó hắn nói với Băng Băng:

- Mấy người các cô cứ đưa Tiểu Phàm về trước đi. Để đám đàn ông chúng tôi uống thêm mấy ly nữa.

- Vâng ạ!

Băng Băng cười hì hì ôm lấy Đổng Tiểu Phàm, mấy cô gái cùng nhau đi về phía phòng tân hôn của bọn họ.

Trương Nhất Phàm liền nâng ly rượu, nói lớn:

- Các cậu đều là anh em tốt, bạn bè tốt của tôi, hôm nay là ngày lành tháng tốt, tôi đính hôn cùng Tiểu Phàm, rất cảm ơn sự có mặt của mọi người, tôi cạn trước, coi như kính mọi người một ly.

Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu.

- Hồ Lôi, chương trình tối nay cậu sắp xếp chút đi, ghi sổ cho tôi.

Trương Nhất Phàm uống xong muốn bỏ chạy, Hồ Lôi liền nói:

- Em biết rồi, anh làm vậy là sao?

- Uống nhiều rồi, ngày mai cùng các cậu uống tiếp nhé! Nói cho các cậu biết, ai cũng không được đi, ngày mai chúng ta uống tiếp!

Nói xong, liền bảo Liễu Hải đưa hắn về.

Vài người chỉ vào Trương Nhất Phàm cười lớn, trêu chọc:

- Không cần nói nữa, chắc chắn là về giày vò Đổng Tiểu Phàm rồi. Nhân phẩm ơi là nhân phẩm!

- Thôi đi vậy, châm chước cho anh ấy một chút, hôm nay cũng uống không ít rồi. Mấy người chúng ta tự uống với nhau vậy.

Đường Vũ khoát tay, nói với mọi người.

Sau khi Liễu Hải đưa Trương Nhất Phàm đến phòng tân hôn, gã liền đi xuống lầu. Trương Nhất Phàm bước vào cửa, mấy cô gái vẫn đang ngồi cùng Đổng Tiểu Phàm trong phòng khách nói nói cười cười. Tối nay Đổng Tiểu Phàm quả thực đáng yêu vô cùng, gương mặt đỏ hồng như quả táo chín, rất mê người.

Nhóm Băng Băng trông thấy Trương Nhất Phàm đi vào, liền lần lượt đứng lên, vẫy tay với Đổng Tiểu Phàm.

- Bọn mình đi đây, bye bye!

Đã mười giờ rồi, Trương Nhất Phàm cũng không giữ họ lại nữa, chỉ cười cười đưa mấy người họ ra cửa. Đóng cửa lại, hắn liền có chút vội vàng bổ nhào tới, đè Đổng Tiểu Phàm nằm xuống.

- Bà chủ nhỏ à. Ừm ừm ừm ——

Kêu lên một tiếng, sau đó hôn dữ dội lên mặt Đổng Tiểu Phàm.

Đổng Tiểu Phàm chu cái miệng nhỏ, cau mày nhìn hắn.

- Tên khốn, đừng!

- Còn có cái gì mà đừng chứ? Lễ đính hôn cũng làm rồi, tối nay ha ha...

Trương Nhất Phàm cực kỳ hưng phấn, một tay luôn vào trong áo Đổng Tiểu Phàm, nhanh chóng dừng lại ở cái chỗ cao cao kia.

Đổng Tiểu Phàm có thể hiểu được tâm trạng của hắn, khoảng thời gian trước, mình vẫn luôn trêu đùa hắn, cứ đến thời điểm mấu chốt lại không cho hắn vào, hôm nay xem ra là ngăn không nổi rồi.

Chỉ có điều bị giày vò suốt cả một ngày rồi, cũng nên tắm một chút rồi hẵng làm chứ! Nghĩ đến tư thế mờ ám giữa mình và Trương Nhất Phàm, tim Đổng Tiểu Phàm liền đập thình thịch rất dữ dội, “Đêm nay, mình phải trao toàn bộ cho hắn rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK