Cũng không biết bọn Đường Vũ đi khi nào, dù sao hắn cũng đang nằm trên sô pha, ngủ rất say. Đổng Tiểu Phàm có chút tức giận,
- Đồi đáng ghét, anh đứng dậy cho ta!
Làm sao Trương Nhất Phàm có thể động đậy, uống đến nỗi mơ màng, ngủ rất say.
Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu nhìn thấy bộ dạng này, tất nhiên thấy không tiện. Hai người bèn rời khỏi, Đổng Tiểu Phàm nhìn tên to lớn này,
- Các cô đi hết, còn một mình tôi biết làm sao đây? Hắn giống như con lợn chết, giúp tôi đỡ hắn lên giường đi.
Ít nhiều Trương Nhất Phàm cũng phải đến một trăm ba mươi hoặc một trăm bốn mươi ký, làm sao Đổng Tiểu Phàm có thể dìu hắn đây? Bây giờ là mùa đông, ngủ trên ghế sô pha chắc chắn sẽ bị cảm thôi.
Hai người nhìn vẻ mặt Đổng Tiểu Phàm không biết làm sao, chỉ còn cách ở lại giúp đỡ cô ấy.
Liễu Hồng tới buồng nhà vệ sinh lấy một thau nước nóng, nhún cái khăn mặt đem qua. Đổng Tiểu Phàm lau mặt cho hắn, cởi giày, nhíu mày nói,
- Mặc kệ hắn, ném hắn qua nhà bên cạnh luôn cho rồi.
- Cô chắc chắn chứ?
Hà Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn cô. Liễu Hồng cười cười nói:
- Làm sao cô chịu, nói thế thôi.
- Được rồi, chúng ta cùng dìu hắn vào trong đi!
Hà Tiêu Tiêu đứng lên, nói với Đổng Tiểu Phàm:
- Tiểu Phàm, cô làm khó tôi rồi đó. Cô và Liễu Hồng thì không có gì, tôi cũng phải né tránh một chút.
Liễu Hồng nghe thế, trên mặt bỗng nhiên nóng bừng. Lén nhìn Hà Tiêu Tiêu một cái,
- Nói gì vậy? Hắn cũng là em rể của cô.
Đổng Tiểu Phàm bực mình,
- Được rồi, được rồi, mau dìu vô thôi, nếu không bị cảm thật đó.
Hai người đến đây giúp một tay, Liễu Hồng và Đổng Tiểu Phàm mỗi người vịnh một cánh tay, Hà Tiêu Tiêu nâng hai chân lên. Cửa phòng ngủ hơi nhỏ, Liễu Hồng và Đổng Tiểu Phàm vào cùng lúc không được. Cô vịnh tay Trương Nhất Phàm khoác lên trước ngực, hai tay ôm đầu nói:
- Cô lui chút đi, tôi vào trước.
Không có sự giúp sức của Liễu Hồng, cô lui vào bên cạnh, đem cánh tay kia đưa cho Liễu Hồng.
- A ---
Còn không vào cửa, tay kia khoát lên trước ngực Liễu Hồng, không cẩn thận vòng qua cổ áo, dừng ở vị trí cao nhất bên phải. Lúc này, Trương Nhất Phàm khăng khăng, mềm nhũng ra, dùng sức nắm một cái.
Liễu Hồng không kiềm nổi kêu lên, xấu hổ đến đỏ mặt, muốn chết hả, trong tình huống như vậy, cô còn không buông hắn xuống, sợ làm Trương Nhất Phàm ngã.
Hai người Đổng Tiểu Phàm thấy, nhíu mày, người đáng ghét, đang thừa cơ hội phải không? Nhìn bàn tay gian xảo của Trương Nhất Phàm, lúc nãy vừa mới để lên cổ áo của Liễu Hồng, Đổng Tiểu Phàm hận, không thể một miệng cắn chết hắn.
Không ngờ Hà Tiêu Tiêu nhịn không được cười ha hả lên, cười liên tiếp, làm cho Tiểu Hồng ngày càng đỏ mặt, Đổng Tiểu Phàm lại dở khóc dở cười. Cô nhanh chóng đem bàn tay của Trương Nhất Phàm di dời ra.
Liễu Hồng lúng túng,
- Cô còn cười hả!
Vẻ mặt buồn bực kia, thật sự làm cho Liễu Hồng như muốn chết vậy.
Rất vất vả để đưa hắn vào phòng ngủ, ba người để hắn ở trên giường.
Gió thổi, Đổng Tiểu Phàm chạy đi đóng cửa sổ, mới phát hiện ngoài trời đã mưa từ lúc nào không biết. Cô nói với hai người:
- Các cô không về được rồi! Trời đang mưa.
- Không sao, bọn tôi có xe.
Hà Tiêu Tiêu hoàn toàn thất vọng.
- Buổi tối không nên lái xe, giờ đang là mưa tuyết. Trời rất lạnh, trên đường lại nguy hiểm. Cũng không phải là không có chỗ ngủ, việc gì cứ khăng khăng đòi về? Với lại nếu hắn quậy vào nửa đêm, một mình ta chắc không đỡ nổi hắn.
- Hóa ra cô có âm mưu.
Hà Tiêu Tiêu cười nói/.
- Chị Liễu Hồng có kinh nghiệm, tôi nghe theo chị ấy.
Liễu Hồng đã từng vài lần chăm sóc cho Trương Nhất Phàm khi say rượu, một lần kia là buổi đính hôn của Băng Băng, cô thay cho Hà Tiêu Tiêu một đêm, không ngờ đêm đó cô không giữ được trinh tiết, từ đó tâm trạng hoàn toàn bị chìm đắm.
Một quả phụ đã cực khổ giữ trinh tiết trong nhiều năm qua, rốt cuộc cũng không kiềm được quá nhiều sức hấp dẫn. Hơn nữa, thân hình và tính cách của Trương Nhất Phàm rất được, Liễu Hồng thấy hắn cũng không tồi.
Ai nói chỉ có con trai mới háo sắc, cũng có lúc con gái thầm mến con trai, nhưng đa số các cô đều không biểu hiện trực tiếp ra ngoài, mà lại giấu ở trong lòng.
Liễu Hồng không ngờ tới lần đầu tiên mình lại háo sắc, đúng là mắc phải sai lầm, mà sai rồi lại thêm sai.
Chuyện hôm nay, tuyệt đối là ngoài ý muốn, nếu bình thường, Liễu Hồng sẽ không có ý kiến gì. Sờ thì sờ, dù sao cô và Trương Nhất Phàm cũng đâu phải là lần đầu tiên, chỉ có điều ngay trước mặt vợ hắn, thì cũng hơi khó coi.
Bởi vậy, Liễu Hồng không muốn ở lại.
Hà Tiêu Tiêu cũng biết Liễu Hồng không muốn ở lại, lại phát sinh chuyện này, đương nhiên cũng mắc cỡ. Cô ta lấy cớ này cũng hay, Liễu Hồng đi cô ấy cũng đi.
Đổng Tiểu Phàm nhìn hai người đi rồi, trong lòng buồn rầu.
Nhưng sau đó lại nghĩ, nếu là mình, cũng không muốn ở lại, đúng là khó nghĩ.
Đêm nay, có một người nữa rất vui vẻ, đó là Tần Xuyên.
Tần Xuyên cầm chữ Phúc mà Trương Nhất Phàm cho y, giống như cầm được vật quý vậy. Mặc dù nói Bí thư Trương không tính toán mà cho y, có thể ở nhà mình trú lại một đêm, cũng là chuyện người khác chỉ có thể tưởng tượng chứ không thể có được.
Tự tay Thủ tướng viết lên vài chữ, giống như một ánh hào quang chói lọi, đây chính là vật quý ở chốn quan trường. Tần Xuyên đem chữ Phúc này để trên bàn, nhìn qua nhìn lại.
Ngày mai, y quyết định đích thân bảo vệ vị sư phụ này lên núi, chuyện quan trọng như vậy, Tần Xuyên không dám mảy may buông thả.
Vợ Lưu Mai đi tới:
- Nhìn cả đêm, khiến anh thấy thích, nhưng không phải là của anh đâu.
- Em biết cái gì?
Tần Xuyên nhìn vài chữ to, mắt không động đậy trong giây lát. Giống như ở đây sẽ xuất hiện những cô gái không mặc quần vậy.
- Đây là đích thân Thủ tướng Chu viết tặng Bí thư Trương, có nghĩa là gì? Em biết không?
Tần Xuyên cười nói:
- Nếu ở thời Cổ đại, nó cũng giống như cây Thượng phương bảo kiếm vậy. Đó không chỉ là một chữ Phúc, mà là một loại quyền uy, đó là tỏ ý bằng lòng với s công việc của Bí thư Trương. Em nghĩ xem, có một nhân vật lớn như Thủ tướng Chu làm chỗ dựa cho Bí thư Trương, tương lai của hắn, sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh, không thể đếm được.
Đó là sự thật, cho dù không được Thủ tướng khen ngợi, thì chỗ dựa của Bí thư Trương đã không thể đếm được rồi, bây giờ lại, thêm một nhân vật có quyền thế ủng hộ, Bí thư Trương như diều gặp gió, chỉ chờ lúc gió thổi.
Lưu Mai thấy chồng của mình như rất kính phục, trong lòng cũng âm thầm thích.
- May mà anh theo đúng người, Tần Xuyên, xem ra anh cũng tốt, tất cả ủng hộ quyết định của anh vô điều kiện.
Lúc trước khi gả cho Tần Xuyên, cả nhà không ai chấp nhận, hai người phải gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Tần Xuyên hiện nay, theo Trương Nhất Phàm ở thành phố Song Giang, đã có danh tiếng và địa vị, y là một người may mắn nên cũng hãnh diện, người bình thường nào dám đắc tội với y?
Nhưng Tần Xuyên biết cách kiềm chế, bởi vì bình thường Trương Nhất Phàm tập luyện cho bọn họ, trong công việc thường ngày, Tần Xuyên đều khá là khiêm tốn.
Lưu Mai cầm chữ Phúc lên, cô đang dự định nói:
- Ngày mai, anh cũng kêu Bí thư Trương cho anh hai câu thơ đi, xong rồi thì treo lên tường trong phòng làm việc.
- Em suy nghĩ chu đáo quá, người khác còn không biết anh là người của Bí thư Trương?
Hôm nay Tần Xuyên rất hào hứng, nhéo má vợ mình,
- Đi ngủ đi! Tối nay anh muốn uống canh.
Uống canh là tiếng lóng của Tần Xuyên và Lưu Mai, Lưu Mai trừng mắt nhìn y,
- Muốn uống canh còn không mau đi tắm rửa?
Cô liền xoay người, uyển uyển chuyển đi ra.
Tần Xuyên cười ha hả,
- Tối nay hấp dẫn đây! Đi tắm thôi!
Tuy rằng Lưu Mai đã hơn ba mươi tuổi, thân hình cũng không tệ, cao mét sáu, khuyết điểm duy nhất là hơi đen, nhưng các giác quan còn tốt, mấy năm nay không có làm việc, ở nhà làm bà lớn, từ từ cũng học được cách chăm sóc rồi.
Tần Xuyên rất xem trọng việc giáo dục cho con cái, y không muốn Lưu Mai đi làm, chỉ muốn cô ấy ở nhà để dạy dỗ tốt cho con, đó chính là công lao lớn nhất. Bởi vậy, bây giờ Lưu Mai có thời gian để làm đẹp cho chính bản thân mình.
Trong lúc chờ Tần Xuyên tắm rửa sạch sẽ, Lưu Mai đã bày sẵn chăn gối.
Hứng thú của Tần Xuyên không tệ, đã là vợ chồng, không nói dối, đã đẩy vào. Lưu Mai thở hổn hển nói:
- Tần Xuyên, bây giờ anh đã là Trưởng ban Thư ký, quyền lực trong tay càng ngày càng lớn, không nên làm bậy.
Tần Xuyên không để ý đến cô, chỉ biết cứng cáp tấn công, làm cho Lưu Mai như chết đi sống lại.
Sau khi xong việc, Lưu Mai cảm thấy tối nay Tần Xuyên có chút khác thường, liền đùa”
- Em kể chuyện cười cho anh nghe nha!
Tần Xuyên vuốt ve cô,
- Em lại muốn nói gì?
Lưu Mai nhột nhột cười,
- Sau khi anh nghe xong sẽ biết thôi.
Rồi Lưu Mai bắt đầu kể. Có người đại tiện ở trong đùm cây, không ngờ bị con sâu cắn một cái ngay chỗ đó, thủng một lỗ to như trái dưa chuột. Buổi tối, lúc làm chuyện ấy với vợ, vợ y ngạc nhiên nói:
- Ôi! Đám cưới đã mười mấy năm, đây là trải nghiệm đầu tiên đó.
Tức chết Tần Xuyên,
- Ý của em là gì? Chê anh cho em ăn không đủ no à? Được, tối nay sẽ khiến cho em trải nghiệm lại lần nữa.
Nói xong, y lại bổ nhào lên, làm cho Lưu Mai sợ hãi hét một trận chói tai,
- A --- đừng --- em sợ rồi ---