Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi tới hơn mười một giờ, Thẩm Uyển Vân mới quay về khách sạn.

Từ khi từ biệt ở Bắc Kinh, Thẩm Uyển Vân vào ban tin tức, Trương Nhất Phàm vẫn không có cơ hội gặp mặt cô. Lần này hai người đoàn tụ, vừa mới thấy mặt, Thẩm Uyển Vân liền giống như con chim nhỏ nhào vào trong lòng Trương Nhất Phàm.

Trương Nhất Phàm trách cứ nói:

- Đi đâu vậy? Để cho anh chờ lâu như vậy?

Thẩm Uyển Vân cười một trận.

- Không nói cho anh!

Lần này gặp lại, Thẩm Uyển Vân hoàn toàn thay đổi hình tượng, không còn là cô gái ngượng nhùng, cho tới nay, khi cô cùng Trương Nhất Phàm ở cùng một chỗ, không những không bị cản trở mà còn trở nên cực kỳ chủ động.

Giờ phút này nằm trong lòng Trương Nhất Phàm, dầu tiên là nhìn trái nhìn phải,

- Anh vẫn một chút cũng không thay đổi. Làm phó chủ tịch tỉnh rồi, tinh thần vẫn như vậy, em thích.

Trương Nhất Phàm ấn mong của cô, dùng sức hướng lên trên,

- Nói, lần này tới sớm là vì sao?

Cặp môi thơm của Thẩm Uyển Vân tiến tới, hôn lên mặt Trương Nhất Phàm một cái,

- Còn không phải là vì anh!

Cầm chặt lấy tay của Trương Nhất Phàm,

- Em lần này là trốn đến đây, cũng chỉ ở đây được một hai ngày, lập tức phải quay về.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trương Nhất Phàm, Thẩm Uyển Vân là trốn tới đây.

- Em không chịu được sao? Anh sẽ tới Bắc Kinh tìm em, sắp đến năm mới rồi.

- Em không chờ được, không chờ được.

Thẩm Uyển Vân cực kỳ mờ ám cười, cầm lấy tay của hắn đặt ở trong đùi của mình. Trương Nhất Phàm ngầm hiểu được sờ soạng, Thẩm Uyển Vân liền cười rộ lên nằm trong lòng Trương Nhất Phàm, lập tức cảm nhận được nơi nào đó ở trong người hắn thay đổi, Thẩm Uyển Vân có chút đắc ý, ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Phàm:

- Có phải anh gặp điều gì phiền toái không?

Trương Nhất Phàm trong lòng cả kinh, tin tức của Thẩm Uyển Vân cũng quá linh thông, nhiều khi, hắn thực sự nghĩ rằng tổ chức Tây Phong ở sau lưng Thẩm Uyển Vân, nhưng lại phát hiện không phải.

Suy nghĩ theo nhiều phương diện, đều không có khả năng là Thẩm Uyển Vân.

Vuốt ve mười phần ngực Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm nói:

- Em muốn nói gì với anh?

Thẩm Uyển Vân nói:

- Em biết anh gặp rắc rối, cho nên đến giúp anh, bà hai đối với anh có tốt không?

Sau đó cô liền nhìn Trương Nhất Phàm cười hì hì, Trương Nhất Phàm có chút không rõ, tin tức của Thẩm Uyển Vân luôn rất nhanh ngạy, không lẽ cô cũng là người của tổ chức Tây Phong?

Dám tự xưng là bà hai như vậy, cũng chỉ có Thẩm Uyển Vân, cô bé có lá gan lớn, dám yêu dám hận. Trương Nhất Phàm đang muốn hỏi Thẩm Uyển Vân, Thẩm Uyển Vân lại tiến tới, đem miệng tiến gần tới, sau đó ôm chặt lấy hắn, một bên hôn môi, lại dùng sức ôm chặt hắn, bộ dạng như hận không thể biến hai người hòa thành một.

Cô dùng hành động của chính mình, biểu đạt lòng nhớ nhung với Trương Nhất Phàm.

Hai người hôn nhau trên sô pha, Thẩm Uyển Vân ghé vào lỗ tai hắn nói:

- Còn chờ cái gì? Tới đi! Em muốn…

Mỗi lần gặp lại, luôn diễn một hồi tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Thẩm Uyển Vân khát vọng và phiến tình, khiến Trương Nhất Phàm tạm thời quên hết tất cả trong đầu, giờ phút này, hắn chỉ muốn cùng người phụ nữ trong ngực, cùng người phụ nữ này, cùng qua đêm đẹp.

Khéo léo nhẹ tay, hướng về nơi trơn bóng kia của cô, bộ ngực cao ngất, đã từng cho trẻ con bú, hoàn toàn rơi vào bàn tay của Trương Nhất Phàm. Tận tình xoa bóp, trong cổ họng Thẩm Uyển Vân liền phát ra âm thanh giai điệu động lòng người.

Xa cách từ khi mới tân hôn, những lời này mãi mãi không bao giờ sai.

Khinh giải lan thường, Thẩm Uyển Vân đẹp như bạch ngọc, ngực to tinh mỹ ngạo nghễ đứng thẳng, giống như trên bình nguyên có ngọn núi cao ngất, chỉ có điều, toàn bộ thế giới đều bị tuyết trắng giống như nhan sắc bao trùm.

Ngoại trừ dãy núi phía trên kia, ngoài hai điểm đỏ bừng, những khu vực khác đều trắng nõn như vậy.

Nhìn bộ ngực trơn bóng của Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm tự dung nhớ tới, nơi này giống như ngọn núi Phú Sĩ ở Nhật Bản. Bốn phía xung quanh một mảnh trờ mênh mông, chỉ có hai miệng núi lửa giống như điểm màu hồng.

Thẩm Uyển Vân có vẻ khá hung phấn và kích động, dù sao đã hơn một năm không ở chung với Trương Nhất Phàm, một khắc này, gần như có thể nghe được tim của cô đang nhảy bang bang trong lòng. Chỉ tiếc, thịt phía trên quá dày, nếu là đàn ông mà nói, nhất định có thể nhìn thấy dấu vết của tim đập.

Cô phát hiện Trương Nhất Phàm giống như là hổ vồ mồi đang thưởng thức ngọc thể của mình, hai tay liền lật lại, áp chế lấy đầu của Trương Nhất Phàm, chon vào nơi sâu toại của mình.

Trương Nhất Phàm tham lam hít lấy một hơi, liền ngẩng lên, cắn vào một viên mã não bên phải.

Nơi này luôn luôn là một trong những nơi mẫn cảm nhất của Thẩm Uyển Vân, đầu lưỡi của Trương Nhất Phàm linh hoạt quấy nhiễu, khiến Thẩm Uyển Vân cả người tê tê, cả người giống như hóa bùn, mềm nhũn nằm ở một bên.

Ở cùng một chỗ với Thẩm Uyển Vân, chính là một loại hưởng thụ, cô chưa bao giờ cự tuyệt Trương Nhất Phàm, bất luận là động tác xâm phạm nào, cô không giống Lý Hồng, Lý Hồng không bao giờ cho phép Trương Nhất Phàm có yêu cầu quá đáng, hơn nữa làm gì cũng rất quy củ nguyên tắc.

Vất vả yêu cầu một lần, cô mới để cho Trương Nhất Phàm thấy thân thể của mình.

Thẩm Uyển Vân so sánh với Lý Hồng, thì có vẻ nhiệt tình không bị cản trở nhiều, cô không hề che dấu dục vọng của mình, muốn làm là làm, không bao giờ e dè cái gì, bởi vậy, Trương Nhất Phàm ở cùng cô, luôn có loại cảm giác vô cùng vui sướng. Cũng không cần lo lắng bản thân tục tằn, mang đến cho cô bóng hình gì.

Cảm nhận được thân thể của Thẩm Uyển Vân ở trong ngực mình, giống như rắn nước đang vặn vẹo, Trương Nhất Phàm liền không kìm nổi đưa tay sờ vào trong đùi của cô. Không nghĩ tới khi đưa vào bên trong chiếc quần nhỏ, phát hiện ra cô bé kia đã sớm tràn ra một mảnh đại dương mênh mông.

Hắn đưa tay vào trong, Thẩm Uyển Vân sống chết kẹp lấy hai chân, kẹp tay của hắn đến không nhúc nhích được. Trương Nhất Phàm đành phải để tay ở chỗ đó, ngón giữa khẽ nhúc nhích.

Chơi đùa tới phần này, hai người đều không kìm nổi, Trương Nhất Phàm đành phải giơ tay cởi bò thắt lưng của cô, Thẩm Uyển Vân thở gấp, thì thào nói,

- Vẫn chưa tắm! Đừng!

Quả thực, hai người đều quên chưa có tắm rửa, sau khi Thẩm Uyển Vân xuống máy bay, long đông vất vả, vốn định ở khách sạn nghỉ ngơi một chút. Thấy Trương Nhất Phàm tạm thời chưa đến, cô liền đi gặp bạn.

Đến lúc này, lại đã qua thời gian để tắm rửa.

Trương Nhất Phàm gật gật đầu, nói nhỏ:

- Anh ôm em đi!

Từ trên ghế sô pha đến phòng tắm, khoảng cách đến chừng hai mươi bước, khi Trương Nhất Phàm ôm lấy Thẩm Uyển Vân, vừa đi vừa cởi đồ, vào trong phòng tắm, quần áo trên người Thẩm Uyển Vân gần như đã cởi bỏ hết.

Khi bị Trương Nhất Phàm thả xuống nước, Thẩm Uyển Vân nói với hắn,

- Em không chờ được.

Vì thế, hai người vừa mới tiến vào bồn tắm lớn, Thẩm Uyển Vân liền ngồi xuống trên người hắn. Lần này, bởi vì đã làm tốt màn dạo đầu, gần như không có một lực cản gì, Trương Nhất phàm liền tiến tới nơi tư mật của cô.

Khoảng khắc đó, hai tay Thẩm Uyển Vân cũng bắt lấy Trương Nhất Phàm, ở phía sau lưng hắn, để lại rõ ràng tám vết móng tay.

Thẩm Uyển Vân dán lấy người Trương Nhất Phàm,

- Anh nói xem, bao lâu rồi chúng ta không có làm tình?

Trương Nhất Phàm cười cười,

- Quả nhiên ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, thì ra câu nói này giống như loại phụ nữ như bọn em.

Thẩm Uyển Vân trên mặt tràn hạnh phúc như đóa hoa,

- Kiềm chế quá lâu, sẽ lặng lẽ bộc phát ra như núi lửa, anh nói xem, nợ em bao nhiêu? Tối nay phải đền bù.

- Được! Chỉ cần em không đầu hàng là được.

Thẩm Uyển Vân hừ một tiếng,

- Giống như anh á? Em tính đi tính lại, cứ theo như sinh hoạt bình thường, một tuần hai lần, một tháng tám lần, lại một năm rồi, anh nợ em bao nhiêu lần, anh tự tính?

Mỗi lần gặp mặt, cô đều là trước thì anh nhã, sau lại cầu xin tha thứ, đây là bản sắc của Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm ôm cô, chỉ cần em không sợ, anh liền bồi em!

Cảm thụ được nơi nào đó của Trương Nhất Phàm dần bành trướng, không ngừng lớn mạnh, Thẩm Uyển Vân là đã lâu không biết mùi thịt, tuy nhiên cô vẫn là con vịt mạnh miệng,

- Sợ chết không phải cộng cd,

Chỉ tiếc, Trương Nhất Phàm vừa dùng sức, cô liền bì bõm la hoảng lên, Trương Nhất Phàm này, bảo đao quả nhiên chưa già!

Nghe được câu nói thầm của cô, Trương Nhất Phàm vỗ vỗ mông,

- Nói cái gì, anh già rồi sao?

Liêm Pha trên bảy mươi chưa nói già! Đêm nay em chết chắc rồi!

Hai người đại chiến trong phòng tắm một hồi, kết quả cuối cùng là, Thẩm Uyển Vân chết không nhận thua, lại bị Trương Nhất Phàm ôm ra ngoài.

Tới trên chiếc giường lớn, Thẩm Uyển Vân trần trụi nằm ở nơi nào, nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Em không thua, em còn muốn…

Trương Nhất Phàm biết cô cố ý chọc giận mình, đàn ông dù sao cũng không bằng đàn bà, dù sao cũng phải có thời gian nghỉ ngơi, mà Thẩm Uyển Vân lại bắt lấy nhược điểm này của hắn, cố ý khiêu khích Trương Nhất Phàm.

Khi bình thường, sau khi Trương Nhất Phàm ít nhất có thể nghỉ ngơi nửa giờ, lần này lại không giống, Thẩm Uyển Vân xa cách lâu ngày gặp lại, phá lệ có sức chiến đấu. Chỉ có điều nghe được lời nói này của Thẩm Uyển Vân, hắn cố ý yếu thế,

- Không được, không được, để anh nghỉ ngơi một chút.

Thẩm Uyển Vân nằm ở nơi này, hì hì cười,

- Xem ra em còn là đánh giá cao sức chiến đấu của anh.

Trương Nhất Phàm cũng không nói, lật chăn chui vào, từ sau lưng ôm lấy Thẩm Uyển Vân, hai tay vuốt bầu ngực của cô, nhẹ nhàng bên tai nói:

- Anh chỉ là thương hoa tiếc ngọc, đừng quá đắc ý.

Thẩm Uyển Vân không tin,

- Hứ, lừa ai?

Trương Nhất Phàm nói:

- Em không tin? Vậy được, đừng trách anh không thương tiếc em. Nói xong, Trương Nhất Phàm dùng sức ở hông, Thẩm Uyển Vân đang muốn cười hắn, đột nhiên phát hiện vật thể khô khô, như thể chẻ tre tiến vào.

- A- Anh là đồ đểu, hóa ra anh còn có phục binh!

Trương Nhất Phàm đắc ý nói:

- Bây giờ mới biết, quá muộn rồi! Chịu chết đi!

Thẩm Uyển Vân thật ra không còn sức lực, cả người mềm nhũn, tuy nhiên con người cô là như thế, là con vịt mạnh miệng. Có thế nào đi nữa cũng sẽ không chịu thua. Trương Nhất Phàm lại tiến quân thần tốc, cô sớm bị dọa cho sợ tới mức có chút luống cuống, ngại ngùng cười cười nói:

- Tướng công, thả cho em một con ngựa đi!

Trương Nhất Phàm mặc kệ, Thẩm Uyển Vân nhanh trí động,

- Em nói với anh một chuyện bí mật kinh thiên.

- Em thì có thể có cái gì bí mật?

Trương Nhất Phàm không tin, Thẩm Uyển Vân thật thà nói:

- Anh không biết thân phận thật sự của Duệ Quân là gì sao?

Kỳ thật cô chỉ muốn mượn việc nói chuyện của hai người, làm dời đi chút lực của Trương Nhất Phàm. Lời nói như vậy, có thể hòa hoãn được một lúc.

Trương Nhất Phàm khinh thường mỉm cười,

- Đừng có nhiều chuyện, tất cả mọi chuyện của Duệ Quân, anh đều nắm trong lòng bàn tay.

Thẩm Uyển Vân cũng không tin,

- Anh có biết lão đại đứng sau tình báo Tây Phong là ai không?

Cái này, đúng là Trương Nhất Phàm vẫn luôn âm thầm điều tra, Thẩm Uyển Vân nhắc tới việc này, hắn không khỏi chậm lại việc tấn công, dừng lại hỏi:

- Chẳng lẽ em biết?

Thẩm Uyển Vân vuốt lưng hắn, cả khuôn mặt đỏ bừng, nở rộ lên như đóa hoa xinh đẹp, cô mỉm cười,

- Lão đại của Duệ Quân chính là Lý Hồng!

- Lý Hồng…

Trương Nhất Phàm cả kinh, tiểu đệ đệ ngay lập tức yên lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK