Gã thản nhiên nâng chén rượu lên để trước miệng, ánh mắt chăm chú theo dõi chương trình thời sự trên tivi, người ta đang đưa tin về hiện trường vụ án tai nạn giao thông của Ô Dật Long. Vì có nhân chứng là người của Ủy ban Kỷ luật, nên vụ việc này được nhận định là tai nạn ngoài ý muốn.
Lái xe tử vong tại chỗ, bản thân Ô Dật Long bị thương nghiêm trọng, đang hôn mê bất tỉnh. Theo như phía bệnh viện địa phương cho biết, não chấn động mạnh, có nhiều chỗ bị gãy xương, trước mắt vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm.
Phía bệnh viện cũng nói trước với người nhà nạn nhân để họ chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Cơ may sống sót trong trường hợp này thực sự rất thấp, chỉ thiếu điều nói thẳng với họ nén đau thương, thuận theo tự nhiên mà thôi.
Còn với Hồ Lôi mà nói thì chuyện sống chết của Ô Dật Long chẳng liên quan gì đến gã, gã chỉ quan tâm đến tin tức về Tiền Trình mà thôi. Có điều, chẳng có gì sung sướng bằng việc thấy y trốn chui trốn lủi như vậy.
Nếu Tiền Trình bị bắt, ngược lại, gã sẽ chẳng thấy vui vẻ như bây giờ, phải để cho y phải sống kiếp thần hồn hoảng loạn, trốn như trốn tà mới là điều khiến gã thích thú nhất. Lần này quả thực Kim Lan Châu đã làm rất tốt, nếu không có cô ta, gã sẽ không thể tìm được chứng cứ về việc Tiền Trình ăn hối lộ.
Ban đầu, gã cũng nói rồi, ác giả ác báo, cái này có thể gọi là chơi với lửa có ngày chết bỏng, chơi với dao có ngày đứt tay.
Khoảng thời gian này, Kim Lan Châu có vẻ rất im hơi lặng tiếng, tuy cô ta vẫn làm ở khu thư giãn Dân Tộc, song lúc nào cũng hoang mang lo sợ. May mắn là đoạn video cô ta bị cưỡng hiếp không bị lộ ra, mà bản thân cô ta cũng không dám tự tiện đi khỏi Vĩnh Lâm.
Cô ta biết Hồ Lôi sẽ chẳng thèm nhìn đến mình nữa, vì vậy đành ngồi một mình ngẩn ngơ trong phòng làm việc.
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Kim Lan Châu uể oải nhấn nút nghe.
- A lô ——
- Con đĩ mất dạy, mày giỏi thật đấy, dám bán đứng cả tao nữa.
Tiếng của Tiền Trình bất chợt vang lên khiến Kim Lan Châu sợ đến mức hai tay run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Y vẫn chưa bị tóm sao? Đúng lúc ấy, có người gõ cửa, Kim Lan Châu lập tức cúp điện thoại, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh.
- Vào đi ——
Lã Kiểu đẩy cửa bước vào, vừa trông thấy Kim Lan Châu, cô ta liền thầm lắc đầu.
- Đi thôi, đừng có ở lại chỗ này thêm nữa. Bọn chúng nhất định không tha cho cậu đâu.
Lã Kiều đến báo tin cho Kim Lan Châu.
- Giờ bọn họ đang xử lý việc của Bí thư Ô nên chưa sờ đến cậu. Đợi đến lúc y tỉnh lại thì cậu chỉ có chạy đằng trời.
- Hu hu ——
Kim Lan Châu không nhịn được nữa, ôm chặt Lã Kiều mà khóc òa lên.
Lã Kiều mất một lúc lâu khuyên Kim Lan Châu mau đi khỏi đây, không thể tiếp tục ở lại Vĩnh Lâm nữa. Hai người khẽ bàn bạc trong phòng làm việc. Đến buổi chiều cùng ngày hôm đó, Kim Lan Châu lặng lẽ đi khỏi Vĩnh Lâm.
- Mục tiêu đã di chuyển, việc còn lại giao cho các người xử lý!
Nhìn theo bóng dáng Kim Lan Châu, Lã Kiều lẩm bẩm:
- Đừng trách tôi, Lan Châu, tôi cũng vì bất đắc dĩ thôi.
...
Liễu Hải lại đến quán bar tìm Hồ Lôi.
- Anh Hồ Lôi, dạo này anh rảnh thật đấy!
- Rảnh cái con khỉ, không thấy tao đang câu cá sao?
Hồ Lôi gào lên, dưới ánh đèn xanh tím, phía xa xa có một cô gái xinh đẹp quyến rũ đang ngồi một mình.
Liễu Hải liền cười sằng sặc.
- Mẹ, anh vẫn chứng nào tật nấy.
Hồ Lôi nhấp một ngụm rượu.
- Mày thì biết cái chó gì, cứ như mày, làm trong công an thì được ích lợi gì? Làm Cục trưởng, Bí thư Đảng ủy Công an, Giám đốc sở Công an, cứ làm mấy thứ đó thì có mà ăn cám à? Chẳng thà như tao, làm ăn kinh doanh, cần tiền có tiền, cần gái có gái, mày nói xem, đời người dài mấy đâu? Đàn ông mà không vui thú phong lưu thì sống làm gì?
Liễu Hải chẳng buồn để ý đến mấy câu nói lung tung của gã.
- Cẩn thận em mách chị Băng Băng để chị ấy cắt anh luôn!
- Không cần đâu, mai cô ấy đến rồi.
- Thế mà anh còn chạy đi tán gái?
- Cho nên tao quyết định trước khi rửa tay gác kiếm, tối nay phải tóm được con mồi này, rồi mai hồi thế tục làm đàn ông tốt cũng không muộn.
- Đồ mặt dầy ——
Liễu Hải mắng gã, thấy xung quanh không có ai mới nói nhỏ với Hồ Lôi:
- Anh nói xem, cách kia của anh có tốt thật không? Kim Lan Châu nhất định sẽ đi tìm Tiền Trình sao?
Hồ Lôi tiếp tục uống rượu.
- Không phải cô ta đi tìm Tiền Trình mà Tiền Trình nhất định sẽ tìm đến cô ta.
- Anh chắc chắn vậy à?
Hồ Lôi liền cười khẩy.
- Chúng nó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Ban đầu Tiền Trình đem nó tặng cho tao, chẳng qua chỉ muốn bố trí tai mắt bên cạnh chúng ta mà thôi. Mày cho là thật chắc!
- Nếu anh đã biết thế thì sao còn đối xử tốt với cô ấy như vậy?
- Tao không tốt với nó thì nó có chịu làm chân trong cho mày không? Mẹ ——
- Kể cũng đúng, nhưng em vẫn nghe ngờ anh còn mục đích khác.
Liễu Hải mỉm cười nói.
Hồ Lôi tỏ ra dứt khoát.
- Mày không hiểu đâu, cả đời chỉ dính lấy một người phụ nữ được thôi.
Nói xong, trong lòng gã thầm nghĩ, “Nếu không phải con bé đó rên rỉ nghe sướng vậy thì còn lâu tao mới thèm để ý đến nó.”
Có lẽ vì sắp đến Tết nên rất nhiều thanh niên về quê, bởi vậy quán bar này trở nên rất đông vui, lúc hai người họ nói chuyện, cô gái kia trước đó vẫn ngồi im trong một góc, giờ không biết bỏ đi đâu rồi.
Hồ Lôi liền đứng dậy nói:
- Mẹ, con bé kia đi đâu mất rồi.
Liễu Hải lắc đầu nhìn gã, không còn gì để nói.
- Người ta vào nhà vệ sinh rồi!
Quả nhiên, rất nhanh lại thấy cô gái đó từ nhà vệ sinh bước ra, quay lại chỗ ngồi lấy túi rồi đi ra cửa. Hồ Lôi lập tức đứng dậy bám theo.
Đối với tinh thần thấy gái là theo của Hồ Lôi, Liễu Hải cảm thấy vô cùng khâm phục, song lúc anh ta ra khỏi quán bar liền trông thấy Hồ Lôi đang đứng một mình ở đó, cô gái kia lại chẳng thấy đâu cả.
- Sao thế? Người ta không có hứng với anh à?
- Không phải, con bé ấy bảo có người thân đến đón rồi.
Hồ Lôi bất đắc dĩ nhún vai rồi lên chiếc BMW của gã.
Liễu Hải cũng ngồi vào xe, thấy ánh mắt Hồ Lôi có chút lưỡng lự liền hỏi:
- Thiết bị định vị em đưa cho anh, anh có chắc đã gắn vào đối tượng rồi chứ?
- Yên tâm đi, anh đây tuy không phải cảnh sát nhưng cũng biết phải làm thế nào. Mấy cái thứ công nghệ vặt ấy có gì lạ đâu.
- Thế anh gắn vào những chỗ nào?
Với dạng công tử khoác lác như Hồ Lôi, Liễu Hải vẫn không thể tin tưởng được.
Hồ Lôi đáp:
- Một ở áo lót của cô ta, một ở khuyên tai, còn một cái ở...
Gã chỉ chỉ xuống phía dưới, Liễu Hải liền cảm thấy chán nản.
- Ngoài khuyên tai còn có tác dụng, mấy cái khác coi như vứt đi rồi.
- Tại sao?
Liễu Hải cũng không trả lời mà chỉ vỗ vai Hồ Lôi nói:
- Em đi nhé, ngày mai phải lên tỉnh thành. Anh nhớ cẩn thận một chút, đừng có dính vào đám con gái nữa.
- Thằng nhóc láo lếu, đến lượt mày dạy anh sao?
Hồ Lôi trừng mắt lườm Liễu Hải, tức giận mắng.
Đợi Liễu Hải xuống xe rồi, gã liền vỗ bôm bốp lên trán.
- Phải rồi, con mẹ nó, mình ngu thật, chẳng may cô ta tắm rửa thay quần áo, mấy thứ đó chẳng phải vứt đi cả sao? Bố khỉ ——
Hôm sau, Liễu Hải đi cùng Bạch Khẩn lên tỉnh thành, lúc xe chạy đến đoạn Ô Dật Long bị tai nạn hôm trước, anh ta cảm thấy khá buồn. Chỗ sườn núi ở khúc ngoặt này giờ có treo một tấm biển đề: “Nơi dễ xảy ra tai nạn”.
Bạch Khẩn liền nói:
- Tấm biển này thật xúi quẩy.
Liễu Hải hỏi lại:
- Thế nào mới là không xúi quẩy?
- Không phải vậy sao? Cái gì mà tỷ lệ phát sinh tai nạn không cao không phải là ám quẻ sao? Người viết câu này trình độ thật chẳng ra làm sao.
(Câu gốc tiếng Hán có thể hiểu theo hai nghĩa như trên)
Liễu Hải mỉm cười nói:
- Em còn đi soi mói từng chữ nữa. Người ta chỉ muốn nhắc nhở thôi, ai bảo là ám quẻ chứ.
- Vậy thì anh ta cũng nên viết là “Đoạn đường dễ xảy ra tai nạn” hoặc “Đoạn đường nguy hiểm”, chẳng phải càng rõ ràng hơn sao?
Bạch Khẩn tỏ ra rất bất mãn với điều này.
Liễu Hải không học nhiều, mãi đến sau này mới học thêm, cố gắng lắm cũng vào được đại học. Nhưng so với Bạch Khẩn thì khả năng văn vẻ vẫn còn kém xa. Tuy nhiên, Bạch Khẩn nói rất có lý, nếu viết thành “Đoạn đường nguy hiểm”, thì ý nghĩa biểu đạt càng rõ ràng hơn. Anh ta mỉm cười rồi nhẹ nhàng giải thích:
- Chuyên gia mà, chữ nghĩa đầy mình. Thực chất, viết như vậy để cho người dân bình thường xem, không phải càng đơn giản dễ hiểu thì càng tốt sao?
Bạch Khẩn liền khen ngợi:
- Anh hiểu biết nhiều rồi đấy.
Liễu Hải nhìn về phía sườn núi bên kia, sườn núi này dài khoảng bảy, tám trăm mét, đường đi dốc mà lại khúc khuỷu. Vào những ngày tuyết rơi thì lại càng khó đi hơn. Ban đầu, khi làm đường cũng định xây đường hầm xuyên núi, song chi phí quá lớn, nên kế hoạch này không được thông qua.
Chỗ kè bảo vệ, nơi Ô Dật Long xảy ra tai nạn đã lắp thêm hai dải thiết bị chống xóc mới toanh, bởi ban đầu không có mấy thứ chống xóc này, xe Ô Dật Long mới không may đâm vào vách đá, rồi lăn thẳng xuống vực.
Lúc Liễu Hải lên đến lưng chừng, trong lòng càng thấy buồn hơn.
Bạch Khẩn đẩy anh ta một cái.
- Anh nghĩ gì thế, tập trung lái xe đi.
Liễu Hải giật mình hỏi Bạch Khẩn:
- Em cũng biết lái xe, em thử nói xem, tại sao lúc lão Cao chết, chân ông ấy vẫn còn giẫm mạnh lên chân ga?
Liễu Hải cũng nghe nhân viên cứu nạn ở hiện trường nói lại, cho đến lúc chết, chân lái xe vẫn không rời chân ga. Chi tiết này vẫn ám ảnh trong đầu anh ta.
Bạch Khẩn cốc nhẹ vào đầu Liễu Hải mắng:
- Anh lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi. Đến lúc ấy thì ai mà chẳng hoảng? Hơn nữa người ngồi sau lại là Bí thư Thành ủy, lúc phát hiện ra xe không khống chế được, tất nhiên hồn vía hoảng loạn, giẫm nhầm lên chân ga là bình thường mà!
Liễu Hải lắc đầu giải thích:
- Không đúng, lão Cao là lái xe lâu năm của Ô Dật Long, sao có thể phạm phải sai lầm cơ bản này được?
Leo lên đến sườn dốc, Liễu Hải liền dừng xe, quay đầu lại nhìn sườn núi rồi nói:
- Bạch Khẩn, em xuống tạm đây đã. Đứng đây chờ anh!
- Anh làm gì?
- Cứ xuống đi đã. Anh muốn xem xem tình huống lúc đó như thế nào.
Liễu Hải kiên quyết bảo Bạch Khẩn xuống xe, Bạch Khẩn biết anh ta định làm gì liền vội ngăn cản:
- Anh điên rồi à, nguy hiểm lắm.
- Yên tâm, anh không ngu ngốc đến mức ấy đâu.
Liễu Hải cười cười, đẩy bà xã xuống xe. Sau đó anh ta quay xe lại, theo khung cảnh đã xem trên tivi cộng thêm trí tưởng tượng của mình, lái xe dọc theo con đường lão Cao đã đi, muốn tái diễn lại tình huống khi đó.