Sau đó từ Bộ chỉ huy Tỉnh, lại truyền đến Trung ương, truyền đến Bộ ngoại giao.
Trung ương Đảng và người lãnh đạo cả nước, mỗi ngày đều có thể thông qua các số liệu mới nhất, biết được những tiến bộ mới nhất trong cuộc chiến chống Sars. Hiện tại trung tâm nghiên cứu lớn nhất Quốc gia, các chuyên gia giỏi nhất y khoa đặc biệt khẩn trương, họ không ngừng nghiên cứu phát triển loại thuốc mới.
Mà Trương Nhất Phàm trong thành phố Đông Lâm, ngoại trừ có thể làm giảm tình hình bệnh dịch đến mức thấp nhất, trong thời gian ngắn nhất và nhanh nhất, tập hợp những bệnh nhân nhiễm bệnh để cách ly với bên ngoài, tạm thời chưa có biện pháp gì để giải quyết triệt để.
Những bệnh nhân thật sự nhiễm Sars, thật rachỉ có triệu chứng như người bị cảm, bởi vậy, cũng có người được điều trị có tiến triển tốt lên, nhưng cũng có người đang ở khu cách ly không được điều trị bằng thuốc mới nhất và đã chết.
g Trong khu cách ly Lã Cường đã chờ bốn ngày, đột nhiên Tống Thuý Bình tỉnh lại, cô thấy Lã Tường còn đứng đó một mình canh cô ở bức tường ngoài kia. Khi cô nhìn thấy hai mắt của Lã Cường đỏ lên, đột nhiên Tống Thuý Bình cảm thấy xúc động vô cùng..
Tống Thuý Bình nhìn anh ta, Lã Cường cũng nhìn cô, anh ta thấy dường như Tống Thuý Bình có chuyện muốn nói, vì thế vội vàng gọi điện thoại. Bên tai Tống Thuý Bình vẫn mang theo ống nghe điện thoại, Lã Cường mới gọi, cô đã có thể nghe thấy âm thanh.
- Thuý Bình, em sao rồi?
Lúc này cả người Tống Thuý Bình rất mệt mỏi, liên tục sốt cao không bớt, buồn tức ngực. Nghe thấy giọng nói của Lã Cường, cô dùng hết một chút sức lực còn lại của mình, nói với Lã Cường bốn chữ,
- Phải -- sống -- thật -- tốt.
Lã Cường rối rít la lên,
- Thuý Bình, Thuý Bình, ---
Tống Thuý Bình mỉm cười nhìn anh ta, , mấy ngày trước, cô còn nói, rất muốn có một đứa con. Lã Cường đã đồng ý, đợi khi cơ thể của em khoẻ lại, vượt qua cửa ải khó khăn này, chúng ta sẽ sinh một đứa bé.
Giờ khắc đó, Tống Thuý Bình cười rất rạng rỡ.
Xuyên qua cửa sổ bằng kính, đột nhiên Lã Cường thấy gương mặt tươi cười của Tống Thuý Bình đang chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Anh ta kêu lên,
- Bác sĩ, bác sĩ! ---
Bác sĩ và y tá vội tới, phát hiện bệnh tình của Tống Thuý Bình bất thường, hôm qua còn ổn định, giống như bệnh tình đang chuyển biến tốt đẹp, sao đột nhiên lại trở nên như vậy. Bác sĩ nói:
- Không xong rồi, phải khẩn trương cấp cứu, hơi thở của bệnh nhân rất yếu! Mạch đập cũng yếu, nhịp tim dần dần biến mất dẫn đến bệnh tình rất kém.
Giờ này hôm qua, bác sĩ đã bỏ rất nhiều công sức, cuối cùng đã làm cho bệnh tình của Tống Thuý Bình ổn định, Tống Thuý Bình còn nói chuyện rất lâu với Lã Cường. Lúc Tống Thuý Bình nói đến đứa con, Lã Cường lập tức đồng ý.
Ai ngờ tới, vừa mới qua hai mươi bốn giờ, bệnh tình của cô đột nhiên chuyển biến xấu, đã khiến cho rất nhiều bác sĩ suy nghĩ rất nhiều nhưng không có câu trả lời. Lúc bác sĩ và y tá đang cấp cứu, máy nhịp tim cho thấy nhịp tim ngừng đập.
Theo sau mạch đập cũng biến mất, hệ hô hấp nhanh chóng bị phá hư. Bác sĩ nghiêm túc tuyên bố, người bệnh đã mất!
Nghe được tin tức này, Lã Cường giống như điên cuồng, ôm đầu lao ra ngoài sân kêu la thảm thiết .
- A --- a --- a ---
Hiện tượng này, trong khu cách ly không phải là chuyện lần đầu gặp, hầu như cách một hai ngày, đều có những người bệnh nặng không qua khỏi và bị chết . Bệnh này quá lợi hại, cho đến nay chưa tìm ra được phương thuốc nào có thể khống chế nó.
Lã Cường giống như người điên, vừa lăn vừa bò trong phòng cách ly, kêu la một cách thảm thiết , anh ta hoàn toàn không kiềm chế được.
Mấy người bác sĩ và y tá đến giữ anh ta lại, thế nào cũng giữ không được, lòng anh ta như ứa máu, mấy ngày nay, anh ta cứ trơ mắt nhìn Tống Thuý Bình thay đổi, sau đó đột nhiên cô lại đi mất. Rời khỏi thế giới này vĩnh viễn!
Rõ ràng ngày hôm qua có chuyển biến tốt đẹp, vì sao hôm nay bệnh tình lại trở nên trầm trọng, nháy mắt đã tan vỡ?
Tim ngừng đập, mạch đập biến mất, hệ hô hấp đã ngưng thở! Vì sao chứ?
Vấn đề này chuyên gia còn chưa biết rõ, bọn họ chỉ làm theo cấp trên căn dặn, chiếu cố đặc biệt cho Tống Thuý Bình, cho cô dùng thuốc tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, nhưng vẫn như cũ không thể vượt qua những căn bệnh độc hại này.
Với hiện tượng này, nhiều người suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp!
Ầm --- loang --- Một tiếng sấm vang lên ở trên trời, trời, mưa rồi!
Mưa mùa hè, tới rất nhanh, làm người ta không kịp chuẩn bị.
Lúc sét đánh, cuối cùng Lã Cường không kêu nữa, mấy bác sĩ và y tá, làm sao cũng không lay động được Lã Cường, chỉ biết nhìn anh ta ngồi dưới mưa, ngơ ngác mà ngồi.
A --- đột nhiên, Lã Cường ngửa mặt lên trời hét một hồi!
Muốn chạy đến đụng vào tường cách ly, mấy cảnh sát, bảo vệ không biết từ đâu chạy đến, ôm chặt lấy Lã Cường.
Mưa to tạt trúng vài người đàn ông, mọi người trong khu cách ly đều đứng ở ban công nhìn Lã Cường bất chấp ai. Tâm trạng của họ cũng rất nặng nề, những ngày tháng này, làm sao mới được giải thoát đây.
Bất thình lình điện thoại của trung tâm chỉ huy thành phố Đông Lâm, vang lên, nhân viên nghe điện thoại với phản xạ bình thường, liền bắt máy lên. Ở tỉnh gọi tới, bên kia nói rất lớn tiếng:
- Kêu Trương Nhất Phàm nghe điện thoại!
Người nối dây điện thoại nghe thấy giọng nói đó, sợ đến nỗi cả người run run, ở tỉnh chỉ có vài người dám gọi thẳng tên của Chủ tịch tỉnh Trương như vậy, Vì thế cậu ta lập tức hướng đến người đang đứng trước cửa sổ gọi một tiếng, Chủ tịch tỉnh Trương đang có vẻ mặt vô cùng lo lắng,
- Chủ tịch tỉnh Trương, điện thoại!
Trương Nhất Phàm đang u sầu, khi nào thuốc mới mới có thể hoàn thành đây? Nhiều người chờ cứu mạng như vậy, cả nước lớn như vậy, mỗi ngày mỗi phút mỗi giây, đều liên quan đến rất nhiều tính mạng.
Ngày hôm qua nghe thấy trong khu cách ly truyền đến tin tức, nói tình hình của Tống Thuý Bình có chuyển biến tốt, lúc này Trương Nhất Phàm mới có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn nói Lã Cường nên yên tâm!
Đang nghĩ tới chuyện này, đột nhiên nghe thấy người nối máy kêu mình nghe điện thoại. Trương Nhất Phàm bước qua, làLý Thiên Trụ gọi điện qua, trong khoảng thời gian này hắn và Thẩm Hoành Quốc, một giây cũng không rảnh, hai người thay phiên nhau nắm bắttình hình chung.
Trương Nhất Phàm nghe ra giọng nói của anh ta rất vui vẻ,
- Thuốc mới có rồi, nửa tiếng nữa là có thể đến sân bay ở Tỉnh, sau đó dùng máy bay trực thăng đưa đến các khu cách ly.
Nghe được tin tức này, tâm trạng Trương Nhất Phàm rất tốt, hắn hít một hơi thật thật sâu, cuối cùng thuốc mới được mong đợi đã chế tạo thành công. Nửa giờ sau có thể đến Tỉnh, tiếp đó là đến đây, nhiều lắm khoảng hai tiếng là có thể nhận được thuốc mới.
Trương Nhất Phàm nhận được thông tin này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng những người này được cứu rồi!
Đang muốn căn dặn cấp dưới, để mọi người có tâm lý chuẩn bị sẵn, khu cách ly bên kia lại gọi đến.
Vẫn là tìm chủ tịch tỉnh Trương nghe điện thoại, Trương Nhất Phàm nghe nói khu cách ly gọi điện tới, đột nhiên tâm trạng của hắn trầm lặng chút, điện thoại của khu cách ly, là một trong những nơi nhạy cảm nhất, hắn sợ phải nghe thấy những tin tức không tốt.
Bởi vì mỗi một tin tức, đều là chuyện lớn có liên quan đến tính mạng.
Trương Nhất Phàm không phải sợ, mà là mỗi lần nghe được một sinh mạng biến mất, cảm thấy run sợ. Bọn họ chỉ có thể ở trong vòng năng lực của mình, cố hết sức để giảm bới tổn thất, giảm các nhân tố phá hoại xuống thấp nhất.
Điều quan trọng còn phải dựa vào sự cứu chữa trong bệnh viện, hiện tại trên mạng và ti vi mỗi ngày đều đưa tin, một số y tá, đã rơi vào đại hoạ này..
Trương Nhất Phàm thầm nhủ, những người này chết có ý nghĩa, bọn họ dùng mạng mình để cho người khác sống. Bọn họ chết, cái chết nặng tựa Thái Sơn.
Lúc hắn nghe được tin tức của Tống Thuý Bình trong khu cách ly, tâm trạng của Trương Nhất Phàm lập tức nặng nề.
Cô vẫn là không qua khỏi!
Thuốc mới sắp nhận được, chỉ cần cô cố gắng thêm mấy tiếng nữa, có lẽ sẽ cứu được.
Rõ ràng ngày hôm qua nghe tin bệnh tình của cô có chuyển biến tốt, đâu ngờ hôm nay lại thành ngọc nát hương tan thế này?
Điện thoại trong tay Trương Nhất Phàm rơi xuống, mọi người trong phòng làm việc ngẩng lên, nhìn Chủ tịch tỉnh Trương.
Trong lòng mỗi người đều có cảm giác bất an.
Bộ Kiên Cố đứng lên,
- Chủ tịch tỉnh Trương, ra sao rồi?
Trương Nhất Phàm trấn tỉnh lại,
- Chủ tịch huyện Tống đi rồi ----
Câu nói này không quá nặng, lập tức làm cho cả Bộ chỉ huy trong phòng làm việc thêm một áp lực nặng nề. Người nữ Phó chủ tịch huyện ba mươi bảy tuổi ấy, cứ như vậy đi rồi sao?
Tin rằng rất nhiều người vẫn nhớ rõ như in bộ dạng phấn chấn của Tống Thuý Bình, còn dáng vẻ tự tin của cô, cách nói một cách chậm rãi của cô.
Giọng nói và dáng điệu vẫn lưu lại, người thì đã đi rồi.
Trong mắt của nhiều người, Tống Thuý Bình được xem như là một nữ Chủ tịch huyện xinh đẹp của huyện Sa, so với Tô Như Hồng thắng được vài phần, hơn nữa cô trẻ tuổi hơn, có sức sống hơn.
Tống Thuý Bình là một người rất dễ tiếp xúc, là một người con gái rất có sức thuyết phục, những biểu hiện thông thường không tệ, tiếc nuối duy nhất, chính là làm người tình của Trịnh Mậu Nhiên.
Nhưng chuyện này, không phải trong thành phố ai ai cũng biết, dù sao người biết được cũng là số ít, bởi vậy, trong mắt đa số người, cô là một Chủ tịch huyện rất tốt.
Tống Thuý Bình được Trương Nhất Phàm đồng ý gật đầu, hay là cô biểu hiện chống lại bệnh Sars, một người con gái có thể làm được như vậy, đúng là không dễ dàng.
Thuốc đến rồi, người đã chết, đó chưa chắc là một sự tiếc nuối.
Trương Nhất Phàm đi ra cửa lớn, hắn mau chóng đến xem Lã Cường.
Lúc này Lã Cường, tim chắc chắn như bị dao cắt.
Mấy ngày nay Trương Nhất Phàm hoàn toàn hiểu được cảm giác của Lã Cường, hoá ra anh ta vẫn yêu Tống Thuý Bình.
Chuyện tình cảm, rất phức tạp, ân ân oán oán giữa Lã Cường và Tống Thuý Bình, rốt cuộc là yêu nhiều một chút, hay là hận nhiều một chút, lúc này đã rất rõ ràng.
Lã Cường giống như một thằng ngốc, một đứa ngốc, si ngốc ngồi dưới mưa, mặc kệ ai kéo anh ta, anh ta cũng không đi.
Trước mắt Lã Cường, trong đầu Lã Cường, chỉ còn lại bóng dáng của Tống Thuý Bình.
- Lã Cường, em rất xin lỗi anh! Em không phải là một người con gái tốt, anh hãy quên em đi!
- Đừng ngốc nữa, Thuý Bình, chuyện trước kia, đừng nhắc nữa. Được không? Để mọi thứ trong quá khứ đi! Anh chỉ muốn em khoẻ mạnh, em khoẻ lên chính là tâm nguyện lớn nhất của anh.
- Lã Cường, anh thật sự có thể tha thứ cho em sao? Anh có thể quên hết mọi thứ sao?
- Có thể, anh có thể, em tin tưởng anh. Thuý Bình, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé.
- Bây giờ anh không lo gì hết, anh chỉ cần em sống, sống sót. Chúng ta làm lại từ đầu!
- Lã Cường, anh thật ngốc!
Tống Thuý Bình nhìn Lã Cường, yếu ớt thở dài.
- Lã Cường, chúng ta nên có đứa bé thôi, em rất muốn có đứa bé.
- Được, anh đồng ý, chỉ cần em khoẻ lại, chúng ta sẽ sinh con, được không? Nhưng em nhất định phải vì anh mà sống, cố lên, anh cùng em vượt qua cửa ải khó khăn này!
- Yên tâm đi, em không chết đâu, em muốn ở bên cạnh anh đến già! Lã Cường, em yêu anh --
- Anh cũng yêu em ---