Lục Thiên Trường nét mặt thảm hại.
_Tôi không cần biết những kẻ này là ai. Nhất định phải bắt chúng nó lại!
Mấy kẻ trong phòng Vip
toàn thân đều bị ném đầy trứng gà thối và cà chua dập.
Đợi đến lúc nhân viên bảo an của khách sạn chạy đến mới giải tỏa được đám đông này, nhưng ôi thôi bốn kẻ trong phòng này thì mặt không ra mặt mũi không ra mũi, thảm hại không dám nhìn nữa.
Lục Thiên Trường lúc đó đập bàn, gọi ông chủ khách sạn đến, trách cứ làm sao có thể để một đám lưu manh, một lũ người chẳng ra làm sao vào được khách sạn chứ?
Ông chủ khách sạn bị mắng té tát. Lỡ đắc tội với phó thị trưởng rồi, phải nghĩ cách lập tức có thể xoay chuyển tình hình. Nhưng Lục Thiên Trường cơn giận ngút trời, nói gì cũng chẳng có tác dụng. Ông chủ chỉ còn biết dặn dò người dưới đưa bốn vị đi tắm rửa, phải giải quyết những cái thân bốc mùi trước đã.
Tại phòng nghỉ ngơi ở sau khách sạn, có ba kẻ đang ngâm mình ở dưới bể nước. Kim Tử Quang gỡ kính xuống nói:
_ Phải xử lí con bé Hạ Vi Nhi này chứ, không thể để nó đi một cách dễ dàng như vậy được, đó là fan hâm mộ của nó mà, nó phải chịu trách nhiệm.
Chu Thế Vinh ở bên cạnh cũng đổ thêm dầu vào lửa:
_ Đúng, việc này chắc chắn có liên quan đến Hạ Vi Nhi. Nhưng việc chúng ta đi dùng cơm vô cùng bí mật, không hiểu ai đã lộ ra nhỉ?
_ Có phải cái tên mập chết tiệt ấy không.
Kim Tử Quang vừa nhắc đến chính là người quản lí của Hạ Vi Nhi.
Chu Thế Vinh nói:
_ Bây giờ chẳng phải quan tâm là ai làm, bắt con bé Hạ Vi Nhi chịu trách nhiệm là được, bây giờ tôi sẽ gọi người giữ nó lại, phải trả mối hận này.
Lục Thiên Trường khoát khoát tay:
_ Hay là thôi đi, dù sao cô ta cũng là người của công chúng, sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Kim Tử Quang vẫn ấm ức.
_ Những kẻ ném chúng ta ở trong khách sạn, nhất định phải tìm cho ra, tôi thấy trong số đó có mấy kẻ cố tình gây sự đấy.
Đang nói dở thì thư kí của Lục Thiên Trường đi vào
_ Phó thị trưởng Lục, điện thoại từ Cục công an ạ.
Lục Thiên Trường quay đầu lại hỏi:
_ Ai đã thông báo cho Cục công an biết vậy?
_Là tôi ——
Chu Thế Vinh trả lời
_Yên tâm đi, việc này cứ giao cho tôi ứng phó.
Lục Thiên Trường tiếp điện thoại, nói vài câu với lãnh đạo của Cục công an, lãnh đạo Cục công an thành phố tất nhiên là quá biết về thân thế của Lục Thiên Trường. Người ta là cháu của Bí Thư Lục cơ mà.
Thế là ông ta hứa hẹn như đinh đóng cột:
_ Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ giúp ông hả cái cơn giận này. Cái bọn này đúng là không biết trời cao đất dày thế nào. Những kẻ gây chuyện nhất định phải xử lí, xử lí nghiêm khắc!
Lãnh đạo thành phố ngừng một lát rồi nói:
_ Còn cái cô Hạ Vi Nhi và người quản lí của cô ta. Tôi đã hạ lệnh tạm giữ rồi, trước khi chưa làm rõ sự việc, sẽ không cho cô ta rời khỏi Giang Hoài.
Làm lãnh đạo của Cục công an thành phố, muốn cho minh tinh chịu chút đắng cay thực sự là quá dễ dàng.
Lũ người này muốn nịnh nọt Lục Thiên Trường, thủ đoạn nào cũng dám làm.
Hạ Vi Nhi và người đại diện vừa về đến khách sạn, người đại diện vẫn còn đang toàn thân bốc mùi hôi thối. Thực sự y chưa bao giờ bị đối xử thế này, rõ ràng là Chu Thế Vinh cố tình chơi y mà, không cho y cùng đi tắm táp, cố tình để cho y với bộ dạng như vậy về khách sạn. Vốn dĩ cái khách sạn quốc tế Hoàng Triều này cũng là sản nghiệp của tâp đoàn Chu thị.
Với địa vị như Hạ Vi Nhi, không phải ai cũng mời được, do đó đội trưởng đội trị an phải đích thân đến tận nơi để đưa hai người về cục để điều tra.
Hạ Vi Nhi vốn cũng không muốn gây chuyện, nhưng bản thân đã bị coi thường đến mức độ này, trong lòng không tránh khỏi có chút bực mình. Hình như vị đội trưởng trị an này nhìn thấy Hạ Vi Nhi dễ bắt nạt hay sao ấy. Nhưng lại có cảm giác bị cố tình gây khó khăn. Mồm thì vẫn nói là làm việc theo pháp luật.
Trình tự pháp luật?
Đừng tưởng người ta không hiểu về pháp luật nên làm càn, đúng lúc đó người đại diện vừa tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy cửa phòng Hạ Vi Nhi ở bên cạnh có vài người cảnh sát, bèn qua đó nói chuyện.
Không ngờ đối phương vừa vẫy tay, thì đã có mấy người chặn anh ta lại:
_ Không phải việc của anh, đi sang chỗ khác.
_ Ái, tôi chính là người đại diện của của tiểu thư Hạ Vi Nhi đây, tại sao lại không liên quan đến tôi chứ?
_ Đã nói không liên quan đến anh, thì tức là không liên quan đến anh, có phải chán sống rồi không?
_ Ái, tôi nói các anh có nói lí không vậy?
Đúng lúc người đại diện còn đang định nói tiếp. Thì đội trưởng lại vấy tay.
_ Đem đi chỗ khác đi, sao mà nhiều lời thế!
Sau đó gã ta nhìn Hạ Vi Nhi một cách đầy ác ý, trong lòng có lẽ đang có âm mưu khác. Lần trước tại Tỉnh Xuyên, không phải cũng có minh tinh bị làm nhục hay sao, những kẻ ấy tức giận nhưng nào dám hó hé nửa câu chứ, rõ ràng là không dám đắc tội với những tên đầu xỏ của vùng ấy mà.
Hạ Vi Nhi ở Giang Hoài thì tất nhiên phải nghe lời của y, muốn làm gì mà cô ta chẳng phải nghe, cô ta dám kháng cự sao? Đội trưởng nhắm vào cái ý nghĩ đó bèn cố ý gây khó Hạ Vi Nhi.
Y nghĩ chắc chắn Hạ Vi Nhi đã đắc tội vị lãnh đạo nào đó rồi. Nếu như muốn đánh Hạ Vi Nhi, thì y không dám, nhưng cho cô ta nếm mùi, dồn ép một chút thì chắc là không có vấn đề gì.
Đúng lúc ấy, Hạ Vi Nhi lên tiếng:
_ Tôi muốn gọi điện thoại!
- Đến Cục Công An thì gọi nhé! Dù sao cũng có nhiều thời gian mà.
Đội trưởng nói một cách ỡm ờ.
Hạ Vi Nhi nhìn y một cách lạnh lùng
_ Đề nghị các anh chú ý về cách hành sự của mình. Sự việc các fan hâm mộ vây quanh khách sạn, không liên quan gì đến tôi. Bây giờ tôi cần gọi điện thoại. Nếu các anh cố tình ngăn cản, tôi sẽ yêu cầu luật sư khởi kiện các anh!
Đội trưởng bật cười:
_ Đây không phải là Hồng Kông, cũng không phải Đài Loan. Tiểu thư Hạ Vi Nhi, tôi khuyên cô tốt nhất là thức thời một chút, đi cùng chúng tôi đi.
Nói đoạn, y lại gần Hạ Vi Nhi, Hạ Vi Nhi chộp lấy điện thoại.
_ Các anh sẽ phải trả giá cho sự lỗ mãng của mình!
Đúng lúc đó, điện thoại của đội trưởng chợt kêu lên:
_ Dạ. Dạ. Vâng____ Chúng tôi biết rồi ạ!
Sau khi dập điện thoại, mặt của tên đội trưởng chợt thay đổi hoàn toàn. Nhìn Hạ Vi Nhi cười cười một cách cầu hòa:
_ Xin Lỗi___Tiểu thư Hạ Vi Nhi, chúng tôi đã nhầm. Đi, về...
Nhìn cái đám người này vội vã, thảm hại ra về, Hạ Vi Nhi không khỏi ngẩn ngơ, điện thoại ở trong tay còn chưa kịp gọi, tại sao bọn chúng lại bỏ đi nhỉ?
Đúng lúc đó có hai người tiến lại. Trong đó, có Tiểu Tứ
Tiểu Tứ nói:
_Tiểu Thư Hạ Vi Nhi, Chúng tôi tuân lệnh của Chủ tịch Trương, đến bảo vệ cô!
_Chủ tịch Trương? Chủ tịch Trương nào cơ?
Hạ Vi Nhi nhất thời chưa nghĩ ra. Hơn nữa, cô ấy và Trương Nhất Phàm đã nhiều năm không gặp. Cũng không biết hắn đã đến Tỉnh Tương.
Tiểu Tứ lễ phép đáp lại:
_ Là Trương Nhất Phàm Tỉnh trưởng.
_ Trương Nhất Phàm???
Nghe đến cái tên này, Hạ Vi Nhi khẽ run lên xúc động. tại sao anh ta cũng ở Giang Hoài? Lại còn làm Chủ tịch tỉnh?
Trong đầu Hạ Vi Nhi bỗng hiện lên bóng dáng của Trương Nhất Phàm, cái người mắt to lông mày rậm.
Dù cô chỉ gặp qua Trương Nhất Phàm có ba lần, nhưng ấn tượng thì vô cùng sâu sắc.
_ Ông ta ở Giang Hoài à?
Hạ Vi Nhi vẫn hỏi một câu.
Tiểu Tứ nhìn dáng vẻ của Hạ Vi Nhi, bèn nói thêm hai câu:
_Chủ tịch Trương cũng vừa được điều đến Giang Hoài không lâu. Khoảng một tháng trước.
_ Ồ, vậy phiền anh chuyển lời giúp đến ông ấy, Cho tôi cảm ơn!
Cuộc giải vây ngày hôm nay, thật không ngờ còn kinh động cả đến Trương Nhất Phàm, nhưng Hạ Vi Nhi cũng vẫn chưa hiểu rõ, sự việc này làm sao đến được tai Trương Nhất Phàm. Đường đường là người đứng đầu một Tỉnh lại ra mặt giải vây cho mình, tấm thịnh tình này không nhỏ rồi.
Tiểu Tứ nói:
- Xin yên tâm, Tôi sẽ chuyển lời của cô đến Chủ tịch tỉnh. Hay là để tôi nối điện thoại để cô nói trực tiếp với ông ấy?
Tiểu Tứ thấy quan hệ của cô tiểu thư xinh đẹp này với thủ trưởng có vẻ rất mật thiết, trong lòng cũng không khỏi có thắc mắc. Nhưng gian tình thì tuyệt đối là không phải. Vì anh ta theo Chủ tịch lâu như vậy cũng có bao giờ thấy hai người gặp mặt đâu.
Nhưng Tiểu Tứ biết rõ Hạ Vi Nhi là minh tinh có giá nhất của tập đoàn Dương Thị. Dương thị lại có quan hệ mật thiết với Trương gia, việc Trương Nhất Phàm giải vây cho Hạ Vi Nhi là lẽ đương nhiên.
Mặt của Hạ Vi Nhi bỗng dưng đỏ lên:
_ Thôi ạ! Thôi ạ!
Tiểu Tứ cười cười.
_ Vậy cô nghỉ ngơi đi ạ! Chúng tôi sẽ ở bên ngoài bảo vệ cho cô, cô có thể yên tâm.
Hạ Vị Nhi ngồi yên trong phòng, một mình thẫn thờ rất lâu.
Trong lúc đó Trương Nhất Phàm lại đang rất tức giận, nghiêm khắc phê bình cấp dưới, và còn chỉ thị, sự việc ngày hôm nay không cần biết có liên quan đến ai thì cũng phải điều tra rõ ràng, quyết không được sơ suất. Bọn chúng muốn làm phản rồi hay sao vậy? Người ta đến đây là để trình diễn nghệ thuật, vậy mà lại làm những việc bẽ mặt như vậy. Hủy hoại hết cả danh tiếng, hủy hoại cả hình tượng của Giang Hoài. Do đó, Trương Nhất Phàm quyết định phải dựa vào uy quyền, phải ra mặt, để triệt hạ cái thói ngông cuồng này!
Trương Nhất Phàm vốn đang ở nhà xem ti vi. Sau khi xem xong tiết mục, đang chuẩn bị đi nghỉ thì bỗng nhận được điện thoại của Duệ Quân. Nói Hạ Vi Nhi bị Chu Thế Vinh và Lục Thiên Trường mấy tên chẳng có ý tốt này dẫn đi rồi, còn nảy sinh mâu thuẫn. Cảnh sát đang gây khó dễ cho hạ Vi Nhi.
Duệ Quân biết rõ Hạ Vi Nhi là ngôi sao ruột của Tập đoàn Dương Thị. Vì vậy đã gọi điện trực tiếp cho Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm vừa biết tin đã tức giận lôi đình và hạ lệnh cho cấp dưới phải điều tra rõ ràng! Nên mới có việc Tiểu Tứ dẫn theo người vội vã chạy đến khách sạn như vậy.