Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại khu nhà của ủy ban kỷ luật, trước cửa bí thư lại xuất hiện hoa hồng.

Lý Hồng lập tức trầm xuống:

- Thượng Quan, lập tức gọi Duệ Quân đến đây một lát.

Khiêu khích, quả thật là một lời khiêu khích lộ liễu.

Bổn công chúa thật là muốn xem xem, rốt cuộc là ai lại dám ba lần bảy lượt làm cái việc này.

Thượng Quan Phi đang định gọi điện thoại thì Liễu Hồng đột nhiên nói:

- Đợi một lát, hay là gọi điện thoại cho công an thành phố đi.

Lúc cảnh sát trực ban nhận được điện thoại, liền giật nảy mình, lập tức báo cáo chuyện này với Khương cục trưởng.

Khương cục trưởng sớm đã nghe nói chuyện, một thời gian trước có người không rõ lai lịch tặng hoa cho bí thư Ủy ban kỷ luật, lúc đó mọi người cứ tưởng đó chỉ là một trò đùa của quý công tử nhà nào đó, nhưng bây giờ xem ra, sự việc hoàn toàn không phải là như vậy.

Chuyện lúc trước, Lý Hồng có giao cho tổ chức Tây Phong âm thầm điều tra, nhưng mà kiên trì một thời gian cũng không có tiến triển gì, đối phương còn vô duyên vô cớ biến mất, thật không ngờ hôm nay lại xuất hiện. Không biết người tặng hoa và người gọi điện thoại có phải là cùng một người hay không, Lý Hồng cũng không dám khẳng định.

Khương cục trưởng đích thân ra tay, lập tức mang người đi đến khu nhà của ủy ban kỷ luật, vừa phái người quan sát hiện trường, vừa phái người đi xem máy theo dõi.

Người bảo vệ khu nhà nói, tối hôm nay đột nhiên cúp điện nửa tiếng đồng hồ, bởi vậy trong máy quay không có manh mối gì khả nghi. Đối phương rất có thể là thừa diệp cúp điện mới đi vào, đem hoa để ở trước cửa nhà Lý Hồng.

Khương cục trưởng cầm bó hoa lên xem đi xem lại nhiều lần. Hoa này rất bình thường, tiệm hoa nào cũng có bán, y chỉ có thể đem hoa đến từng cửa tiệm hoa mà điều tra. Hiện trường không có manh mối nào có giá trị, dấu chân ở hiện trường cũng rất lộn xộn, khu nhà này có rất nhiều người, nên không thể phân biệt được ai là ai.

Khương cục trưởng để hai cảnh sát ở lại canh trừng, sau đó đem bó hoa hồng rời khỏi.

Sáng sớm hôm sau, Lý Hồng gọi điện thoại nói cho Trương Nhất Phàm biết người tặng hoa lại xuất hiện rồi.

Vừa gọi xong điện thoại không lâu, Khương cục trưởng đích thân đến báo cáo:

- Lý bí thư, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm.

Lý Hồng ngẩn ra:

- hiểu lầm cái gì?

Khương cục trưởng liến nói:

- Bó hôm qua là tặng cho một vị nữ đồng chí lầu trên, người ta đưa sai địa chỉ.

Khương cục trưởng hướng ngoài cửa hô một tiếng:

- vào đi.

Một vị trung niên bốn mươi tuổi, mặc bộ âu phục, đầu tóc loáng bóng, nhất định thuộc người giàu có ở Giang Hoài này. Người đàn ông nói y là chủ của một xưởng sản xuất phích cắm. Do đang cùng với một người chị sống ở lầu trên của Liễu Hồng yêu nhau, tối hôm qua vì quá nhớ nhung nên đã đem một bó hoa đến tặng.

Không ngờ tối qua cúp điện, y nhìn sai cửa phòng, liền đặt hoa trước cửa Lý Hồng. Người chị ở lầu trên cũng đã đến, cô ấy là một nữ đồng chí của ủy ban kỷ luật, chỉ là một chức vụ nhỏ, bình thường cũng không có cơ hội nói chuyện với Lý Hồng, hôm nay Khương cục trưởng đã gọi cô ấy đến đây.

Hai người làm rõ chuyện này, Lý Hồng ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Tặng sai à!

Hại cô sợ hãi một hồi.

Đợi Khương cục trưởng rời khỏi, Lý Hồng tựa lưng vào ghế, cầm điện thoại lên gọi cho Trương Nhất Phàm: tra rồi, thì ra là tặng nhầm đối tượng, đáng lý là tặng cho một người chị ở lầu trên, nhưng lại để nhầm ở chỗ tôi.

Trương Nhất Phàm có nghe cô ta nói qua việc này, lần trước hắn đến nhà của Lý Hồng, Lý Hồng nói lầu trên có một chị đã ly hôn. Trương Nhất Phàm nghe xong, an ủi Lý Hồng một lát, rồi đề nghị cô nên dọn đi, không nên ở lại đó nữa.

Lý Hồng kiên quyết không muốn hủ bại, muốn dọn đi cũng cần phải cùng người nhà của ủy ban kỷ luật dọn đi, đem đại ngộ của ủy ban kỷ luật nâng lên, cô mới có thể danh chính ngôn thuận dọn đi. Nếu chỉ có bản thân mình được đặc quyền, Lý Hồng không đồng ý làm như vậy.

Trương Nhất Phàm thấy khuyên không được, liền gọi điện thoại cho Trương Tuyết Phong, nói hắn gọi hai người để ý một chút ông chủ xưởng sản xuất phích cắm. Dặn dò xong chuyện này, Trương Nhất Phàm mới cầm quyển sổ đi vào phòng họp.

Buổi sáng là cuộc họp của chủ tịch tỉnh, liên quan đến vấn đề xây dựng kinh tế. Buổi chiều, thị trưởng Giang Hoài Trần Kiến Quân đến báo cáo công việc. Về việc của hai vị phó chủ tịch Giang Hoài và trưởng ban thư ký ảnh hưởng đến vấn đề kinh tế, vì vậy cần phải bổ nhiệm thêm hai phó thị trưởng và một trưởng bí thư.

Căn cứ vào điều bốn mươi bốn của luật tổ chức, trong thời gian chưa tổ chức đại hội, ủy ban thường vụ có thể quyết định bổ nhiêm hay bãi nhiệm phó chủ tịch. Chủ tịch, phó chủ tịch có sự thay đổi rất lớn, cần phải mở cuộc họp đại biểu nhân dân ứng cử, phó thị trưởng đang nhậm chức không được ứng cử lần nữa.

Một cuộc họp ủy ban thường vụ quyết định bổ nhiệm Phó chủ tịch. Hoạt động bổ nhiễm hơn hai hoặc nhiều hơn không thể được xem là thuộc loại bổ nhiệm hay bãi nhiệm cá nhân. Nếu trong thời hạn chính phủ đang nhiệm kỳ, quyết định bổ nhiệm hay bãi nhiệm số lượng người vượt qua 1/3 nhân viên lãnh đạo của phó chính phủ, cũng không được xem là thuộc loại bổ nhiệm hay bãi nhiệm cá nhân.

Lần này đề cập đến hai vị phó chủ tịch rớt đài, xem ra cần phải mở cuộc họp hội đồng nhân dân tỉnh. Giang Hoài dưới sự lãnh đạo của Chu Nhất Lai, y lại là ban ủy viên thường vụ, bởi vậy Trần Kiến Quân tương đối yếu thế hơn.

Liên quan đến vấn đề ứng cử viên cho chức phó chủ tịch, Chu Nhất Lai can thiệt mạnh mẽ, dự định mở cuộc họp ủy ban thường vụ. Đối với đề nghị của Chu Nhất Lai, Trần Kiến Quân không tán thành, anh ta liền báo cáo với Trương Nhất Phàm.

Nhưng trong khoản thời gian này Trương Nhất Phàm rất bận rộn, nên không có cơ hội cùng với Trần Kiến Quân gặp mặt.

Bởi vậy, sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, Trương Nhất Phàm lập tức thông báo Đằng Phi sử dụng thời gian giữa trưa gặp Trần Kiến Quân

Đối với đề nghị này của ông chủ, Đằng Phi rất không tán thành, tham dự cuộc họp vốn đã là một việc rất đau đầu, Trương Nhất Phàm còn muốn sử dụng thời gian nghỉ ngơi buổi trưa để gặp Trần Kiến Quân, y vốn muốn khuyên vài câu, lại sợ ông chủ la, chỉ có thể gọi điện thoại cho Trần Kiến Quân.

Trần Kiến Quân vội vã đến phòng làm việc của chủ tịch tỉnh, Đằng Phi cố ý dặn dò:

- Trương chủ tịch mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt, có thể nói ngắn gọn thì cứ nói ngắn gọn, đừng có kéo dài thời gian.

Trần Kiến Quân liên tục nói được, y đã nhiều lần muốn gặp Trương Nhất Phàm, nhưng vẫn không có cơ hội. Nhưng bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, y vẫn là nên chú ý đến sức khỏe của lãnh đạo, sau khi đi vào, thấy Trương nhất Phàm đã ngồi đó đợi y

- Đồng chí Kiến Quân, mời ngồi

- Trương chủ tịch tỉnh, thật là ngại quá, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng đến làm phiền, hay là buổi tối tôi mới đến báo cáo?

Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:

- Liền hiện giờ đi! Anh nói xem, rốt cuộc là có việc gì?

Lúc này Trần Kiến Quân mới nói:

- Từ lúc Cao phó chủ tịch xảy ra chuyện, tiếp đến là Lục phó bí thư và trưởng bí thư Kim Tử Quang lần lượt bị rớt đài, ngay lúc đó Chu bí thư quyết định bổ nhiệm một phó chủ tịch, nhưng không được Lục bí thư tỉnh ủy tán thành, bởi vậy việc này kéo dài đến giờ. Nhưng bây giờ công việc ủy ban thành phố chúng tôi rất nhiều, đột nhiên lại mất đi hai vị cán bộ quan trọng, có rất nhiều công việc phải triển khai, bởi vậy tôi muốn mời Trương chủ tịch cho một chỉ thị.

Trương Nhất Phàm nói:

- có phải đồng chí Nhất Lai muốn mở cuộc hội nghị thường vụ, trực tiếp bổ nhiệm thêm hai vị phó chủ tịch và trưởng ban thư ký?

Trần Kiến Quân trong lòng cả kinh, thông tin của Trương Nhất Phàm thật nhanh, chẳng lẽ Chu Nhất Lai đã đến báo cáo? Thời gian trước Chu Nhất Lai luôn đi theo Trương chủ tịch, làm việc rất chăm chỉ, còn thoát ly khỏi Trần bí thư. Chu Nhất Lai rốt cuộc cùng Trương chủ tịch có quan hệ gì? Trần Kiến Quân trong lòng rất thắc mắc.

Nhưng y không thể không đi một chuyến, xem thử cách nghỉ của Trương chủ tịch.

Trần Kiến Quân nói:

- quyết định của đồng chí Nhất Lai không phù hợp với phương pháp tổ chức, cách làm này không phải rất độc đoán sao, công việc của ủy ban không cách nào triển khai, Nhất Lai đồng chí muốn thay mặt Đảng, là một thành viên của Đảng, tôi cương quyết phản đối cách làm này.

Lại thêm một Lục Chính Ông! Trương Nhất Phàm trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cán bộ trong ban lãnh đạo trong lòng đều có cách nghĩ này? Thay Đảng nhiếp chính, không thể nghi ngờ là mất đi tác dụng của ủy ban. Con người đúng là quyền lực càng lớn, dục vọng càng cao.

Lục Chính Ông lần này cũng vì chuyện này dường như đã kiềm chế một chút, Chu Nhất Lai chính vì sự chuyên quyền của Lục Chính Ông nên mới dựa vào mình, thật không ngờ trong vấn đề của chính bản thân mình y lại phạm một sai lầm tương tự

Bởi vì y là ủy viên thường vụ tỉnh ủy nên thực lực của Trần Kiến Quân so ra là kém hơn.Trương Nhất Phàm quyết định phải tìm cơ hội nhắc nhở y chú ý một chút. Vì vậy Trương Nhất Phàm nói:

- anh cứ về chọn tốt những người ứng cử, lúc đó ban tổ chức tỉnh ủy sẽ phái người tổ chức cuộc họp hội đồng nhân dân thành phố, tiến hành cuộc bầu cử công bằng công chứng.

Được sự ủng hộ của Trương chủ tịch, Trần Kiến Quân lập tức an tâm, lập tức đứng dậy nói lời cảm ơn:

- Rất cám ơn Trương chủ tịch, thật là ngại quá, làm phiền thời gian nghỉ ngơi của ngài.

Trương Nhất Phàm vẫy vẫy tay:

- chọn xong ứng cử viên thì gọi điện cho tôi

- Vâng, vâng!

Trần Kiến quân cong người, đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK