Lúc ấy hắn còn gọi cho Trương Tuyết Phong chú ý hành tung của chiếc xe này. Trương Tuyết Phong báo cáo lại rằng, sau khi chiếc xe vào khách sạn Thông Trình, đến giờ vẫn trong hầm để xe.
Tay Duệ Quân này rốt cuộc là người của ai?
Trương Nhất Phàm nằm trên giường, song không tài nào chợp mắt được.
Tổ chức Tia chớp cũng đã điều tra về tình hình hoạt động ở Bắc Kinh của Duệ Quân, nhưng không ai tìm ra được, lão Đại đứng sau bọn họ rốt cuộc là nhân vật như thế nào. Tuy nhiên, Trương Nhất Phàm chắc chắn một điều, thân phận đối phương tuyệt đối không đơn giản.
Việc gã đột ngột tới Vĩnh Lâm càng khiến Trương Nhất Phàm khó hiểu.
Nếu gã đến Hồ Nam thì có thể là đến nhà Cù Tĩnh, song gã có đến huyện Sa đâu?
Duệ Quân đi Vĩnh Lâm, mục tiêu chính là ai nhỉ?
Trương Nhất Phàm vốn muốn gọi điện thoại cho Duệ Quân, nhưng hắn nhận ra không thể làm vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn thấy Cù Tĩnh đáng tin hơn một chút.
Mới mười rưỡi, Trương Nhất Phàm rốt cuộc gọi cho Lâm Uyên. Sau tai nạn lần trước, mẹ cô chạy đến Vĩnh Lâm, chăm lo chu đáo cho con gái bảo bối, dĩ nhiên bà cũng không ngừng khuyên Lâm Uyên tìm lấy một người đàn ông nào đó.
Thực ra tai nạn lần đó, Lâm Uyên cũng không bị nguy hiểm gì.
Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, cô bé đó vẫn có chút hưng phấn như trước kia. Cô vốn cho rằng mình đã có thể buông tay làm lại từ đầu, song con người vẫn là con người, một khi đã sa vào tình yêu, thật khó dứt khoát vứt bỏ.
Cú điện thoại này vốn dĩ cũng chẳng có việc gì, song cô lại chột dạ, cầm di động đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Mẹ Lâm Uyên thấy lạ liền lén đứng ngoài cửa nghe ngóng.
Lâm Uyên nói:
- Anh Nhất Phàm, rốt cuộc anh cũng gọi cho em rồi à? Ở Vĩnh Lâm mãi chán quá, nơi này đen tối quá đi mất.
Chủ nhiệm trước của Ủy ban Kỷ luật Vĩnh Lâm không làm nữa, Lâm Uyên đến thay chân ông ta, nhưng lại không thể làm triệt để ngay được. Trước mắt, cô chỉ ở lại Vĩnh Lâm với tư cách Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật.
Trương Nhất Phàm nói:
- Giờ em đã đường đường là một Phó Bí thư, không thể cứ trẻ con như vậy được.
Lâm Uyên khẽ cắn môi.
- Ở Vĩnh Lâm loạn lắm, công tác của Ủy ban Kỷ luật căn bản không thể nào triển khai được.
Trương Nhất Phàm nóng lòng muốn biết tình hình hiện tại của Cù Tĩnh, hắn chỉ có thể trấn an Lâm Uyên vài câu:
- Chính vì loạn nên em mới phải đứng cho vững, nắm chắc công tác, bên trên có Bí thư Lý Hồng chống đỡ, em sợ gì chứ? Anh có chuyện này muốn hỏi em, em có còn liên lạc gì với Cù Tĩnh không?
- Có ạ, vẫn luôn liên lạc mà.
Lâm Uyên thấy Trương Nhất Phàm hỏi về Cù Tĩnh liền lập tức cảnh giác.
- Mà anh hỏi Cù Tĩnh làm gì?
- Không có gì, em giúp anh gọi cho cô ấy, hỏi cô ấy có về ăn tết không?
Mấy lời này của Trương Nhất Phàm khiến Lâm Uyên mù mờ chẳng hiểu gì. Nghe ngóng động tĩnh của Cù Tĩnh ư, chẳng lẽ... Không thể nào! Anh Nhất Phàm không thể có quan hệ gì với cô ấy được. Nhưng Trương Nhất Phàm hỏi thăm về Cù Tĩnh như vậy, cô cũng thấy hơi nghi ngờ.
- Có phải anh thích Cù Tĩnh rồi không?
- Em là heo hả, bảo em hỏi một chút thì hỏi một chút đi, làm gì mà hỏi lắm thế.
Bị Trương Nhất Phàm mắng, Lâm Uyên chu chu cái miệng nhỏ.
- Anh không nói thì thôi, em chẳng hỏi nữa!
Chuyện này dĩ nhiên không thể nói với Lâm Uyên, hơn nữa thân phận của Cù Tĩnh, ngay cả cha hắn cũng không biết, muốn làm công tác tình báo, chỉ có thể dùng thân phận khác. Lâm Uyên bị Trương Nhất Phàm mắng, có chút bực mình, song cô vẫn không dám làm trái ý hắn.
Cuối cùng cô vẫn xuống nước nói:
- Được rồi! Em giúp anh hỏi vậy.
Mẹ Lâm Uyên ở bên ngoài nghe thấy cú điện thoại này, trong lòng thấp thỏm không yên, con bé này còn thích Trương Nhất Phàm sao, mình đã nói rồi mà, chẳng trách cứ không cho mình tìm đối tượng. Nhưng người ta có vợ rồi còn đâu, hơn nữa thân phận, địa vị vợ người ta còn hơn con trăm ngàn lần đấy.
Không được, mình phải bàn với cái lão già kia, nghĩ cách tìm đối tượng cho con bé này thôi.
Rượu càng cất lâu càng đáng giá, con gái càng già càng không có giá.
Trong khi Lâm Uyên nói chuyện điện thoại với Trương Nhất Phàm, mẹ cô liền lén gọi điện thoại cho Lâm Đông Hải.
Lâm Đông Hải rất phiền lòng, chuyện Lâm Uyên thích Trương Nhất Phàm vẫn anh ách trong lòng ông. Bà bảo với tôi thì tôi biết làm gì được? Chẳng lẽ bảo tôi đi nói chuyện với Trương Nhất Phàm? Bảo cậu ta không được dây dưa với Lâm Uyên nữa?
Nhưng tình hình là con gái mình chưa từ bỏ ý định, người ta cũng có dây dưa gì với nó nữa đâu!
Vì thế ông chỉ có thể thở dài nói:
- Bà cũng để ý nó nhiều một chút, tìm cho nó một nhà nào đó rồi gả đi cho xong.
- Ông nghĩ nó chịu nghe theo chắc?
Mẹ Lâm Uyên cũng thở dài, con bé này sao lại khiến cha mẹ phiền lòng thế chứ?
Bà do dự một chút, rồi chợt nói:
- Đông Hải, ông nói xem, hay là nó với Trương Nhất Phàm đã làm chuyện kia rồi có phải không?
- Chuyện gì?
Lâm Đông Hải nhất thời không hiểu, mẹ Lâm Uyên liền đáp:
- Thì là cái chuyện ngày trước ông với tôi ấy, còn có thể là chuyện gì chứ?
Lâm Đông Hải nghe vậy liền mắng:
- Bà đang nghĩ đi đâu vậy, bà đúng thật là. Sao có thể có chuyện đó được.
Thực ra, lúc nói ra những lời này, ông cũng không dám chắc Trương Nhất Phàm có làm cái gì với Lâm Uyên hay không.
Hai vợ chồng bàn bạc một lúc lâu, vẫn không tìm ra biện pháp gì. Lâm Đông Hải liền nói:
- Vậy mai tôi đi thăm dò cậu ta thử xem.
Hai người đang nói chuyện thì Lâm Uyên từ trong nhà vệ sinh bước ra, thấy mẹ cô vội vàng cúp điện thoại, liền cảm thấy kỳ quái.
- Mẹ, mẹ làm gì mà lén lút như trộm vậy.
Mẹ Lâm Uyên nói:
- Nói cái gì thế? Mẹ là mẹ thì có gì phải lén lút? Chỉ gọi điện thoại nói chuyện với cha con chút thôi.
Hai mẹ con cùng ngồi xuống ghế sofa, bà nhìn con gái rồi thăm dò:
- Này, mẹ hỏi con một chuyện, con phải thành thật trả lời đấy.
Lâm Uyên thấy mẹ nghiêm túc như vậy, trong lòng chợt hoảng hốt.
- Mẹ, xảy ra chuyện gì à?
Mẹ Lâm Uyên kéo tay con gái rồi chậm rãi nói:
- Con nói cho mẹ biết, có phải con vẫn còn thích Trương Nhất Phàm phải không?
Lâm Uyên xấu hổ đỏ bừng mặt.
- Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?
- Đừng có chối, mẹ là mẹ con, mẹ nhìn cái là biết. Con là do mẹ sinh ra, là máu mủ, ruột thịt của mẹ, chẳng lẽ mẹ lại không hiểu con sao?
Mẹ Lâm Uyên nhìn gương mặt đỏ lựng của con gái liền hiểu ngay. Haiz! Quả đúng như thế mà!
Lâm Uyên có chết cũng không chịu nhận.
- Thật sự không có mà, mẹ đừng nói linh tinh, con giờ là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, trong tay nắm giữ một đơn vị quan trọng như vậy, còn tâm tư đâu mà đi nghĩ mấy chuyện này. Mẹ yên tâm đi, đợi con tìm được đám nào tốt, nhất định sẽ tóm về đây cho một tên.
- Còn đợi nữa sao, đợt nữa thì con sắp ba mươi rồi. Con gái ba mươi còn có đàn ông tốt chờ con sao? Có thì cũng kết hôn cả rồi, mẹ thật không muốn thấy con lôi về một thằng đi bước nữa đâu.
- Mẹ, mẹ đừng nghĩ ngợi nữa, chuyện của mình con tự biết lo.
- Con thì biết cái gì, nếu biết thì ngày mai đưa ngay về đây một thằng bạn trai cho mẹ xem.
Mẹ Lâm Uyên giận dỗi nói.
- Được, vậy mai con tìm cho mẹ một người.
Lâm Uyên bĩu môi, quay người đi chỗ khác.
Mẹ cô vẫn không yên tâm, thấy con gái nổi cáu, liền do dự chuyển đề tài.
- Con bé này, mẹ hỏi con một chuyện nữa.
- Chuyện gì ạ?
Lâm Uyên tỏ ra không vui hỏi.
Mẹ cô hỏi lại:
- Con và cậu ta, không có cái kia chứ?
- Cái nào ạ?
Lâm Uyên dĩ nhiên không hiểu, người ta vẫn là khuê nữ trong trắng mà. Trương Nhất Phàm ngay cả động chạm cũng chưa từng làm với cô, càng không nói đến chuyện làm gì gì đó.
Mẹ cô nói:
- Chính là, cậu ta có cùng con, cùng con, cùng con làm cái kia không!
Mẹ Lâm Uyên vẫn không nói rõ ràng, nãy giờ cứ cái kia cái kia mãi.
Lâm Uyên hỏi lại là ai?
- Trương Nhất Phàm đó? Cậu ta không làm cái đó với con chứ?
- Mẹ ——
Mặt Lâm Uyên lập tức trắng bệch, nhìn mẹ với anh mắt rất xa lạ, trời đất ơi! Mẹ đang nghĩ cái gì vậy?
Mẹ cô hoảng hốt nói:
- Con bé này, con làm sao thế?
Lâm Uyên òa khóc, nước mắt như mưa, tèm lem mặt mũi. Hu hu hu —— Lâm Uyên khóc lớn làm mẹ cô sợ hãi.
Ôi trời ạ!
Hóa ra nó, nó thật sự với Lâm Uyên... Trời ơi...
Tôi nói rồi mà, con bé Lâm Uyên chết tiệt này, làm sao mà mãi vẫn không chịu tìm đối tượng, hóa ra là bị nó làm hại rồi.
Nghĩ đến đây, mẹ cô hoảng loạn, trong lòng rối như tơ vò.
Mày bảo chuyện này phải làm sao đây? Ngủ thì cũng ngủ rồi!
Làm sao bây giờ? Lâm Đông Hải tốt xấu gì cũng là lãnh đạo của nó, sao nó có thể vong ân phụ nghĩ như vậy được. Không được, việc này phải báo cho cha nó. Trương Nhất Phàm thật quá khốn nạn, nếu đã không thích con bé thì sao phải động vào nó chứ?
Bà liền đứng dậy.
- Để mẹ gọi điện thoại cho cha con!
Lâm Uyên liền giữ mẹ lại.
- Mẹ, mẹ làm gì vậy?
- Không được, chẳng lẽ để cho nó làm hại con vậy mà một câu cũng không nói sao? Mẹ đã thấy lạ rồi, sao con vẫn cứ không chịu tìm bạn trai, hóa ra chuyện là thế này!
Lâm Uyên tức giận dậm chân.
- Cha mẹ không hiểu gì thì đừng có vơ đũa cả nắm, anh Nhất Phàm không phải loại người ấy.
- Nó không phải sao, thế nó là loại người gì? Nó ngủ với mày rồi, tao làm mẹ mày cũng không được nói hay sao? Mày nói cho mẹ biết, chuyện xảy ra lúc nào, trước hay sau khi nó kết hôn.
- Hả ——
Lâm Uyên ngạc nhiên nhìn mẹ.
- Mẹ vừa nói gì vậy? Ai ngủ với con chứ? Mẹ đang nói vớ vẩn gì thế?