Liễu Hải báo cáo đại khái tình hình đã qua cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm không nói gì, Liễu Hải liền hỏi:
- Có nên giúp anh ta một phen hay không ạ?
Trương Nhất Phàm khoát khoát tay nói:
- Phải tin tưởng vào năng lực của Đường Vũ.
Hắn biết Đường Vũ không muốn nói, chính là muốn tự mình giải quyết vấn đề.
Hành động lần này là chỉ thị mà Tỉnh ủy truyền đạt xuống.Yêu cầu trong phạm vi toàn tỉnh, nhanh chóng triển khai hữu hiệu việc đả kích hoạt động phi pháp vận độc buôn lậu thuốc phiện … Xây dựng một môi trường xã hội ổn định hài hòa, cũng cung cấp cho nhân dân quần chúng khắp nơi một môi trường cuộc sống an toàn, yên ổn.
Tuy phía trên không ngừng gây cho Đảng ủy Công an Đông Lâm thêm nhiều áp lực nhưng Trương Nhất Phàm tin tưởng vững chắc vào thái độ và nguyên tắc của Lý Thiên Trụ đối với việc này. Sự thật chứng minh việc Trương Nhất Phàm đoán là chính xác, bởi vì sự mạnh mẽ, trực tiếp vạch trần về ngành công an của Lý Thiên Trụ mà ở cả nước đã phát lên một hồi mở màn vận động chống độc hại oanh oanh liệt liệt.
Tỉnh Tương lại một lần nữa trở thành ngòi nổ của những lần vận động, hành động quét độc lần này chặt đứt trọng điểm 7 nhánh thông đạo buôn lậu thuốc phiện đường bộ thông đạo từ thành phố Thụy Lệ Myanmar Mộc Tỷ Kinh Vân Nam đến Côn Minh…
Việc này để sau hãy bàn, tạm thời không đề cập tới.
Dư Khang Kiện cố gắng gây áp lực cho Đường Vũ như thế, yêu cầu phóng thích người bị hiềm nghi, hơn nữa phải xóa bỏ căn cứ chính xác tụ chúng hút thuốc phiện của Chu Vận và Annie ở thành phố Đông Lâm. Đường Vũ kiên trì theo nguyên tắc của chính mình, người có thể mang đi, còn hồ sơ thì không thể nộp lên trên.
Thái độ của cậu ta, làm cho Dư Khang Kiện vô cùng căm tức.
Nói thầm nhất định phải làm phá cho Đường Vũ hết cách!
Nhưng thật ra Trương Nhất Phàm biết nguyên nhân Dư Khang Kiện lại như chó cùng rứt giậu như vậy, là cậu ta không muốn vì việc này ảnh hưởng đến danh tiêng của nhà họ Phương, Annie là cháu gái ngoại của nhà họ Phương, đang chuẩn bị đám hỏi cùng chủ Hongkong đại tài này.
Đây là bước đầu tiên bước ra đại lục của nhà họ Phương, cũng là quân cờ để nhà họ Phương tìm kiếm ngoại viện trọng yếu.
Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty Viễn Cảnh, không muốn đứa con của chính mình ở Đại lục để lại ghi chép không tốt gì đó, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển sau này của bọn họ ở Đại lục.
Đối với chuyện này, Trương Nhất Phàm chỉ vẫn duy trì việc chú ý, tạm thời không nhúng tay vào, để tự mình Đường Vũ đi giải quyết.
Tào Chân ở cục Công an thành phố Đông Lâm cũng không có lấy được văn kiện khẩu cung gì. Đường Vũ kiên quyết không thỏa hiệp, khiến Tào Chân tức giận đến liền rời khỏi Đông Lâm tại chỗ. Lúc này mới gây ra việc Dư Khang Kiện tức giận mà nói ra câu nói đó, phải phá cho Đường Vũ hết cách.
Buổi chiều ngày hôm sau, có một người đeo kính trẻ tuổi xông vào trong phòng làm việc của Đường Vũ rất mạnh thế nói:
- Cậu là Đường Vũ đúng không?
Đường Vũ cũng chưa thèm nhìn người này, lạnh lùng nói câu:
- Đi ra ngoài ——
Thái độ của đối phương thật là không tốt nói:
- Ông chủ chúng tôi muốn gặp cậu.
- Mẹ anh sinh anh ra, không dạy anh vào văn phòng người ta thì phải gõ cửa sao?
Đường Vũ đột nhiên lớn tiếng hô lên, trên mặt người nọ đỏ một trận, hiển nhiên tức giận đến muốn nổi điên lên.
Lúc này, một thành viên vẫn đi theo Đường Vũ trong tổ Tia Chớp, nay đang được Đường Vũ an bài làm ở trong cục, anh ta giống như một cái bóng vậy, gần như hai mươi bốn giờ đều đi theo mình.
Thành viên đi theo Đường Vũ này tên là Tiểu Võ, tay Tiểu Võ vừa nhấc nhấc tới áo của đối phương, ném trực tiếp ra ngoài cửa.
Người trẻ tuổi đỡ đỡ kính mắt, từ trên mặt đất đứng lên, phụi phụi bụi trên người, nghiêm mặt gõ gõ cửa.
Đường Vũ lúc này mới ngẩng đầu nói:
- Có văn hóa!
Bị Đường Vũ làm nhục nhã một phen, người này không kiêu ngạo như vậy nữa, nhất là lúc nhìn thấy Tiểu Võ, theo bản năng cách xa anh ta ra một chút.
Tiểu Võ này thật là đáng sợ, đem thân hơn một trăm hai mươi cân của mình, giống như vắt con nít đi ra ngoài vậy, tùy tay mà ném.
Hứ, người gì vậy chứ? Thật là biến thái.
Nghĩ đến chính mình đi theo ông chủ nhiều năm như vậy, ai dám như vậy với mình chứ? Quá đáng mà.
Né Tiểu Võ lúc này mới từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp nói:
- Ông chủ chúng tôi tám giờ tối ở lầu ba quán trà Vạn Tử Thiên Hồng chờ cậu, ông ấy nói nếu cậu không dám đến nơi hẹn, vậy mời cậu chọn một nơi, ông ấy qua tìm cậu.
Đây là một tấm danh thiếp trống, mặt trên viết hàng chữ là Phương tiên sinh, mặt sau là một chuỗi con số.
Đường Vũ nhìn thoáng qua nói:
- Trở về nói cho chủ của anh biết, Đường Vũ tôi sẽ hầu tới cùng.
Người trẻ tuổi mang kính mắt lúc này mới chuẩn bị xoay người rời khỏi. Đường Vũ nói:
- Nhớ kỹ giáo huấn hôm nay về sau cho dù đi nơi nào, đều phải nhớ gõ cửa. Nếu anh đã không có gia giáo vậy, hôm nay tôi sẽ không thu phí của anh, miễn phí dạy cho anh một khóa.
Người trẻ tuổi trừng mắt nhìn, cũng không dám nảy sinh lại câu nói ác độc, khẽ cắn môi oán hận mà rời khỏi.
Đường Vũ ánh mắt nhìn ở danh thiếp trên bàn, Phương tiên sinh.
Chẳng lẽ Phương Tấn Bằng đến rồi sao?
Đường Vũ cũng không biết Phương Tấn Bằng, nhưng anh ta có nghe Liễu Hải nói qua, người này là một tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ, cực kỳ nham hiểm.
Trong đám người ngày hôm qua đó, có một cô cháu ngoại nhà họ Phương, Đường Vũ cười cười, xem ra là Phương Tấn Bằng đến Đông Lâm đây tìm mình tính sổ đây.
Tám giờ tối, Đường Vũ đúng giờ đi vào lầu ba, quán trà Vạn Tử Thiên Hồng.
Rất kỳ quái, trong lầu trà một người cũng không có.
Theo lý thì lầu trà này kinh doanh vẫn luôn rất đắt, sao lại không có ai cả chứ?
Khả năng duy nhất là đã có người bao rồi.
Anh ta ra hiệu Tiểu Võ thủ ở bên ngoài, chính mình một mình vào đại sảnh.
- Cục trưởng Đường quả nhiên đúng hẹn, tốt lắm, tốt lắm!
Đường Vũ đang đứng ở trong đại sảnh, sau lưng vang lên một giọng điệu, từ trong hành lang của lầu trà, một chiếc xe lăn được đẩy ra. Một người đàn ông đeo kính mắt viền vàng, tướng mạo lạnh lùng hơn ba mươi tuổi được người ta đẩy ra.
Hai người vệ sĩ đeo kính râm, theo sát xung quanh.
Đường Vũ nhìn người này, ngay lập tức liên hệ tới chuyện mà Liễu Hải miêu tả, Phương Tấn Bằng!
Phương Tấn Bằng trước kia là người bình thường, sau đó ở nước Mốc bán rồi giết người, bị Mafia phế đi hai chân. Nếu không phải Trương Nhất Phàm nhất thời mềm lòng, chỉ sợ anh ta sớm đã chết tại nơi tha hương đất khách rồi. Đáng tiếc, anh ta không biết hối cải, một lòng muốn tìm Trương Nhất Phàm để báo thù.
- Cục trưởng Đường, mời ngồi!
Phương Tấn Bằng khoát tay, hai vệ sĩ kia liền vọt qua một bên, chỉ có một cô gái đẩy ông ta đi tới hướng Đường Vũ.
Cô gái này là bà xã của Phương Tấn Bằng, Đinh Nhất Yến.
Đường Vũ ngồi xuống, nhìn Phương Tấn Bằng, Phương Tấn Bằng hỏi:
- Cục trưởng Đường thích uống trà gì?
Đường Vũ nói:
- Không hài lòng thì nửa câu cũng nhiều rồi, các người cũng không phải người quen, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, tôi không có thói quen uống trà cùng người lạ.
Phương Tấn Bằng mỉm cười:
- Cục trưởng Đường quả nhiên là người sảng khoái, lòng ngay dạ thẳng, được tôi thích người như vậy.
Ông ta vỗ vỗ tay, người trẻ tuổi mang kính mắt buổi chiều hôm nay lại mang theo túi đến.
Chỉ thấy anh ta kéo túi, lật ra một tấm chi phiếu.
Phương Tấn Bằng tiếp trong tay mắt nhìn, đưa cho Đường Vũ nói:
- Nhìn cái này trước đi.
Đường Vũ mỉm cười nói:
- Chi phiếu, tôi thực sự chưa từng thấy qua.
Chi phiếu điền là sáu con số 0, phía trước là số 2.
Phương Tấn Bằng nói:
- Đây là để cho anh em phía dưới của anh uống trà.
Đường Vũ nói:
- Không lao động không nhận công lao, chỉ sợ bọn họ không nhận nổi.
Phương Tấn Bằng nói:
- Tôi sẽ cho anh nhận mà không phải thẹn.
Ông ta nhìn Đường Vũ nói:
- Đưa văn kiện khẩu cung của Chu Vận bọn họ cho tôi, đây sẽ là của anh.
Đường Vũ đẩy chi phiếu trở về nói:
- Rất xin lỗi, vụ án này đã giao cho sở của tỉnh rồi, ông cần cái gì, đều có thể đi tìm sở trưởng Dư thương lượng. Tôi nghĩ ông ta cần cái này hơn so với tôi.
Sắc mặt Phương Tấn Bằng liền thay đổi nói:
- Đường Vũ, cậu đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt nha!
- Ha ha ——
Đường Vũ cười to một trận, ánh mắt dừng ở trên người, Phương Tấn Bằng nói:
- Rượu Phạt tôi thực sự chưa có được uống qua đó.
Phương Tấn Bằng sắc mặt tối sầm, ánh mắt nhìn qua, một vệ sĩ canh giữ ở cửa đi vào, đột nhiên từ trong túi tiền rút ra một cây súng, đỉnh ngay ở trên đầu Đường Vũ.
Phương Tấn Bằng nói:
- Nên hiểu rõ một chút, bố mà muốn giết chết mày, như giết chết một con kiến vậy thôi. Đừng có kiêu ngạo với bố!
Tiểu Võ phát hiện Đường Vũ đột nhiên bị người dùng súng chỉ vào đầu, liền vọt vào, Đường Vũ hướng ánh mắt một cái, Tiểu Võ liền thu bước chân, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động vệ sĩ của Phương Tấn Bằng.
Phương Tấn Bằng thản nhiên nói:
- Không cần khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tao.
Đường Vũ nói:
- Thứ kiên nhẫn này, tôi thực sự không có.
Nói xong, Đường Vũ đột nhiên quay đầu đi, một bàn tay niết hướng đoạn tay dùng súng của đối phương, tay kia thì bắt lấy cánh tay của đối phương, dáng vừa chuyển, lưng quẳng mạnh một cái. Và thời điểm vệ sĩ dùng súng phát hiện không ổn thì đã muộn, toàn bộ người đã bị Đường Vũ cõng lên, bị hung hăng quăng ngã trên mặt đất.
Thình thịch—— tiếng vang nặng nề từ trong lầu trà vọng ra xa xa.
Đột nhiên biến hóa tới, khiến vệ sĩ thủ ở bên ngoài lập tức vọt vào, Tiểu Võ chợt ra tay. Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, một cú đá chúng ở giữa thắt lưng của đối phương. Người vệ sĩ này cũng kêu một tiếng thảm, bị quẳng ra xa bảy tám mét. Cả người liền như một con tôm nấu chín, lăn lộn ở nơi đó.
Phương Tấn Bằng hiển nhiên là ngây dại, Đường Vũ lạnh lùng cười nói:
- Phương tiên sinh, lần sau lúc mang theo vệ sĩ, nhớ tuyển người cao tay một chút!
Nói xong, anh ta liền nghênh ngang rê thóc mà đi!