Hai người muốn dồn anh ta, có thể nói là có rất nhiều phương pháp. Ngay tại lúc phát hiện không ổn, một khẩu súng đen ngòm đặt ngay ngực anh ta. Trâu Trường Thắng đã bị dọa đến đổ cả mồ hôi lạnh, anh ta phát hiện thân thủ của hai người, tuyệt đối không phải cảnh sát bình thường có thể có được, hơn nữa anh ta biết Trương Tuyết Phong là lái xe thân cận của Chủ tịch tỉnh Trương, lúc này anh ta mới biết được lời đồn là chính xác.
Với một cán bộ như Chủ tịch tỉnh Trương và Bí thư Lý Hồng vậy, bên cạnh lại có mấy người có thân thủ rất cao để bảo vệ.
Trương Tuyết Phong chỉ súng trong tay ra, Trâu Trường Thắng lập tức đặt mông xuống dưới đất.
Thượng Quan Phi lúc này đã hoàn thành quá trình cứu người, cô gái đó cứ thế không mặc gì nằm trong lòng ngực của anh ta. Thượng Quan Phi vẻ mặt buồn bực, ôm cũng không phải, không ôm cũng không phải. Vuốt thân mình không mặc quần áo của đối phương, thật là có chút không quen.
Trương Tuyết Phong hướng về phía anh ta nghiền ngẫm trêu cười nói:
- Thượng Quan huynh thật là diễm phúc!
Thượng Quan Phi nhíu nhíu mày, khẽ cắn môi ôm lấy cô gái kia, đưa vào phòng ngủ, xé miếng thảm đắp lên người cô. Kỳ thật, cô gái này sớm đã tỉnh rồi, chỉ có điều bị kinh hãi, cả người sợ hãi rụt rè run rẩy cả lên.
- Gọi điện thoại cho cảnh sát, để bọn họ đến xử lý!
Trong phòng khách truyền đến giọng của Trương Tuyết Phong, Thượng Quan Phi lấy điện thoại di động, lúc này mới gọi thông điện thoại.
Sau khi giao Trâu Trường Thắng và cô gái kia cho cảnh sát, hai người nhìn đồng hồ, đã tốn mất một giờ đồng hồ.
Trở lại khách sạn, Trương Nhất Phàm và Lý Hồng bọn họ đều chờ tin tức hai người ở trong phòng, sau khi hai người tiến vào, báo cáo chi tiết tình huống. Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng nói:
- Chúc mừng Bí thư Lý, cô lại phải bận rồi!
Lý Hồng nói:
- Chúng ta lập tức triển khai điều tra Trâu Trường Thắng đồng thời lập tức triển khai vận động phản tham chống hủ bại trong Ngực Châu.
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Tôi ở tỉnh thành chờ tin tức của cô!
Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm liền trở về tỉnh thành, vừa mới bước vào văn phòng, liền đến nơi của Lý Thiên Trụ báo cáo, Lý Thiên Trụ hỏi hắn:
- Việc xử lý ô nhiễm nước của khu công nghiệp ở Ngực châu, cậu có biện pháp gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Trong vòng vài ngày này tôi đã đưa ra một văn kiện, nhằm vào quy định quản lý khu công nghiệp đặc sắc của Ngực Châu. Cụ thể , tôi muốn tập trung xử lý toàn bộ ô nhiễm nước của khu công nghiệp, như vậy vừa có thể đạt tới việc sắp xếp tiêu chuẩn, lại có thể giảm bớt gánh nặng của xí nghiệp. Công tác cụ thể do cục Bảo vệ Môi trường của Ngực Châu bọn họ đi làm, tỉnh phái ra giám sát viên để tiến hành giám thị.
- Như vậy chúng ta có thể đem những thiết bị xử lý ô nhiễm nước của những doanh nghiệp của khu công nghiệp này tập trung lên, từng tháng thu ít nhiều phí dụng là được rồi, mà không cần đi kiểm tra đo lường mỗi nhà mỗi hộ, tiết kiệm rất nhiều thời gian, lại nâng cao được hiệu suất.
Lý Thiên Trụ nghe ý tưởng của Trương Nhất Phàm, cảm thấy cũng không tồi.
Nếu đã là do cục Bảo vệ Môi trường đích thân đi xử lý nước thải công nghiệp này, bọn họ tự nhiên sẽ không lấy những chỉ tiêu này, đi yêu cầu, đi theo đòi hỏi nhà xưởng địa phương. Bởi vì mỗi khu công nghiệp, mỗi tháng đều đã dựa vào sắp xếp của bọn họ tiến hành nộp chi phí tiêu dùng lên trên. Cứ như vậy, tiêu chuẩn của cục Bảo vệ Môi trường cũng chỉ có dùng để trói buộc chính bọn nó. Nếu không bọn người kia, lợi dụng đóng văn kiện này, cáo mượn oai hùm đi hù dọa xí nghiệp phía dưới, đạt được mục đích mà bọn họ không thể cho ai biết. Hiện tại cải cách này, công nghiệp chỉ cần giao tiền, đạt hay không đạt tiêu chuẩn, đó là chuyện của bản thân các người.
Trương Nhất Phàm đề xuất, chỉ là một cơ cấu phục vụ, đối với cả khu công nghiệp mà nói, tuyệt đối có lợi. Bọn họ không bao giờ cần vì chuyện sắp xếp chất thải mà lo lắng bị người ta lừa đảo nữa. Mượn các loại danh mục đến xí nghiệp đòi hỏi.
- Tuy nhiên, với biện pháp tập trung quản lý này, cần sự chi trả của tỉnh. Chính quyền địa phương phỏng chừng là lấy không ra khoản tiền này. Về sau những chi phí mà khu công nghiệp giao lên, thì dùng làm tiền lương cho công nhân trạm xử lý ô nhiễm nước, còn lại trực tiếp nộp lên trên sở tỉnh.
Lý Thiên Trụ nói:
- Xây dựng một trạm cải tạo xử lý nước thải do tỉnh sở chi trả cũng được, nhưng công việc làm cụ thể, vẫn là giao cho phía dưới đi, nếu không người phía trên mệt đến chết, bọn họ sẽ quát phía trên cắt giảm quyền lực của bọn họ. Sở tỉnh phái người giám sát là được rồi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cứ như vậy đi, tôi lập tức đi viết văn kiện.
Lý Thiên Trụ gật gật đầu, vào lúc Trương Nhất Phàm đứng dậy, ông ta lại hỏi một câu nói:
- Chủ tịch tỉnh Thẩm khi nào thì có thể trở về? Cậu biết không?
Thẩm Hoành Quốc xa tít ở thủ đô, Trương Nhất Phàm thật ra cũng gọi điện thoại cho anh ta, Thẩm Hoành Quốc nói mẹ ở nhà bị bệnh nặng, chỉ sợ nhất thời chưa về được.
Trương Nhất Phàm nói với anh ta về tình hình ở Ngực Châu, anh ta lại nói, để Bí thư Lý đi nắm bắt được rồi.
Xem ra trong khoảng thời gian này, anh ta cũng bị công kích nặng rồi.
Trương Nhất Phàm hỏi qua Thẩm Uyển Vân, nghe nói bà nội cô bệnh rất nghiêm trọng, phỏng chừng không sống được bao lâu nữa. Bây giờ mỗi ngày đều có y tá chuyên nghiệp bảo hộ, dựa vào chích thuốc, uống thuốc sống qua ngày.
Biết được tình hình này, Trương Nhất Phàm liền bắt tay vào làm chuẩn bị biện pháp sắp xếp quản lý ô nhiễm nước của khu công nghiệp ở Ngực Châu.
Lý Hồng ở Ngực Châu đưa ra một màn phản tham chống tham nhũng, tiến hành oanh oanh liệt liệt, làm cho mỗi người trong quan trường ở Ngực Châu cảm thấy bất an.
Trong sự kiện lần này, Lý Hồng tổng cộng xét xử ba cấp Cục cán bộ, hai cán bộ cấp Phó giám đốc sở, gần mười cán bộ cấp Cục phó. Những người này trong quan trường đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở Ngực Châu.
Một lần xuống ngựa gần hai mươi người, có thể nói là hạ cái tốt nhất Của Ngực Châu. Trước kia lúc xét xử, bình thường đều là nhằm vào sự việc nào đó người nào đó. Trước giờ cũng không khuếch tán sự việc, tất cả mọi người sẽ che đậy sự việc này, rút ảnh hưởng đến mức nhỏ nhất.
Nhưng lần này, dưới sự chỉnh đốn mạnh mẽ của Lý Hồng, phát hiện một người xét xử một người. Không ngờ dọc theo con đường của Trâu Trường Thắng này, vạch ra một mẻ lưới lớn. Ngay cả Ngực Châu hai đại ủy viên thường vụ, cũng trong lần thẩm tra này gặp hạn bổ nhào.
Vấn đề của Trâu Trường Thắng, chủ yếu là cái gì cũng muốn, hơn nữa cả gan làm loạn, tiền gì cũng dám lấy, cái gì cũng dám lấy. Nếu không phải sự tình sắp xếp chất thải của khu công nghiệp này được phơi sáng, bọn họ phỏng chừng còn tiếp tục tiêu diêu tại Ngực Châu.
Tác phong của cán bộ ở Ngực Châu hủ bại như thế, Tỉnh ủy sinh ra nghi ngờ với bộ máy chính quyền ở Ngực Châu. Lý Thiên Trụ đã quyết định tiến hành điều chỉnh bộ máy chính quyền ỏ Ngực Châu.
Nghe được tin tức này, Quách Vạn Niên có chút khẩn trương, cháu trai của ông ta Quách Ngực vừa mới nhậm chức không lâu, nếu chẳng may trong lần điều chỉnh này mà bị điều xuống dưới, chẳng phải là xong đời sao?
Quách Vạn Niên ở trong lòng nói thầm:
- Viêc này khẳng định là do tên tiểu tử Trương Nhất Phàm này ở sau lưng Bí thư nói bậy.
Vừa nãy còn vì thành công của chính mình lợi dụng Trương Nhất Phàm, giải thích sự tình chống hạn cứu tế ở Ngực Châu mà đắc ý, không ngờ tới đột nhiên lại nghe được tin tức như thế này.
Phải điều chỉnh bộ máy chính quyền ở Ngực châu, điều chỉnh như thế nào đây? Sợ việc này, ngay cả Trương Nhất Phàm, Lý Hồng cũng không xen vào được.
Tuy nhiên, Lý Hồng kiên quyết cho rằng, ít nhất phải đổi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật của Ngực Châu vì rất không cẩn thận nghiêm túc. Cán bộ phía dưới hủ bại thành như vậy, ông ta không ngờ lại không có chút để mắt tới gì cả. Hoặc có thể nói, ông ta không có tư cách.
Một cán bộ không có tư cách, không tất yếu nên nằm ở vị trí trọng yếu như vậy.
Điều chỉnh của Ngực Châu lần này, vị trí của gần hai mươi cán bộ, rất nhiều người đều đang suy nghĩ, mình có thể được phân một chén trong lần điều chỉnh này hay không. Đem người của mình, đưa đến một vị trí có lợi mới tốt.
Lý Hồng hồi tỉnh thành , Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho cô. Buổi tối vì sự tình của cô, chúc mừng một chút.
Lý Hồng không hề cự tuyệt nói:
- Được thôi!
Xem ra tâm trạng của Lý Hồng không tồi, đồng ý rất nhanh.
Về phần địa điểm ăn cơm, Trương Nhất Phàm nói vài món, cô cứ mãi do dự nói là không được. Có lẽ, cô đang lo lắng nếu chẳng may gặp phải người quen, có tin đồn gì truyền ra, đối với hai người đều không tốt lắm.
Trương Nhất Phàm liền nói thẳng:
- Nếu không đi tới nhà của anh đi!
Lý Hồng nói:
- Tới nhà anh chi bằng đi tới nhà em còn hơn. Như vậy đi, buổi tối gói đồ ăn về, đi tới nhà em ăn.
Trương Nhất Phàm choáng váng, gói tới nhà cô ăn cơm. Tuy nhiên, nghĩ đến mục đích việc lần này của chính mình, hắn đồng ý.
Buổi tối bảy giờ, Trương Nhất Phàm ở bên ngoài của khách sạn gọi vài món ăn, sau đó gọi người trực tiếp đưa đến nhà Lý Hồng. lúc đồ ăn đến, bản thân Trương Nhất Phàm còn chưa tới.
Mãi đến bảy giờ rưỡi, hắn mới từ từ đến.
Đây là lần đầu tiên hắn đến chỗ ở của nhà họ Lý, trong phòng thực sự sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, chẳng qua nhà có hơi nhỏ, chỉ có hai phòng và hai sảnh mà thôi.
Lý Hồng nói, em thích căn nhà này, không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn cho một người.
Nói cũng phải, cô và Trương Nhất Phàm bất đồng, Trương Nhất Phàm thích không gian lớn, mà một cô gái như Lý Hồng, cô cũng không phải loại người đặc biệt chú trọng đến điều kiện vật chất. Bởi vậy, cô cảm thấy loại nhà ở hai phòng này, đối với cô ấy mà nói là khá thực dụng.
Cơm là đồ có sẵn , đồ ăn cũng là đồ có sẵn .
Trong phòng khách mùi hương bay đậm đặc, Trương Nhất Phàm không có chạy tới ăn cơm liền, mà đi xem xét xung quanh một phen. Khi hắn đi vào cửa phòng ngủ, hỏi Lý Hồng:
- Anh có thể vào xem không?
Lý Hồng nhìn hắn nói:
- Phòng của con gái, không thể tùy tiện xông vào.
Trương Nhất Phàm liền lui về nói:
- Em thật nhỏ mọn, anh mà em cũng phân biệt sao?
Lý Hồng lườm hắn một cái nói:
- Đồ bảnh chọe, em chẳng qua là theo lời của anh thôi.
Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ ngồi xuống, thầm nghĩ, nếu thực sự muốn làm cho Lý Hồng người này phải thay đổi, chỉ sợ có chút khó khăn. Nhìn đồ ăn ngon như vậy, hắn nói:
- Em có rượu không? Uống một chút nhỉ?
Lý Hồng nói nghiêm túc nói:
- Nếu anh có thể tìm được rượu ở trong nhà này, thì em sẽ cùng anh uống đến đủ mới thôi.
Trương Nhất Phàm mỉm cười, xoay người về cạnh cửa, nhấc nhấc gói to mà vừa rồi chính mình lặng lẽ bỏ xuống nói:
- Cái này có tính không?
Lý Hồng buồn bực, hoá ra hắn sớm đã có chuẩn bị, cô liền hỏi:
- Anh đặt ở đó lúc nào vậy?
Trương Nhất Phàm từ túi lấy ra hai bình rượu bảo vệ sức khoẻ, đây là rượu đặc biệt được Hồ Thị cung cấp sản xuất, trên thị trường không mua được hàng như thực vậy. Chỉ có khi lễ mừng năm mới, mới có thể lấy để tặng người:
- Đây là người ta biếu cho anh, chỉ chia sẻ với em thôi đó.
Lời này nói đến Lý Hồng hơi hơi có chút động lòng. Tuy nhiên cô vẫn là nghiêm trang nói:
- Rượu có thể uống, tính không thể loạn, anh đừng có suy nghĩ quái quở gì đó nha!
Trương Nhất Phàm ngạc nhiên, hắn thật đúng là chưa có chuẩn bị suy nghĩ quái quở gì, chẳng qua là muốn, ứng cử viên Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật kia, chính mình trong hội nghị thường vụ nghị ở tỉnh lại không thể nói được gì, không biết Lý Hồng có thể cho chính mình một ân tình hay không?