Từ phòng ngủ bước ra, trên giường Ôn Nhã một chút phản ứng cũng không có. Trương Nhất Phàm càng cảm thấy kỳ lạ, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi hành động vừa rồi của cô ấy.
Có lẽ nào cô ấy mộng du?
Nghe nói chỉ có những người bị mộng du mới có những hành động kỳ dị như thế mà bản thân không hề biết. Trương Nhất Phàm tự nghĩ như vậy. Để ngày mai hỏi Lưu Hiểu Hiên xem có phải Ôn Nhã mắc chứng bệnh này.
Cuối cùng Trương Nhất Phàm đến nằm nghỉ chút tại ghế sofa, nhưng lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được, hắn liền dứt khoát bật dậy châm điếu thuốc hút.
Trên tường tiếng kim đồng hồ vang từng tiếng tích tắc chậm chạp mới đến 4 giờ. Bên ngoài cửa sổ những trận mưa tuyết thật lớn như phủ đầy cả thế giới, giữa đất trời một màu tuyết trắng bao la mịt mờ.
Trương Nhất Phàm vừa thoát ra khỏi bóng dáng của Ôn Nhã, tư tưởng lại nghĩ ngay đến vấn đề của huyện Sa.
Mới tới huyện Sa, phát hiện các bộ máy lãnh đạo của huyện chia 5 xẻ 7, tự mình quản lý. Ngay cả bí thư Trịnh người nắm quyền hạn to nhất cũng chỉ có thể quản lý một, hai phần trong đó có thể thấy được tình hình.
Trưởng phòng Tài chính huyện Lý Khánh Tùng có thể hàng phục rồi nhưng còn Vương Bác thì sao? Người này là đối tượng tiếp theo.Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề hết sức nghiêm túc, nếu Vương Bác không chịu khuất phục thì sẽ tiêu diệt gã vậy!
Nghĩ đến đây Trương Nhất Phàm liền rùng mình một cái, không biết tự bao giờ lại trở nên có sát khí như vậy. Lẽ nào cái rét mùa đông lại này có thể khơi dậy một ý chí chiến đấu?
Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ tới Lôi Đình, con người quật khởi đó của Lôi Đình không can hệ gì đến bản thân mình cả. Nhưng sự lật đổ của gã lại do chính tay mình tạo nên. Đàn ông không thể có lòng dạ hẹp hòi như bàn bà được. Trương Nhất Phàm chợt nhớ tới lời ông thầy tướng ở phố Thâm Quyến.
Ông ấy chẳng phải nói như vậy với mình đó sao?
- Cậu thân trong chốn quan trường, tôi xin tặng anh hai câu nói: Bất kể việc gì cũng cần phải có quyết đoán và quy tắc, nhiều khi dân thường thì không có tội nhưng thân mang trọng trách lại bị mang tội, cẩn thận tiểu nhân sau lưng. Cây cao thường đón gió lớn có khi cậu phải dùng những thủ đoạn đặc biệt. Là người theo đuổi chính trị đừng có hẹp hòi giống đàn bà vậy.
Lời ông thầy tướng nói Trương Nhất Phàm ghi nhớ ở trong lòng, là người theo đuổi chính trị đừng có hẹp hòi giống đàn bà vậy.
Trong đêm mưa tuyết lớn đó khiến Trương Nhất Phàm hiểu nhanh được vấn đề sâu sắc. Xem ra ở huyện Sa này nếu muốn uy quyền nhất phương là khi dùng thủ đoạn đặc biệt khi thời cơ đến.
Trong đêm đó tâm trí Trương Nhất Phàm đã đạt tới mức linh hoạt, dường như trong 1 đêm tất cả sự hiểu biết chỉ ở độ bình thường, nhưng chỉ trong chốc lát đột nhiên lại nghĩ thấu được rất nhiều vấn đề.
Cuối cùng trời cũng đã sáng, đồng hồ trên tường đã điểm 6 giờ 30 phút. Ôn Nhã từ trong phòng ngủ đi ra, không biết từ bao giờ khuôn mặt thật hồng hào. Đưa mắt nhìn qua thấy Trương Nhất Phàm nằm trên ghế sofa ngủ một cách nặng nề, trong đầu Ôn Nhã lóe lên nhiều vẻ hỗn độn.
Trong khi đang chuẩn bị từ phòng khách đi ra đến cửa chợt phát hiện tấm chăn trên người Trương Nhất Phàm rơi một nửa xuống mặt đất. Cô ấy liền do dự một hồi cuối cùng cũng quay lại nhặt chăn nhẹ nhàng đắp trên người Trương Nhất Phàm.
Ra khỏi phòng Trương Nhất Phàm, bên ngoài không khí lạnh khiến cô thấy rùng mình. Ôn Nhã thở dài não nề, thầm trách cứ bản thân tại sao lại mắc chứng bệnh kỳ quái này.
Không cần phải nói, đêm qua chắc chắn lại bị mộng du rồi, may mắn thay là gặp phải Trương Nhất Phàm một trang chính nhân quân tử, nếu không làm sao giữ được tấm thân trong sạch nữa.
Ôn Nhã vừa xót xa vừa than thân trách phận, bản thân cái gì cũng tốt sao lại mắc chứng bệnh mộng du này. Ôi ....Hôm nay sau khi đi làm Trương Nhất Phàm cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, đầu óc choáng váng, đây là kết quả của việc tối qua không nghỉ ngơi đầy đủ. Thức trắng một đêm đến tận 5 rưỡi sáng mới chợp mắt được một lúc. Thực tế khi Ôn Nhã bước ra ngoài hắn đã nghe thấy chỉ là ngại cho người ta, là con gái nên hay ngượng ngùng nên hắn giả vờ như đang ngủ thật say thôi.
Trận tuyết này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Trong khoảng 2, 3 ngày tất cả hạt tuyết còn đọng sót lại đều bị tan chảy không còn thấy tăm hơi.
Mặt trời lên cao chiếu rọi cả người ...toàn thân cảm thấy ấm áp, dễ chịu, một cảm giác không nói được thành lời.
Thời gian trôi đi từng ngày, từng ngày một, hôm nay ở cái huyện này có mở một cuộc họp, chủ yếu liên quan đến vấn đề chỉnh đốn an toàn sản xuất tại khu mỏ. Đảm bảo các khu mỏ lớn trong huyện Sa trong năm nay được diễn ra an toàn.
Tại cuộc họp Trương Nhất Phàm nhấn mạnh vấn đề an toàn là sự kiện lớn liên quan đến đời sống của con người. Bất kể người nào, đơn vị nào đều không thể bỏ qua các biện pháp cải chính. Đối với việc khai thác hầm mỏ phi pháp, việc làm bất hợp lý, đều phải nhất loạt chỉnh đốn toàn diện, nên đóng thì đóng, nên dừng thì dừng.
Bất cứ ai cũng không thể lấy bất cứ lý do gì, tìm mọi lý lẽ để trốn tránh khỏi công cuộc chỉnh đốn và cải cách này. Nghe xong phương án cải cách an toàn lao động của Trương Nhất Phàm, ngài Bí thư Trịnh lập tức đưa ra ý kiến phản đối, nói rằng chuyện này cũng phải để từ từ, đợi đến mùa xuân sang năm hãy nói đến.
Trương Nhất Phàm lập tức hiểu ra, vấn đề này khẳng định ít nhiều có liên quan đến quyền lợi và người thân của bí thư Trịnh. Tuy nhiên hắn vẫn nhấn mạnh giữ vững quan điểm của chính mình.
Sau khi tan họp Trương Nhất Phàm liền đến văn phòng của bí thư Trịnh, cùng nhau thương lượng về việc các lớp học của trường trung học đã bị sập đổ. Trong đó đề cập đến vấn đề giúp đỡ kinh phí xây dựng, sửa chữa trường học nông thôn. Bí thư Trịnh liền mập mờ lấy lí do sắp đến tết âm lịch rồi, hiện tại tài chính của huyện đang rất eo hẹp. Bộ phận nào cũng đang chờ phân phát tiền, vấn đề sửa chữa trường học rất phiền phức hãy để quan địa phương tự quyết định.
Các đơn vị cần đón năm mới còn các trường học sẽ không cần phải khai giảng sao? Thái độ mập mờ của bí thư Trịnh khiến Trương Nhất Phàm không hài lòng.
Chính mình đã hứa với ông Tưởng Quang Lỗi rằng huyện sẽ cung cấp kinh phí, bây giờ bí thư Trịnh lại không muốn nể mặt. Trương Nhất Phàm rất tức giận trở về phòng làm việc của mình. Hắn biết chắc chắn Lý Khánh Tùng là người giúp đỡ trung thành của bí thư Trịnh. Nếu ép Lý Khánh Tùng là người cung cấp kinh phí cho trường trung học ở huyện Bách Mẫu chẳng phải là đắc tội với bí thư Trịnh sao.
Một bí thư huyện ủy có ý muốn thay đổi một Trưởng phòng Tài chính huyện là chuyện rất dễ dàng. Trương Nhất Phàm cân nhắc một hồi quyết định tạm thời chưa cần dùng đến quân cờ Lý Khánh Tùng.
Mình chẳng phải có quan hệ trong thành phố sao? Tìm Bí thư Phùng chẳng lẽ không giải quyết được vấn đề của trường học? Vì thế buổi chiều hôm đó Trương Nhất Phàm liền vội vàng lên thành phố.
Bí thư Phùng không có ở đó lại chạm mặt Trưởng ban thư ký Thành ủy. Trưởng ban Thư ký Thành ủy nhìn Trương Nhất Phàm tươi cười chào đón:
- Chủ tịch huyện Trương, đã lâu không gặp.
- Chào Ủy viên thường vụ Thư!
Hai người bắt tay nhau, Trưởng ban thư ký Thư hỏi: - - Tìm Bí thư Phùng phải không?
Trưởng ban Thư ký Thư bình thường rất ôn hòa, đã gặp Trương Nhất Phàm vài lần. Trương Nhất Phàm liền đem việc của trường học ra nói.Trưởng ban Thư ký Thư liền cười nói:
- Đây là chuyện nhỏ cậu cũng cần đến Bí thư Phùng? Dù gì cậu cũng là Chủ tịch huyện, Trịnh Mậu Nhiên đến mặt anh cùng không thèm nể mặt phải chăng cố tình chèn ép cậu?
Trương Nhất Phàm ngượng ngùng cười nói:
- Cũng không phải vậy, có thể quan điểm từng người bất đồng, lập trường không giống nhau, cũng không thể nói là chèn ép người được.
- Cậui vẫn còn nói giúp ông ta, hay là tôi gọi điện thoại cho ông ta, dám chắc đến cái mặt tôi nó cũng đem bán nốt.
Thư ký Thư hỏi ý kiến của Trường Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm liền lắc đầu, Thư ký Thư không thể gọi điện thoại được, quan trọng là Trịnh Mậu Nhiên trong lòng ông ta nghĩ thế nào? “Trương Nhất Phàm ngươi làm chút chuyện gì cũng chạy lên báo cáo tình hình với cấp trên, định lấy quan hệ trong thành phố ra để gây áp lực với tôi sao?”
Nếu hai nhân vật tầm cỡ số một số hai của một bộ máy cơ cấu lãnh đạo mâu thuẫn với nhau, vốn dĩ tình hình rất hỗn loạn rồi sẽ càng trở lên nguy hiểm. Trương Nhất Phàm cảm thấy bây giờ không phải lúc trở thành kẻ thù của Bí thư Trịnh.
Nhìn Trương Nhất Phàm lắc đầu, Thư ký Thư liền hiểu rõ những lo lắng của hắn.
- Như vây đi! Tôi sẽ kí giúp cậu, cậu đến phòng tài chính thành phố xin cấp vốn nhé.”
- Vậy cảm ơn Ủy viên thường vụ Thư.
Trương Nhất Phàm có chút cảm kích liền bắt tay Thư ký Thư. Từ phòng làm việc của Trưởng ban thư ký đi ra Trương Nhất Phàm đi thẳng đến Cục Tài chính thành phố.
Vì có phê duyệt của Trưởng ban thư ký nên cục Tài chính không làm khó hắn được, vui vẻ ký tên cho hắn và nói với hắn trong 2 ngày tới khoản tiền đó sẽ được chuyển.
Đúng là có người làm quan thật dễ giải quyết, nếu thay ví người khác chắc phải đến 1, 2 tháng cũng làm không xong. Có điều Trương Nhất Phàm không hiểu hắn với Trưởng ban thư ký Thư không phải là thân thuộc, có thể nói không có giao tình gì, tại sao ông ta lại vui vẻ giúp đỡ mình vậy?
Sau khi từ cục Tài chính đi ra điện thoại của Trương Nhất Phàm liền đổ chuông, là Trưởng ban thư ký Thư gọi tới!
- Chủ tịch huyện Nhất Phàm, cậu vẫn chưa về chứ?
- Vừa mới ở trong cục Tài chính đi ra, vẫn chưa về? Ủy viên thường vụ Thư, ngài còn có gì chỉ bảo?
Trương Nhất Phàm vừa trả lời vừa bước về phía bảng chỉ dẫn đường.
- Khó khăn lắm cậu mới tới thành phố một lần, buổi tối hôm nay cậu không cần trở về nữa. Tối nay tôi mời, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.
Trưởng ban thư ký Thư cười ha hả, nghe có vẻ đang rất vui.
Trưởng ban thư ký mời Trương Nhất Phàm sao có thể từ chối?
- Ông đã giúp tôi một việc lớn như thế sao có thể để ông phải mời được. Hãy để tôi mời, ngài nói địa chỉ đi.
Trưởng ban thư ký cũng không khách khí liền nói thẳng:
- Vậy 7 giờ tối chúng ta gặp nhau tại Vạn Tử Thiên Hồng.
Đông Lâm cũng có Vạn Tử Thiên Hồng, Trương Nhất phàm cũng đã biết đến. Đây chắc hẳn là một mắt xích trong chuỗi nhà hàng của Nhâm Quốc Đống. Đông Lâm là trung tâm giải trí so với Thông Thành quy mô to hơn, hoành tráng và xa hoa hơn.
Nếu Trưởng ban thư ký muốn vui vẻ mình đành phải vui vẻ cùng ông ấy một chút. Xét về quan hệ Trưởng ban thư ký là người tâm phúc của thành ủy. Lời của ông ta có thể ảnh hưởng đến quyết định của Bí thư Phùng.
6 rưỡi tối Trương Nhât Phàm đã đặt xong riêng một phòng đợi Trưởng ban thư ký đến.
Bởi vì Vạn Tử Thiên Hồng của Đông Lâm tập trung tất cả các trung tâm giải trí, thư giãn. Chẳng qua Trương Nhất Phàm đến đây lần đầu để xem hoàn cảnh và bố cục. Về cơ bản so với Vạn Tử Thiên Hồng ở Thông Thành không khác biệt nhau là mấy. Hơn nữa trang phục phục vụ và phương thức phục vụ đều gần như giống nhau.
Khoảng 7 giờ Trưởng ban thư ký tới, Trương Nhất Phàm liền ra đón tiếp:
- Ủy viên thường vụ Thư, ngài đúng là người đúng hẹn đấy.
- Ha ha...đương nhiên rồi. Quan niệm thời gian của tôi luôn luôn chính xác.
Trương Nhất Phàm cùng đi vào trong phòng sau đó gọi nhân viện phục vụ đến để gọi món.
- Ăn gì vậy?
Trương Nhất Phàm cầm lấy thực đơn:
- Ngài tự gọi nhé?
- Nếu cậu mời khách thì hãy để cậu chọn lựa vậy.
Trưởng ban thư ký cũng không muốn chọn thực đơn liền xua tay chỉ về phía Trương Nhất Phàm.
- Vậy để tôi chọn nhé.
Trương Nhất Phàm liền gấp thực đơn hướng về nhân viên phục vụ nói:
- Như vậy đi, cô hãy đem những món ngon nhất ở đây lên là được rồi.
- Được ạ!
Nữ nhân viên phục vụ mỉm cười đáp lại. Sau khi nữ nhân viên lui ra Trương Nhất Phàm phát hiện ánh mắt của Trưởng ban thư ký Thư nhìn chăm chú vào mông cô phục vụ. Ngay lập tức hắn liền cười nói:
- Ủy viên thường vụ Thư này, hay là gọi 2 nhân viên đến để hầu rượu,ông thấy thế nào?
- Ha ha...
Trưởng ban thư ký Thư không vội vàng trả lời chỉ bật cười lớn xem như đồng ý. Trương Nhất Phàm sao có thể không hiểu dụng ý của ông ta được, vì thế lại bảo nhân viên phục vụ thông báo cho tổng đài gọi 2 nhân viên lên.
Trưởng ban thư ký nhìn Trương Nhất Phàm như thể hiểu được lý lẽ liền cười nói:
- Cậu đúng là người khôi hài, tôi rất thích, không giống một số người một chút quy củ cũng không biết.
Sau chốc lát đã có 2 nhân viên ăn mặc khêu gợi đến để hầu rượu hai người.