Hồ Khoa cũng không thèm giằng co với lũ người này nữa, nhìn thấy cảnh sát sắp tới, gã liền chạy nhanh như bay đuổi theo Hồ Lôi. Đợi lúc cảnh sát đuổi đến, gã đã chạy lẫn vào trong đám đông trước rồi.
Gã cầm khẩu súng kia, nhìn thấy cảnh sát xuất hiện, lập tức lủn vào trong đám đông, bỗng chốc không thấy đâu.
Hồ Khoa đuổi kịp, thở hổn hển nói:
- Mọọọi…người…ười…, khôôông… sao chứ!
Ema vẫn sợ ngây người, nắm tay Hồ Lôi sắc mặt hoảng sợ.
- Đi, về trước nói sau!
Đáng nhẽ định đưa cô ta đi khách sạn, Hồ Lôi nghĩ tới vấn đề an toàn, chỉ có thể đưa cô về nhà.
Hồ Lôi đến lúc này vẫn chưa hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đối phương hình như muốn đuổi giết Ema. Lúc này, gã hoài nghi thân phận của Ema.
Băng Băng cùng Ema ở trong phòng nói chuyện, hai anh em Hồ Khoa đang hút thuốc, Hồ Lôi nói:
- Việc này cậu đừng hỏi, chỉ biết nhất định phải bảo vệ an toàn cho Ema.
Hồ Khoa biết thân phận của Ema khẳng định rất thần bí, anh họ kiên quyết không nói, gã cũng không tiện hỏi lại, nhưng vụ việc hôm nay, gã nghĩ mãi không ra, từ sân bay đến đường lớn ven sông, trước sau không quá hai tiếng, bọn người này tại sao lại muốn giết Ema?
Gã nghĩ không ra, Hồ Lôi lại càng không nghĩ ra, không có lý nào, nếu có người biết Ema ở Trung Quốc, thì đã ra tay từ sớm rồi, sao lại đợi đến bây giờ?
Thân thủ của đối phương, rõ ràng là sát thủ chuyên nghiệp, khó trách nhìn thấy người này, luôn cảm thấy bất an.
Hồ Lôi càng cân nhắc càng thấy không thực tế, gã liền gọi điện cho Trương Nhất Phàm.
- Anh Phàm, có người đuổi giết Ema!
- Cái gì? Cô ấy bây giờ sao rồi?
Nghe thấy tin này, Trương Nhất Phàm giật mình “ Người của đảng tam k đã đuổi tới đây rồi? Không có lẽ nào!”
Hồ Lôi đáp
- Cô ấy không sao, tôi và Hồ Khoa đưa cô ấy chạy được.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trương Nhất Phàm quả nhiên có chút cấp bách, thân phận của Ema tuyệt đối không được công bố, nếu không sẽ gặp nhiều rắc rối.
Hồ Lôi đưa chuyện vừa xong, tường tận kể cho Trương Nhất Phàm một lượt. Nhất Phàm nói:
- Cho dù thế nào cũng không được để thân phận của Ema bại lộ.
- Tôi biết
Hồ Lôi đang nói, bên ngoài có người gõ cửa. Hồ Khoa vừa nhìn, đứng ngoài cửa là hai viên cảnh sát. Gã nói nhỏ với Hồ Lôi, Hồ Lôi lập tức cúp máy, đi ứng phó hai tên cảnh sát này.
- Hồ thiếu gia, vừa rồi có người ở đường lớn ven sông, chứng kiến có kẻ du côn tập kích ông, bây giờ cảnh sát đã tham gia điều tra, ông có thể cung cấp chút manh mối gì không, giúp đỡ chúng tôi nhanh phá án.
Hồ Lôi nói:
- Đôi cũng không biết tại sao, bọn họ đột nhiên tập kích chúng tôi. Việc này tôi đang định gọi điện cho cục trưởng của các anh, bây giờ ăn đêm cũng không được an toàn, việc trị an ở đây là sao, có để cho người khác sống không?
Dựa vào tiếng tăm của tập đoàn Hồ Thị ở tỉnh Tương, hai viên cảnh sát không dám đắc tội với Hồ Lôi, bọn họ vừa nãy ở cửa hàng ăn đêm, hỏi một số người chứng kiến. Lại nhìn thấy xe của Hồ Lôi, vậy mới tìm tới đây.
Hồ Lôi nói:
- Tôi lấy nhân cách bảo đảm, tuyệt đối không có chút quan hệ nào với bọn người này, tại sao bọn họ tập kích chúng tôi, đến giờ tôi cũng vẫ chưa rõ.
Sự việc này, hai người họ sớm đã biết từ phía người chứng kiến, Hồ Lôi là người bị hại, hai người họ chỉ biết căn cứ vào tình hình này, liệt vào giết hại vì thù. Có thể là kẻ thù của tập đoàn Hồ Thị, làm ác giết người.
Một viên cảnh sát trong đó nói:
- Chúng tôi nghe nói, lúc đó còn có một cô gái ngoại quốc nữa, ông có thể cho chúng tôi gặp cô ta không?
Hồ Lôi nói:
- Các anh hiểu tiếng Anh không? Cô ấy không hiểu tiếng Trung.
Hai người ngơ ngác, abc lúc đứng riêng rẽ còn hiểu vài chữ, nhưng ghép vào nhau thì chịu thua không hiểu.
Việc này, việc này, thực sự có chút phiền phức.
Hồ Lôi vẻ mặt không vui,
- Các anh về điều tra trước, có việc gì cần bảo cục trưởng của các anh gọi cho tôi.
Hai gã cảnh sát đành phải hậm hực ra về.
Hồ Lôi lại lấy điện thoại gọi cho Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm tường tận hỏi rõ tình hình, nghe nói gặp Émi ở sân bay, vả lại Émi quen biết Ema.
Trùng hợp như vậy? Tuy Émi là người Châu Âu, cùng với George không có ân oán gì, vả lại nghe Hồ Lôi nói, dường như quan hệ của bọn họ rất tốt, còn chào nhau nữa, thậm chí Émi còn mời Ema cùng đi khách sạn.
Trương Nhất Phàm nghĩ mãi không ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hồ Lôi nói đối phương hình như vì Ema mà tới, vả lại thân thủ của tên đó không tầm thường, chắc là sát thủ chuyên nghiệp.
Nhưng lại không giống, nếu thực sự là sát thủ chuyên nghiệp, dựa trên lý thuyết không đến nỗi mà lộ liễu hành hung giết người như vậy.
Nguyên tắc chuẩn nhất của sát thủ, đó là thần không biết quỷ không hay giết chết mục tiêu, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường, trở thành một sát thủ, không thể rút khỏi, đó mới là sự thất bại lớn nhất.
Đối phương công khai giết người như vậy, là có ý gì?
Xem ra Ema ở tỉnh thành cũng không an toàn gì, Trương Nhất Phàm gọi điện bảo Liễu Hải đi đón cô về.
Hắn dặn dò kỹ:
- Nhất định phải bí mật làm việc.
Trong khách sạn ở tỉnh thành, một tên người Hoa đang cúi gằm mặt, bị một tên trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh giáo huấn:
- Mày tưởng đây là Mỹ hả, ngu dốt! Đây là Trung Quốc, không thể làm bừa.
Vừa mắng, y liền đá cho một nhát. Tên người Hoa cũng không hé răng, để y đá tiếp hai cái nữa, trên mặt anh ta chỉ lộ ra chút đau đớn thôi. Người này chính là gã sát thủ tập kích Ema ở đường ven sông vừa nãy.
Y vốn là người Hoa, lại là người tỉnh Tương.
Cùng với ông chủ ở nước ngoài lăn lộn mấy năm, về nước thật đáng nể rồi. Hôm nay nhận được thông báo của ông chủ, muốn y nghĩ cách giết Ema, đáng lẽ bọn họ có ý đưa Ema về Mỹ, chỉ là không có cách mang cô xuất cảnh, vậy mới nghĩ ra cách hạ độc thủ, cho George một đòn chí mạng.
Không nghĩ tới tên tiểu tử này ở Mỹ lăn lộn mấy năm, đã quen kiểu thần khí giết người đường phố, cũng muốn trước mặt anh em đùa giỡn uy phong, cho bọn họ mở rộng tầm mắt, xem sát thủ Mỹ giết người đường phố thế nào, sau đó ung dung bình tĩnh mà rời khỏi hiện trường.
Xã hội đen ở Mỹ đối đầu chanh chấp rất lợi hại, bọn này tuyệt đối không phải là bọn đầu trâu mặt ngựa bình thường, dám lấy súng bắn nhau với cảnh sát, cảnh sát nhìn thấy bọn chúng chỉ có cách tránh xa mà thôi. Nhất là đảng tam k đại bang phái như vậy, càng không dám động vào.
Ai biết trước một việc nhỏ như vậy cũng làm hỏng bét, bây giờ bị ông chủ giáo huấn.
Thực ra, ở Đại lục một số người cũng rất là kiêu ngạo, vài câu không hợp, đập bàn đứng dậy rút dao đâm ngay. Trường hợp như vậy cũng không ít gặp, nhất là tính chất đàn đúm xã hội đen, thường xuyên phát sinh việc dùng binh khí đánh nhau như vậy.
Y vốn dĩ tưởng rằng, đây chỉ là việc nhỏ, tuyệt đối không nghĩ tới ý đồ của mình bị Hồ Lôi phát hiện. Bây giờ không giết được Ema, ngược lại bị cảnh sát đuổi bắt trốn chạy khắp nơi.
_ Michael…
Émi đang gọi ở bên ngoài, Michael lập tức vẫy tay, dùng tiếng anh chửi một câu,
- Cút…
Sau đó vội vàng đi mở cửa, lúc Émi bước vào, gã người Hoa cúi đầu đi ra. Michael nhìn Émi lộ vẻ mặt cười
- Émi, có chuyện gì?
- Ngày mai tôi muốn đi một nơi, anh có muốn đi cùng không?
- Cô đang nói là khe suối gọi là Vĩnh Lâm? Michael cười vẻ mặt bỉ ổi.
Émi biết đức tính của y cũng không so đo,
- Thế ông cứ tự nhiên ở tỉnh thành, chúc ông chơi vui vẻ!
Michael nhún vai,
- Drop… Émi, tôi thật không hiểu, tại sao cô lại muốn đi những nơi như vậy? Tôi nghe nói người ở đó rất dã man. Rất nhiều người đều không mặc quần, nơi như thế, cô thật sự muốn đi?
- Không mặc quần? Tại sao?
Émi nghe không hiểu, vẫn còn người không mặc quần?
Michael nói:
- Vô tri và dã man, còn một nguyên nhân là nghèo! Nghèo không có quần mà mặc.
Émi hơi buồn! Quay người bỏ đi. Michael nhìn theo cô,
- Émi, cô nghe tôi nói!
Émi giận giữ xoay người,
- Ông nghe nói, tôi đi cầu xin người ta, không phải là khách, nếu ông không đồng ý, không ai bảo ông đi theo!