Người của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh biết sự việc này cũng không nhiều lắm, nhưng Lý Hồng thấy chẳng yên tâm chút nào với đám người của Ủy ban Kỷ luật, hầu hết bọn họ đều rất trung thành với Lục Chính Ông, nói không chừng việc điều tra chưa bắt đầu mà thông tin đã rò rỉ ra bên ngoài rồi cũng nên.
Cô chỉ còn biết gửi gắm hy vọng vào tổ chức Tây Phong thôi. Tổ chức Tây Phong trước đến nay chỉ trung thành với Lý Hồng, cô rất tin tưởng Duệ Quân. Việc điều tra lần này, cho đến bây giờ chỉ có năm người biết.
Đó là lý do vì sao mà khi Duệ Quân tiếp nhận nhiệm vụ này lại có vẻ bình tĩnh đến như vậy.
Lục Thiên Trường là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Kim Tử Quang là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, bọn họ làm sao có thể làm chuyện đó cùng nhau được? Về phần dòng họ Kim Tử Quang ở Giang Hoài, cũng được coi là một dòng họ lớn, con đường phát triển của anh ta có liên quan đến gia tộc.
Về lý mà nói, loại người như y hẳn là không thiếu tiền, nhưng tại sao Kim Tử Quang lại dính vào chuyện đó chứ? Lý Hồng ngờ vực điều này, sự ngờ vực đó xuất phát từ việc bàn tay đứng sau khán đài, bởi vì động cơ của người này rất đáng nghi, trước khi chưa tìm ra bằng chứng phạm tội của Kim Tử Quang thì cô sẽ không mù quáng tin vào bất cứ một người nào.
Giải thích xong cho Duệ Quân, gọi Chủ nhiệm Long đên. Nhận được mệnh lệnh này, có phần sửng sốt?
- Bí thư Lý, thật sự là muốn điều tra Kim Tử Quang và Lục Thiên Trường sao?
- Sao? Không được à?
Đồng chí Long già:
- Không phải, chỉ là tôi nghĩ rằng Bí thư Lục vừa rời khỏi thì chúng ta nhận được thư tố cáo, có cần báo với Bí thư Lục không nhỉ.
Lý Hồng nhận thấy Long chủ nhiệm có vẻ là tâm phúc của Lục Chính Ông đây, thế là cô đưa ra một kế đơn giản:
- Không cần đâu, đây chỉ là chuyện nhỏ, bác bảo thư ký đi xác minh là được mà. Đừng kinh động đến nhiều người thế, không có chuyện gì thì tốt, có chuyện gì thì xin chỉ thị của Bí thư Lục, chúng ta đừng vội bắt giữ người.
Long chủ nhiệm nghĩ thấy cũng đúng, vì lần trước chỉ mỗi chuyện bắt Phó chủ tịch thành phố Cao thôi đã khiến Lục Chính Ông mất vui, ông thật không dám gấp gáp, lỡ ngày nào đó Lục Chính Ông không làm gì được Lý Hồng, lại lôi mình ra để trút giận thì chết.
Nếu Lý Hồng đã nói thế này thì ông thấy yên tâm rồi. Chỉ là đang xem xét một chút, đi theo trình tự mà không xảy ra chuyện gì thì tốt, còn lỡ xảy ra việc gì thì phải tùy theo tình tiết nặng nhẹ mà hành động.
Long chủ nhiệm vừa đi, Lý Hồng liền đến văn phòng Trương Nhất Phàm.
- Người của Ủy ban Kỷ luật phần lớn đều không đáng tin cậy.
- Chẳng phải là em có Duệ Quân làm ở đó sao? Sao không bảo anh ấy đi điều tra, sẽ nhanh hơn đấy, thực tế một chút nhé, nếu để người của Ủy ban Kỷ luật làm việc này thì sẽ cho kết quả mà em không bao giờ nghĩ đến đâu.
Đương nhiên là Trương Nhất Phàm biết, bọn họ làm việc đều dựa vào ý của lãnh đạo, giống như lần trước chuyện của Phó chủ tịch Thành phố Cao đấy, Lý Hồng muốn bắt người ngay lập tức, bọn họ biết rõ không thể nào lảng tránh được, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh thôi.
Nhưng trước mắt, vụ án này nhìn từ bên ngoài thì vẫn chưa rõ ràng, bọn họ sẽ không bao giờ cố gắng tìm ra sự thật đâu, tự nhiên thấy vui mừng.
Tổ chức Tây Phong chắc chắn vẫn còn tồn tại, trong mắt của Trương Nhất Phàm thì chẳng có điều gì là bí mật cả.
Do vậy, Lý Hồng cũng chẳng cần phải che dấu điều gì hết.
Hai người bàn bạc việc công xong thì chuyển sang bàn việc riêng.
Lý Hồng nói:
- Sao Tiểu Phàm đi nhanh như vậy?
Trương Nhất Phàm:
- Chắc xảy ra chuyện lớn rồi.
- Sao cơ?
- Gia tộc Rose Richer ra tay với mười tập đoàn tài chính ở Mỹ, giống như mũi tên báo thù vậy.
Lý Hồng hoảng sợ:
- Tiểu Phàm cũng bị kéo đi à?
- Ừ, cô ấy không những bị kéo đi, mà còn là người được mọi người lựa chọn, lúc ấy, lợi dụng việc của Tàu số 1, Tiểu Phàm sẽ lấy đó làm giá.
- Vậy chẳng phải là rất nguy hiểm à!
Lý Hồng chợt ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng cô không nói mà giữ trong lòng.
- Nghe nói Đổng Tiểu Phàm thuê cho anh một cô giúp việc?
- Em nghe chuyện này rồi à, không phải là giúp việc, mà là một người bạn trước kia. Tiểu Phàm nói cô ấy nấu cơm rất ngon nên để cô ấy đến chăm sóc anh, nhưng cô ấy cũng còn có công việc của cô ấy, không thể ngày ngày ở nhà anh được?
Lý Hồng cười:
- Chắc tại anh làm việc xấu nhiều quá nên ngay cả Tiểu Phàm cũng không còn tin anh nữa.
- Còn nói nữa, Tiểu Lăng ấy. Nhưng cô ấy đã thay em chịu nhiều tiếng xấu rồi.
Nói đến đây, Lý Hồng bừng đỏ mặt:
- Là bản thân anh quá xấu, còn trách Tiểu Phàm à? Cô ấy tìm người trông anh đấy. Ấy, xem ra lúc trước em không kết hôn cũng đúng nhỉ, đỡ phải lo sợ thế này.
Trương Nhất Phàm nhìn cô:
- Lẽ nào bây giờ em không lo sợ sao?
Lý Hồng lườm hắn một cái, rồi chuyển chủ đề:
- Việc này trước tiên cứ thế này đã nhé, em đi thu xếp một chút.
Khi Duệ Quân đang bàn giao nhiệm vụ cho cấp dưới, Lang Hổ nói:
- Ấy, hôm nay diễn tốt thế mà sao chúng ta lại thấy không được à? Chẳng thú vị gì cả.
- Không phải chứ? Tin tức nóng hổi như vậy mà anh cũng không biết à? Tôi thấy đầu anh cập nhật thông tin chậm quá.
Lang Hổ nhìn Duệ Quân, thể hiện sự ngạc nhiên.
Duệ Quân nói:
- Có cái gì quan trọng hơn nhiệm vụ chứ?
Lang Hổ bĩu môi:
- Người hôm nay đến Giang Hoài được gọi là ngôi sao nổi tiếng của Hồng Kông, anh không biết sao?
- Tôi hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn còn chơi trò theo đuổi ngôi sao? Có phải Hạ Vi Nhi đến không?
- Coi như anh có chút hiểu biết, anh đoán đúng rồi. Tối nay Hạ Vi Nhi lên sân khấu biểu diễn, nghe nói cô ấy ở lại Giang Hoài một tối, sáng sớm mai bay về thủ đô, chỉ một buổi tối nhưng cô vẫn giữ được hình ảnh ngọc nữ duy nhất ở lĩnh vực truyền hình điện ảnh, chẳng có bất cứ tin đồn nào với nữ minh tinh cả, làm thế nào đây? Làm thế nào? Lũ súc vật cày kéo các anh cũng động lòng chứ? Còn anh, nhất là lão đại ấy, nước miếng chảy ra cả rồi.
Lang Hổ nhìn Duệ Quân cười ha ha.
Mấy năm gần đây, Hạ Vi Nhi vẫn giữ được danh hiệu nữ hoàng, tự nhiên cô trở thành thần tượng được nhiều người ngưỡng mộ nhất. Đương nhiên, cũng là người của quần chúng, nhưng Hạ Vị Nhi vẫn giữ được hình tượng ngọc nữ ở trong làng điện ảnh, không có xì căng đan nào. Đều này rất quan trọng.
Không giống như có nữ minh tinh, động một tí là gây tai tiếng xôn xao dư luận. Kết quả cuối cùng, vẫn là ngôi sao băng rơi xuống. Về điểm này, Hạ Vi Nhi làm rất tốt.
Cho nên chuyện tình cảm của cô thế nào, vẫn chỉ là một câu đố mà thế giới chưa tìm ra lời giải đáp. Có một số chuyện, càng muốn biết thì lại càng bí mật. Do vậy, càng ngày cô càng có nhiều fan hâm mộ rất tò mò về chuyện tình cảm của cô.
Thành công của Hạ Vi Nhi chỉ là một câu truyện thần thoại do tập đoàn Dương Thị tạo ra mà thôi, nữ minh tinh nổi danh sau này sẽ không còn là Hạ Vị Nhi đâu.
Duệ Quân cũng đã nghe nói về nữ minh tinh này, nhưng chưa bao giờ được gặp mặt.
Thấy bộ dạng hớn hở của Lang Hổ, cậu ta liền liếc mắt nhìn:
- Có phải là hôm nay muốn tôi cho nghỉ một ngày không? Để thỏa mãn ước mong được gặp minh tinh?
- Vậy được thôi?
Lang Hổ ra vẻ làm bộ làm tịch, nhưng bọn họ đều biết thừa tính cách của anh ta, không bao giờ trịnh trọng được, có lúc đòi hỏi phải vai diễn khác nhau, Lang Hổ ngoài sở thích đua xe ra còn thích trêu chọc nữa.
Duệ Quân đôt nhiên nói nghiêm túc:
- Được rồi, theo thông tin đáng tin cậy thì tối nay Kim Tủ Quang cũng đến tham gia buổi liên hoan. Bởi vì có rất nhiều minh tinh nổi tiếng đến biểu diễn, Kim Tử Quang lại là đại biểu cho thanh niên. Anh ta rất thích buổi dạ hội này, ngoài anh ta ra, có Lục Thiên Trường cũng tham dự, anh ta sẽ đọc lời chúc mừng cho buổi liên hoan này, cho nên các anh có phúc đấy nhé, vừa được xem dạ hội, lại vừa có thể làm việc.
Ôi…
Tình thế nhất thời cấp bách, Lang Hổ hưng phấn xông lên, ôm Duệ Quân hôn một cái.
Duệ Quân lúc ấy tức giận đến nỗi hận không thể xé người này ra, con bà nội nó, ông mày đây sợ mày hả!
Vừa hay lúc này, Cù Tĩnh ôm máy tính tiến vào, nhìn thấy cảnh này, tỏ ra ngạc nhiên, rất ngạc nhiên.
- Ồ_________
- Các anh…
Cô lập tức xoay người đi:
- Xấu hổ quá, xem ra tôi đến thật không đúng lúc!
Lang Hổ nhìn Cù Tĩnh, hơi điên tiết:
- Trời ạ, cô đến hơi muộn rồi!
Cù Tĩnh chẳng giải thích lời nào, thành viên tổ chức Tây Phong ở bên cạnh nói:
- Nếu cô đến sớm một chút thì anh ấy sẽ không đi đầu rồi.
Cù Tĩnh lập tức sầm mặt lại, dáng vẻ sợ hãi, sau đó anh cười ha hả:
- Tôi cho rằng…
Duệ Quân mặt mày ủ rũ, đá vào mông Lang Hổ một cái:
- Tôi cáo buộc anh làm bẩn hình tượng của tôi.
Lang Hổ và mấy anh em vừa đi vừa cười ha hả.
Cù Tĩnh nhìn bộ dạng xấu hổ của Duệ Quân, không tránh khỏi vui mừng:
- Bị đàn ông làm thân cũng không sai, tôi thật không ngờ, nam nữ anh đều xơi tất.
Duệ Quân nhìn cô hằm hằm:
- Cô muốn đến làm một hơi không!
Cù Tĩnh nhún nhún vai:
- Sorry, tôi không có sở thích ấy.