âm Tỷ là người hiểu rõ người khác, nói vài câu ngắn gọn đầy thâm thúy, mỉm cười nhìn Hồ Lôi. Hồ Lôi xoa cặp mông đầy đặn của cô ả, cười khoái trá:
- Hôm nay chúng ta vui chơi thật đã, xem chị kìa, hãy đưa người tới đi!
âm Tỷ ném ánh mắt đầy hờn dỗi về phía Hồ Lôi, gật đầu chấp thuận:
- Để tôi đi sắp xếp.
Nhìn cơ thể đầy khêu gợi của âm Tỷ bước ra ngoài, Đường Vũ vỗ vai Trần Trí Phú nói đùa:
- Anh Trần à, thấy bà chị thế nào? Đường cong thật tuyệt, còn mùi vị thì chẳng biết thế nào?
TrầnTrí Phú theo chân bọn họ ăn chơi đã lâu, dần dần cũng mở mang nhiều thứ. Thật ra, gã cũng có suy nghĩ như thế. Chỉ có điều trước mặt các anh em, gã giả bộ không hài lòng nói:
- Các cậu nói chính các cậu ấy, việc gì phải lôi tôi vào? Tôi thấy chính cậu mới có suy nghĩ đó.
Cả bọn trêu đùa làm không khí náo nhiệt hẳn.
Trương Nhất Phàm vốn không đồng tình lắm với việc gọi mấy cô tiếp viên, nhưng hôm nay thì khác, mình có thể không chơi nhưng cũng không để anh em mất hứng chứ? Vừa muốn bê con lớn nhanh, lại muốn nó không gặm cỏ, cách nghĩ này thực sai lầm, Hồ Lôi dù gì đã sắp xếp hết rồi, tối hôm nay phải cùng bọn chúng chơi hết mình một phen, chỉ cần mình biết giữ chừng mực là được.
âm Tỷ nhanh chóng gọi ra năm cô gái, năm cô gái này đương nhiên là nổi bật nhất ở “ Cận Thủy Lầu Đài” rồi, chỉ cần năm cô đứng xếp thành một hàng ở đó đã khiến cho bọn họ mắt sáng cả lên, vui như mở cờ trong bụng.
Cơ thể thì khỏi phải bàn, ai nấy đều căng mọng, nét nào ra nét đấy, chắc chỉ khoảng hai mốt hai hai tuổi. Trương Nhất Phàm còn phát hiện, điểm giống nhau của các cô gái ở “ Cận thủy lầu đài” đó là nụ cười rất ngọt ngào, khi cười ai nấy đều lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Có thể đạt đến mức này, phải nói là đã trải qua rèn luyện, có thể làm một khu nghỉ dưỡng đặc sắc thế này ở đập Trương Gia, âm Tỷ quả là có bản lĩnh.
Năm cô gái nhan sắc đều ngang ngửa, khó có thể so sánh với nhau, Hồ Lôi để mấy cô ả ngồi xen kẽ giữa các quan khách, mười người vừa vặn một bàn.
Bên cạnh Trương Nhất Phàm là cô gái tên ái ái, hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, khi cười có hai núm đồng tiền thật duyên. Cũng đoán được trong đám có cô vẫn còn là học sinh, chỉ có điều tên của cô ta mới nghe qua đã biết là tên giả. Dù sao ở một nơi hỗn tạp thế này, cũng chẳng cần tên thật làm gì, dù gì thì mấy cái tên đó cũng chẳng quan trọng với bọn họ.
Mọi người đã đông đủ, tiếp viên cũng gọi rồi, nhà bếp cũng bắt đầu bưng món lên, Hồ Lôi chốc chốc lại gọi rượu Mao Đài, trước mặt mỗi người đặt một chiếc ly:
- Nhiệm vụ chính của ngày hôm nay, mỗi người một bình, ai cũng không được phép thoái thác. Uống không hết cũng được, mọi người cứ xem thế nào!
Hồ Lôi đương nhiên phải trả lại vị trí chủ nhân cho Trương Nhất Phàm, bữa tiệc hôm nay là để chia tay Trương Nhất Phàm,còn mục đích chính là chơi cho thật đã.
Trương Nhất Phàm bình thường tửu lượng có hạn, nhưng hôm nay thì khác, có hai cô em ngồi bên cạnh, xem ra tửu lượng cũng chẳng vừa. Ngoài suất của mình, còn uống đỡ Trương Nhất Phàm không ít, nếu như không có mấy vị khách giải vây, thế thì cần gì người tiếp rượu ngồi cùng chứ?
Đường Vũ uống khá được, uống một lít rượu cũng chẳng xi nhê gì. Trần Trí Phú cũng là tên ma men, uống được hơn một lít. Nhắc tới Uông Viễn Dương, thực ra chưa từng uống rượu cùng hắn, nên chẳng biết tửu lượng của hắn thế nào. Trong năm người, có lẽ tên tiểu tử Hồ Lôi là uống khá nhất, cũng phải được đến lít rưỡi rượu.
Hắn muốn xem thử tửu lượng của mọi người nên cố ý sắp xếp mỗi người một bình rượu, nhưng mấy cô em tiếp rượu này, Hồ Lôi cũng xin chịu thua, đứng ở đây, ai mà không uống được bẩy tám phần thì cũng chẳng dám tới.
Có cô ả thật cuồng loạn, chớ có đánh giá sai về tửu lượng của cô ta, uống hết một két bia cũng chẳng hề hấn gì, nhưng mà cũng có ngoại lệ, có cô uống cũng chỉ vì tiền, cũng nhiều cô uống xong rồi nôn ra hết, nôn xong rồi lại uống.
Đã là khu nghỉ dưỡng thiên nhiên, nên thực đơn chính chủ yếu là cá, gà với một số loại rau thường được trồng ở nông thôn. Nhiều nhất vẫn là cá, có đủ loại luôn, nghe nói đều là cá tươi bắt từ con sông dưới kia hoặc là cá nuôi lồng.
Đồ ăn như thế góp phần bảo vệ môi trường, chẳng bị ô nhiễm gì, hơn nữa với cách ăn ở khu nghỉ dưỡng thiên nhiên này, mấy năm nữa cũng sẽ thịnh hành.
- Nào, chúng ta cạn ly vì anh Phàm. Chúc anh Phàm đường công danh sau này thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây.
Do Hồ Lôi khuấy động, cả bọn đều đứng dậy, năm cô tiếp viên cũng nhất loạt nâng ly, mặt tươi như hoa tiếp rượu. Đến lúc này cô ta cũng mới biết lý do của bữa tiệc, hóa ra là vì tiễn biệt anh chàng trẻ tuổi đẹp trai trước mặt. Nghe nói là làm quan, mấy cô gái mắt sáng rực lên, đầy kinh ngạc.
Trước khi vào phòng bao, năm cô đã được bà chủ dặn dò kỹ lưỡng phải ngâm mình trong bồn, tắm rửa thật sạch sẽ, nếu như khách có yêu cầu chuyện đó, thì ai cũng không được phép từ chối, phải phục vụ hết mình. Sau khi xong việc mỗi người sẽ nhận được một ngàn đồng.
Bởi vậy, năm cô đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải cởi hết hoàn toàn.
Coong ----- lại một chầu bia nữa, bọt bia bắn tung tóe, dưới ánh đèn là tiếng reo hò cười nói, sau khi cụng ly, nhất loạt cùng uống cạn, vui vẻ chơi tới bến, một chút bia cũng không sót.
- Cám ơn mọi người!
Trương Nhất Phàm khuôn mặt tươi cười vẫy vẫy tay.
- Mọi người ngồi xuống đi, người một nhà chẳng cần khách khí như vậy, hôm nay theo lời Hồ Lôi đi, chơi cho thật đã. Anh Viễn Dương, ở đây xem ra anh là người có thế lực nhất, anh cũng không cần phải gò bó làm gì, bọn họ đều có một tính tốt, đó là quên hết mọi thứ đi.
Trong năm người thì Uông Viễn Dương không mấy thân thiết, bởi thế mà Trương Nhất Phàm đặc biệt quan tâm đến anh ta, cố gắng làm anh ta yên tâm, không cần quá căng thẳng. Uông Viễn Dương cũng thừa hiểu, Trương Nhất Phàm mời mình tới mục đích muốn mình về phe hắn.
Bởi thế mà anh ta xua tay cười nói:
- Rượu ở trên bàn, chúng ta đều là anh em, hôm nay cậu Nhất Phàm đã coi trọng tôi rồi, để tôi gọi thêm, nếu mọi người không chê tôi, sau này có chuyện gì, cứ đến tìm tôi, anh em của Nhất Phàm thì cũng là anh em của tôi.
Sau đó, hắn nâng ly.
- Hôm nay chúng ta chẳng phân biệt cao thấp, tôi xin kính mọi người một ly.
- Anh Uông nói quá lời rồi, để anh mời rượu bọn em sao dám nhận, hay là để bọn em kính anh một ly.
Bọn Đường Vũ ba người cùng nâng ly, cười ha hả nói.
Lúc này, âm Tỷ đã thay bộ sườn xám vào mời rượu, Hồ Lôi đưa chiếc ly, nhìn một lượt âm Tỷ trong bộ cánh mới:
- Chậc chậc, âm Tỷ, em thấy cơ thể chị thật khiến người khác thèm muốn, lúc trước chúng ta vẫn hay gần gũi, tại sao em lại chẳng nhìn ra nhỉ?
âm Tỷ lả lơi lườm hắn một cái,
- Đồ quỷ sứ, đừng làm chị đây mất mặt, những chuyện từ thời tám hoánh rồi nhắc lại làm gì.
- Ha ha…
Mọi người cười phá lên, quả nhiên là có gian tình.
Đường Vũ cười khoái trá nói:
- Em nói âm Tỷ này, chuyện giữa chị và cậu Hồ đây, có thể kể cho cả bọn nghe được không?
âm Tỷ lườm Đường Vũ, duyên dáng cười:
- Có gì đáng nói đâu, cũng chỉ là tên chết tiệt này mấy năm trước, suốt ngày bám theo tôi lái máy bay bà già, kết quả mê muội đến mức bị hắn ta lừa lên giường. Đều là chuyện xưa rồi, nhắc làm gì, người ta bây giờ đã tìm được một tuyệt sắc giai nhân vừa trắng vừa trẻ, xinh như hoa như ngọc rồi, nếu có lòng tốt thì thỉnh thoảng tới thăm bà chị này cũng được.
âm Tỷ đúng là đang có vẻ hờn ghen, vẻ mặt đầy biểu cảm, khiến mọi người nửa tin nửa ngờ. Làm cho ai nấy cười nghiêng ngả.
Hồ Lôi nghĩ về trước đây:
- âm Tỷ, chi bằng chúng ta tối tay nối lại mối lương duyên ngày xưa?
Vừa nói tay vừa đặt lên lưng âm tỷ, nhéo một cái, làm cô ả đau nhướn người lên, làm lộ ra bản chất Hoa hoa công tử của Hồ Lôi.
âm Tỷ lườm hắn đầy hờn dỗi, có lẽ là thầm trách móc hoặc khiêu khích:
- Chết rồi, hôm nay bà chị này đến không đúng lúc rồi.
Đây đúng là phiên bản hiện đại của Kim Tương Ngọc, Trương Nhất Phàm không thể kìm nổi nói ra:
- Cậu Hồ của chúng ta phong lưu hơn người, reo rắc tình ái khắp thiên hạ, đúng là tự chuốc họa rồi!
Mọi người lại phá lên cười, âm Tỷ lúc này mới nâng ly lên:
- Hôm nay để cảm ơn các vị đã hạ cố tới đây, để tôi đích thân kính các vị một ly, hy vọng sau này các vị thường xuyên lui tới.
Nhìn cô ả nâng chiếc ly, Đường Vũ lắc đầu:
- Chưa thấy thành ý đâu? Uống một ly á? Không được, phải kính mỗi người một ly. Ở đây cái gì cũng thiếu, thứ không thiếu duy nhất là rượu. Bên kia vẫn còn thừa hai bình rượu còn chưa biết dành phần ai, coi như là của chị đi.
- Nói đúng lắm! Tôi tán thành ý kiến của Tiểu Vũ Tử. âm Tỷ, chút nữa chị uống giao bôi với Đường Vũ nhé! Hắn ta vẫn bị vợ kèm cặp, khó lắm hôm nay mới được thả ra, chẳng nhẽ tối nay chị không làm hắn thỏa mãn được sao?
Hồ Lôi đẩy âm Tỷ về phía Đường Vũ, âm Tỷ lập tức ngồi lên đùi của Đường Vũ.
Vừa nãy tên tiểu tử Hồ Lôi đã làm hại chính mình, Đường Vũ cười mắng hắn:
- Có bao nhiêu người chết mà sao cậu không chết đi hả? Tự nhiên lại hại tôi như thế.
- Ối, chết ư? Thế dễ dàng quá, phải sống được mới khó, bởi thế mà tôi đã dành việc cỏn con này cho người khác làm đấy thôi? Tối nay anh có thể cùng âm Tỷ lên tận mây xanh còn gì.
Hồ Lôi cười khoái trá.
âm Tỷ có lẽ rất thích thú khi ngồi trên đùi Đường Vũ, một lúc sau bất đắc dĩ phải đứng lên. Sau khi cô ả mời mỗi người một ly, cười đầy tình tứ bước ra ngoài.
Uông Viễn Dương nhìn thấy bộ dạng đầy hào hứng của bọn họ, trong lòng không nén được tiếng thở dài. Thường ngày bù đầu trong đám thể chế, có thể sống vui vẻ như bọn họ, đúng thật hiếm thấy.
Cứ nghĩ mãi, hắn lại thấy có chút ngưỡng mộ. Cô ả bên cạnh nâng ly rượu, ngả người vào hắn:
- Chúng ta uống rượu đi!
Trương Nhất Phàm đọc được suy nghĩ của Uông Viễn Dương:
- Anh Viễn Dương, tính họ như thế đấy, chơi ra chơi nhưng lúc cần nghiêm túc thì lại thật nghiêm túc. Tôi cũng chẳng phản đối, chỉ cần không phạm sai lầm trong cuộc sống hay công việc là được.
Hai người cụng ly, có chút cảm thông, Uyên Viễn Dương nói:
- Lúc cậu đi, có cần một hai người đi cùng không?
Trương Nhất Phàm uống một ngụm rượu:
- Để xem đã, tôi bây giờ vẫn chưa nắm được tình hình bên đó.
- Ừ, nếu cần gì thì cứ nói.
Uông Viễn Dương rất có thành ý nói.
Đêm nay, mọi người đều vô cùng vui vẻ, Trương Nhất Phàm tâm trạng rất tốt, do uống hơi nhiều nên đã có tám phần say. Uông Viễn Đông cũng đã uống kha khá, bọn họ ai cũng ngà ngà trong men rượu, đi trên đường mà có cảm giác lâng lâng như đang đi trên mây xanh.
Mấy cô tiếp viên đó cũng thật khá, uống sạch cả chỗ rượu còn lại. Lúc sắp đi, Hồ Lôi còn nhét vào ngực mỗi cô hai trăm đồng, cốt là để lợi dụng sờ ngực mấy cô ả rồi mới đi.
Vốn dĩ Hồ Lôi đề nghị đi hát karaoke, Trương Nhất Phàm lại phản đối, uống đến mức này rồi, còn hát hò cái gì nữa, có đi thì cũng chỉ có thể chơi cái khác. Hắn chẳng có mấy hứng thú với mấy cô em bên ngoài, bèn gọi Đường Vũ đưa hắn về nhà.