Đồng hồ tuy là đồ tốt, thể hiện cho thời gian và mạng sống, nhưng ở trong một hoàn cảnh nào đó, chiếc đồng hồ này lại không thể đem đi tặng, nhất là khi người ta mừng thọ, hoặc nằm viện.
Bao Dụ Dân vốn không đáng chết, nhưng đúng vào lúc tặng chiếc đồng hồ, ngay sau khi Trương Nhất Phàm rời khỏi, trong lòng hắn bồn chồn một nỗi. Ai ngờ, người tặng quà đã đến. Có thể nói rằng, Bao Dụ Dân là do tức mà chết, khi ông ta nhìn thấy chiếc đồng hồ kia chạy, khí huyết dâng lên, huyết áp tăng cao, khiến bệnh phát tác.
Xưa có Gia Cát Lượng bức chết Chu Lang, nay có Trương Nhất Phàm bức chết Bao Dụ Dân, ngoài kia người ta đều nói như vậy, Trương Nhất Phàm thật độc ác, giết người không dao, chỉ tặng một món quà cũng đủ dồn người ta tới chỗ chết.
Có câu giết người đền mạng, còn bức chết thì sao? Có cần đền mạng?
Ít nhất là trong lịch sử Trung Quốc chưa thấy nói đến, làm người ta tức chết thì phải đền mạng.
Thẩm Hoành Quốc thấy việc này đáng cười. Bao Dụ Dân cũng quá nhỏ mọn. chiếc đồng hồ đó Thẩm Hoành Quốc và Lý Thiên Trụ đều đã xem, thực sự là rất đẹp. Nếu có tặng mình, Thẩm Hoành Quốc nghĩ mình nhất định rất vui.
Đồ này để ở nhà, cổ kính trang nghiêm, cũng là một món đồ trang trí không tồi.
Ai bảo đồng hồ không thể tặng? Lúc người ta mua nhà mới, không phải rất thích trong nhà bày một chiếc đồng hồ thật đẹp sao? Nó đại diện cho thời gian và sinh mạng, cũng là một thứ quà tặng vô cùng ý nghĩa.
Thẩm Hoành Quốc thản nhiên rút điếu thuốc:
- Trước khi chuyện này chưa được điều tra rõ, không nên vội vàng kết luận.
Lý Thiên Trụ mấy ngày nay cũng vẫn xoay quanh lời nói này để phân tích, tiếc thay mọi đầu mối đều hướng về Trương Nhất Phàm. Đầu tiên là hắn đến gặp Bao Dụ Dân, ngày hôm sau liền tung tin Bao Dụ Dân bị ung thư.
Dù nhìn qua người của Bao Dụ Dân không ít, lại có Trương Nhất Phàm trong số đó, hơn nữa, hắn đúng là một trong những ứng cử viên có thực lực trong cuộc chạy đua chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Nếu chuyện trước kia không phải do Trương Nhất Phàm gây nên, nhưng theo sau một hệ thống những chuyện phát sinh, nhất là việc Trương Nhất Phàm đi thị sát khu kinh tế mới, trên truyền hình lên giọng tuyên truyền, không khỏi khiến người ta đem hai bên ra liên hệ.
Anh là mong Bao Dụ Dân chết, mượn thời cơ nâng cao tiếng nói của mình.
Được thôi, chuyện này vẫn chưa xong, anh lại đến gặp Bao Dụ Dân.
Có người nói, quan hệ giữa anh và Bao Dụ Dân tốt lắm mà? Trước kia còn đấu nhau tới đỏ mặt tía tai, thường xuyên đến thăm người ta như vậy, động cơ rất đáng ngờ. Mà sau khi anh đi, chiếc đồng hồ liền đến.
Bao Dụ Dân đích thị là bị chiếc đồng hồ kia bức cho tới chết!
Lúc ấy bạn già của Bao Dụ Dân không ra khiếu nại, ông ta liền mắng:
- Bảo anh thu thập thì thu thập đi, lo gì chứ? Không lẽ anh mong tôi ở trong này cả đời? Bao Dụ Dân tôi có chết đi nữa, cũng phải chết ở nhà.
Đủ thấy, có những lúc, từ chết này không thể tuỳ tiện mà nhắc đến, rất linh nghiệm!
Nếu Bao Dụ Dân dưới suối vàng có biết, ông ta sẽ nghĩ thế nào đây?
Lý Thiên Trụ bình tĩnh, anh cười không nổi, dưới sự lãnh đạo của mình trong cơ quan chính phủ xảy ra chuyện như vậy, vài Phó chủ tịch tỉnh nội chiến, không phải chuyện tốt đẹp gì.
Tuy là mặc kệ ở đâu, chỉ cần có người là có tranh chấp, mà Lý Thiên Trụ lại là một người rất hận chuyện này. Gã đã từng nói, ai có bản lĩnh làm giàu cho quần chúng nhân dân lao động, người đó mới là nhân tài thực sự, chỉ có những người ấy, mới có tư cách được đề bạt, được trọng dụng.
Lục đục với nhau từ trước bị Lý Thiên Trụ oán hận, trong lòng Trương Nhất Phàm hiểu rõ điều này.
Lý Thiên Trụ bình thường rất ít hút thuốc, hôm nay lại hút rất nhiều, gã cứ suy nghĩ mãi. Chuyện sảy ra gần đây, về cơ bản là gã nắm rõ. Quan điểm giữa gã và Thẩm Hoành Quốc không giống nhau, dù sao thì Thẩm Hoành Quốc cũng quan hệ không ít với Trương gia, vì thế mà về mặt tình cảm gã khá thích tiểu tử này.
Thẩm Hoành Quốc nói:
- Lẽ nào anh không loại bỏ nhưng người ngấm ngầm sau lưng thao túng toàn bộ chuyện này?
Lý Thiên Trụ liền cười khẽ:
- Thao túng? Tỉnh Tương có người có thể thao túng mấy người bọn họ sao?
Đúng thế, nhìn tỉnh Tương xem, những phó Thứ trưởng so với Trương Nhất Phàm, liệu có mấy người?
Thẩm Hoành Quốc chỉ nhắc nhở một câu, đừng vội kết luận, khi chuyện còn chưa sang tỏ, ai cũng đáng nghi. Cũng không loại trừ những Phó chủ tịch tỉnh khác gây khó dễ, lợi dụng mâu thuẫn giữa Trương Nhất Phàm và Bao Dụ Dân mà dở trò.
Hai người họ trong phòng riêng đối mặt với một số nhân vật chính Đảng tỉnh Tương, đơn giản chỉ là muốn tìm ra chút manh mối cho chuyện này. Bao Dụ Dân đã chết, ứng cử viên Phó chủ tịch thường trực tỉnh là một nhân vật rất cạnh tranh.
Trương Nhất Phàm, Tống Minh Triều, và cả phân công nhân sự Tiếu Quân Dân, những người này đều có tư cách cạnh tranh vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Ngoài những người đó ra thì, Lôi Binh, Lý Dung Thanh, Lưu Trí cũng không phải không có cơ hội. Thậm chí ngay cả nữ Phó chủ tịch tỉnh duy nhất Sở Dụ, chỉ cần vận dụng thích đáng, vẫn có thể giết chết một con ngựa đen.
Tất nhiên, Lý Thiên Trụ vẫn tập trung vào Trương Nhất Phàm, Tống Minh Triều và phân công quản lý nhân sự Tiếu Quân Dân, cho rằng 3 người họ đều có khả năng là người bày ra toàn bộ chuyện Bao Dụ Dân.
Hoặc là Trương Nhất Phàm tự nhỏ thuốc vào mắt mình, hoặc là một trong hai người họ đang ngấm ngầm bày ra mọi chuyện. Ý đồ của họ là hướng mũi dao về phía Trương Nhất Phàm, từ đó đạt được mục đích không để ai biết của mình.
Không cần biết là ai, Lý Thiên Trụ đã quyết rồi, phải điều tra cho ra.
Ông muốn để mọi người biết, dưới sự lãnh đạo của mình ở trung tâm bộ máy lãnh đạo tỉnh Tương, không kẻ nào được tự ý làm bậy, nếu không thì còn đâu là uy nghiêm Bí thư Tỉnh ủy chứ?
Chu Anh Văn từ ngoài gõ cửa bước vào, khẽ nói vài câu vào tai Lý Thiên Trụ. Lý Thiên Trụ nắm tay, Chu Anh Văn liền đi luôn.
Lý Thiên Trụ nói:
- Có tin báo, đồng hồ tặng Bao Dụ Dân là từ một công ty chuyển phát nhanh trong thành phố đưa đến, địa chỉ và những thông tin khác của người gửi đến đều là giả mạo. Mà hình dạng của người gửi hàng, người của công ty chuyển phát nhanh cũng không nhớ. Công ty này lại không có hoá đơn, giờ thì không thể nào tra ra, rốt cuộc là ai đã gửi món hàng đó đi. Từ đó có thể thấy, người này trăm phương ngàn kế, chỉ e luôn mưu tính toàn bộ chuyện này. Mặc kệ là thế nào, nhất định phải tìm ra kẻ này.
Lý Thiên Trụ nổi giận, hơn nữa lại nói như thế trước mặt Thẩm Hoành Quốc, có nghĩa là ông vẫn chưa loại trừ sự hoài nghi với Trương Nhất Phàm. Lúc ấy hắn cũng đã thái độ, dù là Trương Nhất Phàm, cũng phải sử như nhau.
Trương Nhất Phàm rất buồn bực, đến giờ hắn mới biết, có người trăm phương ngàn kế bày mưu với mình. Hơn nữa kể từ khi Bao Dụ Dân nằm viện, mình đi dò hỏi thời gian, âm mưu ấy liền nhen nhóm.
Tuy rằng trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh có rất nhiều người đã đến thăm Bao Dụ Dân, nhưng dựa vào mối quan hệ không hoà hợp giữa mìnhvà Bao Dụ Dân, mọi người đương nhiên là hướng mũi dùi đầu tiên vào mình.
Vì thế mà sáng hôm sau đã có ngay cách nói chết người này của Bao Dụ Dân.
Theo sau lại có người lợi dụng sự kiện mình đi thị sát nhà máy chế tạo ô tô Hoa Phong liên hệ với chuyện của Bao Dụ Dân, bày ra kế hoạch này. Quả nhiên, thủ đoạn của đối phương rất tinh vi, nhiều người tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều cho rằng, Chủ tịch tỉnh Trương như thế là vì thể diện của mình, đề cao tiếng nói của mình ở Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh làm bàn đạp.
Lúc này lên giọng thị sát, ý đồ rất rõ ràng.
Đám người Dương Mễ càng không ngờ hơn, tự làm cao tin này một chút, ngược lại đã làm Phó chủ tịch tỉnh Trương lộn ngược, khiến hắn rơi vào trạng thái bị động.
Chủ tịch thành phố Tằng đương nhiên đã nghe được đủ loại đồn đại, trong lòng ông cũng có chút không yên. Chủ tịch tỉnh Trương chỉ thị rõ rằng. Không được lên giọng, nhưng hắn ông ta muốn làm việc tuyên truyền này lan rộng một chút. Một là truyền đi ảnh hưởng của đầu tư ngoại thương ở tỉnh Tương, hai là tăng chút phân lượng cho Chủ tịch tỉnh Trương, ba là tuyên truyền bí ẩn vì chiến tích của bản thân.
Nguyên nhân chính là vì như thế, ông ta mới hành động như vậy, ai có thể nghĩ đến chuyện tốt này sẽ bị người khác lợi dụng, móc nối với chuyện Bao Dụ Dân mắc ung thư.
Bao Dụ Dân thì đã chết rồi, Chủ tịch thành phố Tằng cũng đang cân nhắc, rốt cuộc có phải do Phó chủ tịch tỉnh Trương làm hay không? Cái đồng hồ kia đưa đến đúng lúc tiện với thời gian của đối phương, nắm rất tốt, rất đúng chỗ.
Trương Nhất Phàm giải thích thế nào, cũng chỉ e càng tô càng đen.
Chốn quan trường thân sâu như biển, lòng người khó dò thay!
Thường thường là một bước chi kém, làm cho hối hận chung thân.
Trương Nhất Phàm và Lý Hồng uống trà cùng nhau, Lý Hồng xem xét rất kĩ toàn bộ chuyện này, cô lắc đầu không nói gì. Là người phụ nữ của Trương Nhất Phàm, cô rất hiểu cách làm người người của hắn, những chuyện này không thể do một tay Trương Nhất Phàm thao túng, mà đã bị trúng kế kẻ khác, bị người ta chụp mũ.
Nếu đúng là do Trương Nhất Phàm gây ra, thì chỉ có thể chứng minh thủ đoạn của hắn quá ngu ngốc, chơi trò của trẻ con.
Lý Hồng nói:
- Nhất định là có đôi mắt thời khắc đang nhìn chằm chằm anh, đối với từng bước của anh đều nắm như lòng bàn tay, anh thử nghĩ xem, người này có thể là ai?
Trương Nhất Phàm cúi gầm mặt xuống, chậm rãi uống nước trà, giữa nhiều người như vậy, phải nhận ra ai là người cầm dao đâm sau lưng mình, không phải là chuyện dễ.
Hơn nữa, mỗi người trong số những người ấy đều có quan hệ mật thiết với trung ương, nhất động phát toàn thân, đạo lý này Trương Nhất Phàm rất rành.
Điều hắn cần làm bây giờ là tĩnh tâm lại, theo đúng như lời Lý Hồng, lấy tĩnh chế động.
Nếu không quan tâm anh làm gì, đối phương luôn nắm được sơ hở của anh. Cho anh hung hăng một hồi, sau hồi này sẽ là đòn trí mạng.
- Hiện giờ coi như cả người anh miệng cũng không rõ. Dù có số ít, thậm chí phần lớn người trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đều cho rằng anh không làm việc này, nhưng rõ ràng là đối phương đã đạt được mục đích. Y đã đem anh đến vách núi bên cạnh, động cơ địch thực của y có lẽ vẫn là hướng đến vi trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh này.
Lý Hồng buồn bã nói:
- Lý Bí thư rất buồn vì việc này! Đoán chừng ấn tượng với anh e là có chút ảnh hưởng.
Đúng thế, Lý Hồng đoán không hề sai, Lý Thiên Trụ đúng là đã có thành kiến với Trương Nhất Phàm, mặc kệ là thế nào, anh cũng đã dắt hệ đi vào. Trước khi chuyện chưa được làm rõ, Trương Nhất Phàm là nghi vấn lớn nhất.
Kẻ hạ độc đằng sau rốt cuộc là ai?
Tin vào câu hỏi này, nhiều người đều tự hỏi trong lòng.
Trương Nhất Phàm gạt tàn thuốc:
- Nếu tìm ra người này, tôi nhất định không để tên đó sống yên ổn. Hắn đã hạ quyết tâm, được tia chớp tổ chức tham gia điều tra.