Ánh đèn không tắt cả đêm chiếu rọi lên tấm lưng cong quyến rũ, đường cong này giống như dãy băng phập phồng dịu dàng và mờ ảo. Cái mà Trương Nhất Phàm hài lòng nhất chính là nước da trắng như ngọc, toàn thân không tìm ra một tì vết nào của Đổng Tiểu Phàm.
Đổng Tiểu Phàm nằm nghiêng, tạo ra một dáng người xinh đẹp. Cho dù là lúc ngủ hai tay cô cũng để trong tư thế bảo vệ, ôm trước ngực, bảo vệ cẩn thận nơi mà người ta gọi là nguồn gốc của sinh mệnh kia.
Đàn ông nhìn phụ nữ thường thích nhìn vòng một và vòng ba. Bởi vì đây là hai nơi phô ra vẻ đẹp hoàn mỹ của người phụ nữ nhất. Sự hoàn mỹ của Đổng Tiểu Phàm cũng được biển hiện rõ ràng ở đây.
Trương Nhất Phàm đã từng đọc một quyển sách miêu tả các loại hình dạng ngực của phụ nữ. Nghe nói, ngực của phụ nữ cơ bản có thể chia làm bốn loại hình dạng: loại tròn, lọai bán cần, loại hình nón và loại xệ xuống.
Ngực tròn giống như một cái chén đã được lật ngược lại, hơi giống hình một cái bánh lớn. Những phụ nữ thuộc loại ngực này đa phần đều bẹt vào người, đa số phụ nữ phần dưới béo tốt có kiểu ngực này.
Bộ ngực mà người phương Đông coi là đẹp nhất là loại bán kính ngực cao bằng hình bán cầu. Nếu đường cong của bộ ngực hình bán cầu khá rộng, ngực càng tròn, đầu v* nằm ở phần xương sườn thứ 4 được xem là tiêu chuẩn nhất. Đổng Tiểu Phàm sau khi sinh con xong hiện giờ đang ở trạng thái này. Căng tròn và hoàn mỹ. Sờ khá đầy tay, thật là thoải mái.
Nếu độ cao dài hơn bán kính, núm vú tròn hướng lên trên là ngực của những người phụ nữ da đen. Ngực xệ là ở người già. Cơ ngực bị lão hóa hoặc là những người có ngực to mà đột nhiên gầy đi cũng sẽ làm ngực biến dạng. Phụ nữ trẻ mà không dùng áo ngực hoặc dùng áo ngực không đúng size sẽ dễ làm ngực bị xệ.
Về ngực xấu hay đẹp thì phải căn cứ vào sở thích cá nhân rồi. Ngực được coi là đẹp là loại ngực bán cầu và có độ đàn hồi, núm vú màu hồng phấn và không bị tịt vào. Số đo lý tưởng của ngực là đường kính bằng chiều cao nhân 0,05, chỗ cao nhất và đáy cách nhau 70 cm. Khoảng cách giữa hai núm vú là điểm giữa nối hai xương quai xanh, tức là phần trên của xương ngực và hai núm vụ tạo thành một hình tam giác cân là đẹp nhất.
Trương Nhất Phàm đã từng so sánh mấy người đàn bà của hắn với nhau, trong đó ngực Liễu Hồng xem ra là to nhất. Nghe nói là thuộc loại tròn dưa hấu, vùa to vừa tròn. Bình thường mặc áo cũng không che hết được sự căng tròn của cô, luôn có cảm giác thở mạnh một chút là lộ ra ngoài vậy.
Mà ngực của Lưu Hiểu Hiên thì gần giống như hình nón tròn, hơi xệ, lúc không mặc áo chip tạo nên khe sâu rất rõ ràng giữa hai bên vú giống như người ta đi trên sàn catwalk vậy. Đặc biệt là khi hai người làm tình với nhau, nó lay động rất mãnh liệt. Đặc trưng của ngực cô và tính cách cô điên cuồng như nhau. Vô cùng hoang dã.
Ôn Nhã lại khác, ngực cô rất cứng chắc, có thể là do ít được vuốt ve. Lúc sờ lên khá mềm mại. Trong mấy cô gái này, thì thời gian đi lại với Ôn Nhã là ít nhất, hai người ở với nhau cũng chỉ có một hai lần hơn nữa đến giờ Trương Nhất Phàm vẫn chưa nắm bắt được tính cách của Ôn Nhã.
Cô bé này rất kỳ quái, rất biết che đậy, làm người ta không đoán biết được.
Hà Tiêu Tiêu và Thẩm Uyển Vân không khác nhau là bao. Nhưng Thẩm Uyển Vân sau khi sinh con xong thì mập ra đến giờ vẫn chưa lấy lại được phong độ như trước.
Hà Tiêu Tiêu dạo gần đây hơi gầy. Có thể là do áp lực công việc khá lớn, áp lực tâm lý lớn. Có lúc nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm lại bất giác nhớ đến người chị cùng cha khác mẹ này của cô.
Hà Tiêu Tiêu ở một mặt nào đó có bóng dáng của Đổng Tiểu Phàm, có thể là do họ có cùng huyết thống. Chỉ là, tiếp xúc nhiều năm như vậy rồi nhưng Hà Tiêu Tiêu vẫn thường mang vẻ sầu muộn. Có lẽ cái này có liên quan đến tích cách của cô.
Không còn sớm nữa. Khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa chiếu vào giường, ánh mắt Trương Nhất Phàm vẫn chăm chú thưởng thức vẻ đẹp của người phụ nữ của mình. Không biết đã mấy năm rồi hai người không còn có thói quen ngủ nướng nữa, vất vả lắm mới tới thành phố Vĩnh Lâm này, trong lúc bận rộn cũng phải lười nhác một tí, Trương Nhất Phàm cũng có được sự tĩnh lặng.
Ánh nắng vàng chiếu rọi khắp phòng, Trương Nhất Phàm lúc này mới thấy là rèm cửa hơi mỏng. Ánh mặt xuyên vào chiếu rọi lên tấm lưng trơn bóng của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng ngồi dậy, châm điếu thuốc, ngắm nhìn người phụ nữ thân thiết nhất với mình này.
Đổng Tiểu Phàm chắc là do đêm qua mệt quá, lái xe mấy tiếng đồng hồ liền, lại bị Trương Nhất Phàm giày vò gần như cả đêm. Đồng hồ treo tường điểm chín giờ sáng mà cô vẫn còn chìm vào giấc ngủ.
Lúc Trương Nhất Phàm ngồi dậy vô tình kéo chăn làm lộ ra tấm lưng hoàn mỹ của Đổng Tiểu Phàm. Các đường cong quyến rũ thắt lại ở eo tạo thành một phong cảnh vô cùng mỹ lệ.
Trương Nhất Phàm rít một hơi, ánh mắt hắn dừng ở vòng ba tròn trịa của cô, chính nơi đó đem đến cho người ta một giả tưởng vô hạn
Đó là chỗ đẹp nhất.
Trong đầu Trương Nhất Phàm đột nhiên nổi lên một câu như thế. Nên hắn liền cười không thành tiếng. Không biết từ lúc nào hắn lại thích nhìn vòng ba của phụ nữ thế nhỉ? Chẳng lẽ đúng là từ lúc nhìn Liễu Hồng mà bản thân lưu tâm đến vấn đề này?
Vẫn còn nhớ rõ cảnh ghen tuông hừng hực của Đổng Tiểu Phàm không được nhìn vòng ba của Liễu Hồng. Trương Nhất Phàm hỏi tại sao cô liên trả lời:
- Vòng ba của chị ấy quá gợi cảm sợ anh không kiềm chế được.
Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm liền cười ngây ngô.
Đích thực là vòng ba của Liễu Hồng đã từng làm không ít người gặp cô phải liếc nhìn và tưởng tượng. Trước đây nghe Hà Tiêu Tiêu kể, bọn họ đi trên phố ở Thâm Quyến lần nào cũng gặp những người đàn ông vì vòng ba của Liễu Hồng mà ngẩn ngơ, không cẩn thận còn đâm vào cột điện nữa.
Trương Nhất Phàm tin rằng đây không phải là nói đùa. Trong cuộc sống thực tại việc này không hiếm gặp.
Nhưng Trương Nhất Phàm tin rằng thân hình của Đổng Tiểu Phàm là đẹp nhất vì nó là một tổ hợp tuyệt vời. Có thể vòng ba của Đổng Tiểu Phàm không hấp dẫn như Liễu Hồng. Nhưng phối hợp với các phần của cơ thể cô thì nó là phong cảnh đẹp nhất trên thế giới, hơn nữa phong cảnh này chỉ mở ra cho riêng mình hắn.
Thưởng thức cảnh đẹp như vậy, Trương Nhất Phàm nghĩ, nếu hắn thích phác họa rồi vẽ lại cảnh đẹp trước mắt thì có thể sẽ nhận giải ý tưởng sáng tạo nhất thế giới cũng nên. Nhưng đáng tiếc hắn không phải họa sỹ chỉ có thể khắc sâu cảnh đẹp này trong tim mình thôi.
Hút xong điếu thuốc, Đổng Tiểu Phàm tỉnh dậy, thấy Trương Nhất Phàm đang ngồi trên đầu giường, cô dụi dụi mắt hỏi:
- Anh dậy sớm thế à?
Phát hiện ra Trương Nhất Phàm đang nhìn chằm chằm cơ thể mình, nhìn ngây người ra. Đổng Tiểu Phàm ngượng ngùng gõ nhẹ hắn, trong lòng lại có cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Hóa ra tên khốn này lại thích nhìn cơ thể mình. Điều này chứng tỏ là hắn vẫn rất yêu mình
Đổng Tiểu Phàm kéo chăn lại:
- Không được nhìn
Trương Nhất Phàm dụi đầu mẩu thuốc đã hút hết vào cái gạt tàn để trên đầu giường, cười nói:
- Anh đã nhìn cả sáng nay rồi. Hình ảnh em không mặc gì đã in đậm trong tâm trí anh rồi. Giờ em có đắp chăn hay không trong mắt anh đều giống nhau cả.
Đổng Tiểu Phàm cau mày làm vẻ sợ sệt.
- Dậy đi, trưa nay anh sẽ đưa em đi ăn các món ăn đặc trưng ở Vĩnh Lâm này.
Đặc sản ở Vĩnh Lâm này như tiết canh vịt Vĩnh Lâm, gà Đông An, ngỗng bụi đạo châu trên tỉnh cũng có chỗ bán nhưng không được chính thống nên đến thành phố Vĩnh Lâm những món này không thể không nếm thử.
Tối qua ăn cơm hộp, Đổng Tiểu Phàm cũng ngủ gần như cả buổi sáng, vươn vai bò ra khỏi giường. Lúc mặc đồ đi vào nhà tắm thấy giữa hai chân còn hơi đau, Đổng Tiểu Phàm cau mày suy nghĩ có lẽ nam và nữ trời sinh ra đã khác nhau rồi.
Nghĩ đến sự điên cuồng của Trương Nhất Phàm đêm qua giờ cô vẫn còn hơi sợ. Ôi, kệ đi, không thèm để ý đến hắn nữa.
Đổng Tiểu Phàm tự thấy là sức nặng của Trương Nhất Phàm là cái mà cô không thể chịu đựng được. Có lẽ sự khác biệt giữa nam và nữ tạo nên bọn họ khi sinh ra đã khỏe như trâu vậy, làm mãi không mệt.
Giờ cô đã hiểu vì sao hoàng đế xưa kia có tam cung lục viện 72 phi tần. Là do họ rất dũng mãnh, một phi tần khó có thể tiêu hóa hết được nên tìm vài cô đến để phối hợp. Thực ra không phải là như thế nhưng đã bị Đổng Tiểu Phàm nghĩ sai lệch đi thôi.
Đổng Tiểu Phàm ăn năn hối hận một mình trong phòng tắm, bản thân đúng là đã bị tên khốn kia hoàn toàn chinh phục rồi. Không biết tự lúc nào trong lòng đã nhận định là hắn có người phụ nữ khác bên ngoài. Ôi, đúng là hồ đồ.
Nghĩ đến tình trạng hiện giờ của Thẩm Uyển Vân cô lại có chút cảm thông. Thẩm Uyển Vân cũng không dễ dàng gì, thôi vậy, nếu đã là sự thật rồi thì cũng không cần phải làm to chuyện để mọi người đều không thoải mái. Đổng Tiểu Phàm đắn đo suy nghĩ.
Cô nghĩ nếu đổi lại là cô gia đình ép cô phải lấy một người mà cô không yêu, sống cả đời đau khổ, thì có lẽ làm một kẻ thứ ba vui vẻ tự tại còn tốt hơn, như vậy ít ra bản thân đã từng được yêu, được chăm sóc, trong lòng cũng vui vẻ hơn.
Đổng Tiểu Phàm thấy cô ngày càng đồng tình với quan niệm về chế độ đa thê này rồi. Đồng thời trong lòng cô lại nghĩ Trương Nhất Phàm tốt nhất là đừng dính vào chuyện này mới được. Chuyện với Thẩm Uyển Vân mặc dù đã qua rồi, nhưng nếu đổi lại là người khác thì việc này chưa chắc đã được giữ kín đến thế đâu.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng khách gọi lớn:
- Tiểu Phàm em xong chưa thế?
Đổng Tiểu Phàm ừ một tiếng, tự nghĩ bản thân ngày càng lắm chuyện rồi, nên vội vàng rửa mặt, soi gương sửa sang lại quần áo rồi đi ra.
Trương Nhất Phàm cầm tay cô:
- Đi, hôm nay anh sẽ đi dạo phố cùng em.
Đổng Tiểu Phàm cười thản nhiên:
- Anh thấy ở Lâm Vĩnh này không ai nhận ra anh nên nói vậy chứ gì?
Nhưng hai người thực sự là rất ít đi dạo phố. Thấy tâm trạng Trương Nhất Phàm khá ổn, cô cầm túi, hai người ra khỏi nhà.
Đường phố ở thành phố Vĩnh Lâm này náo nhiệt lạ thường, hơn nữa còn được nhìn thấy không ít con gái mặc trang phục của người dân tộc thiểu số vô cùng xinh đẹp đi lại trên phố. Đổng Tiểu Phàm rất thích đặc sắc văn hóa địa phương này, đặc biệt là vùng gần sa mạc Tân Cương, thảo nguyên Thiên Sơn, còn cả nhà sàn xinh đẹp ở Tương Tây nữa.
Vĩnh Lâm có một bộ phận người dân tộc Dao. Đồ trang sức đội trên đầu của người Dao rất đặc sắc. Họ tạo ra châm cài với nhiều hình thù khác nhau: hình rồng, hình chữ a, hình trăng lưỡi liềm, hình chim yến bay vân vân. Có cái mang mũi tên trúc, có cái dựng thẳng, có cái mang mũ nhọn, có cái mang vỏ trúc. Những phụ nữ người Dao thuộc huyện Hạ tỉnh Quảng Tây đội mũ hình tháp mười hơn mười tầng rất đồ sộ. Phụ nữ người Dao tỉnh Hồ Nam lấy sáp ong bôi vào tóc, chải ngược lên đỉnh đầu cho dù là đông hay hạ thường quấn khăn hoa lên đầu tạo thành hình bậc thang, lấy mũ hình con bướm đội lên đầu, tranh gió tránh nắng, thanh tú hào phóng, vừa giống với mũ học sĩ lại vừa giống mũ của các phi tần. Sau khi kết hôn sẽ bỏ mũ hình con bướm xuống biểu thị việc đã thành gia thất bắt đầu cuộc sống mới.
Cái mà Đổng Tiểu Phàm thích nhất chính là những đồ trang sức nhiều màu sắc trên đầu các cô gái. Đeo lên đầu sẽ rất đẹp. Mang đặc sắc dân tộc rất rõ. Nhìn những cô gái người Dao xinh đẹp cô rất thích thử mặc chúng, mặc trang phục dân tộc Dao xong cô chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm.