Còn đau đầu hơn là hai người họ dường như đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài, căn bản không gọi điện thoại về nhà, cũng không liên hệ với bạn bè, làm việc tìm kiếm còn khó khăn hơn.
Giờ phút này, Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ đến một người, Cù Tĩnh!
Nếu Tiểu Vũ không có vậy thì tìm Cù Tĩnh.
Bảo Cù Tĩnh kiểm tra những tài liệu này, chắc không trái với nguyên tắc của cô ấy, điều này cũng không hề hấn gì đến Duệ Quân.
Gọi điện thoại cho Cù Tĩnh, không ngờ cô nhận lời một cách vui vẻ. Trương Nhất Phàm đưa số điện thoại của bà xã cho Cù Tĩnh, nói tôi bảo cô ấy đến tìm cô.
Cù Tĩnh nói:
- Hay là để em đến gặp chị ấy nhé!
Chuyển giao xong việc này, Trương Nhất Phàm mới tạm thời yên tâm một chút. Lên mạng xem tin tức.
Không ngờ lúc này Liễu Hồng đang gặp một số phiền toái.
Liễu Hồng lái xe về nhà, chiếc xe màu đen vẫn bám sát, trên đường xe rất đông nên cô đâu có để ý thấy.
Vì thế khi cô chạy xe về đến nhà, tuyệt nhiên không để ý đến chiếc xe con màu đen đó cũng theo về.
Người trong xe luôn quan sát cô, cô xuống xe, cầm túi đi lên lầu, Liễu Hồng sống ở căn nhà có cầu thang, gã ở trong xe nghe thấy tiếng guốc kêu.
Gã hậm hực vừa lấy thuốc ra hút, vừa nhìn xe của Liễu Hồng.
Hắn biết Liễu Hồng là giám đốc công ty ngân sách, cũng biết cô ấy là người có tiền, nhưng mỗi lần nhìn thấy Liễu Hồng thì gã đều muốn phát điên lên, khát khao có được người phụ nữ này.
Cuối cùng cũng nghe ngóng được, cô là một quả phụ không chồng, nuôi một đứa con gái tám chin tuổi, hai mẹ con sống cuộc sống rất thoải mái. Vì thế gã có ý nghĩ phải chinh phục được người phụ nữ này.
Hút mạnh vài hơi thuốc rồi gã mở cửa xe, đi lên lầu.
Liễu Hồng vào phòng, Miêu Miêu đang làm bài tập, cô bé mới chín tuổi mà đã rất cao rồi, đáng yêu như búp bê. Buộc hai bím tóc sau gáy, nhìn thấy mẹ về, lập tức nũng nịu chạy ra ôm lấy đùi mẹ:
- Mẹ, sao giờ mới về?
Miêu Miêu học lớp ba rồi, thành tích học tập cũng khá, thường xuyên được thầy giáo biểu dương. Liễu Hồng đưa thêm ít tiền, bình thường để nó ở nhà của chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp nhận bảy tám đứa trẻ như Miêu Miêu, giáo viên kiếm được số tiền này, đương nhiên sẽ không để Liễu Hồng phải bận tâm nữa.
Liễu Hồng liền kéo tay Miêu Miêu, hia mẹ con ngồi trên ghế sô pha, cô đang hỏi tình hình học hành của con giá, thì có tiếng goc cửa.
Liễu Hồng chạy tới hỏi:
- Ai đó?
- Là tôi, đến thu tiền nước.
Liễu Hồng cảm thấy kỳ lạ:
- Không phải là mới thu tiền nước rồi sao?
Cô mở cửa, thì thấy một người đàn ông, lập tức thay đổi sắc mặt, hơi bực bội nói:
- Anh đến làm gì?
Người này không để ý đến cô, chỉ cười rồi đi vào.
Liễu Hồng nhận ra người này, là ông chủ xưởng mạ điện, nghe nói xưởng của ông ta nằm ở ngay tại khu kinh tế mới, không lớn lắm, tài sản vài triệu đồng. Lần trước Liễu Hồng đến trường đón Miêu Miêu thì gặp ông ta.
Nghe nói hắn đã ly hôn, có đứa con gái học cùng trường với Miêu Miêu, hai người có nói chuyện vài câu. Sau đó, ông ta cứ kiếm cớ mời Liễu Hồng đi ăn cơm, hát karaoke,...
Liễu Hồng chỉ đi một lần, nhận ra tâm địa không tốt nên không muốn có quan hệ gì với gã nữa.
Ai biết, hôm nay không ngờ gã lại theo cô về đến nhà, Liễu Hồng hơi bực mình.
Thấy Liễu Hồng có vẻ không vui khi thấy mình, gã cũng không giận, vì hôm nay cũng điều tra rõ tình hình gần đây của Liễu Hồng. Phát hiện ra cô thường hay lui tới khu nhà đó, còn việc làm cái gì, gã cũng đoán được phần nào.
Nghe cậu bé đưa cơm nói, trong phòng có một nam một nữ, đến đui mù cũng có thể đoán được, quan hệ của người đàn ông đó với Liễu Hồng. Hỏi thăm được tin này tỏng lòng gã rất đố kỵ, hận một nỗi không lập tức có được cô ấy.
Tối nay, gã đến là có chủ ý.
Thấy Liễu Hồng không vui, gã cũng không giận, nghênh ngang ngồi xuống ghế. Miêu Miêu nhìn gã với vẻ cảnh giác, gã đưa tay xoa xoa đầu Miêu Miêu:
- Con gái của em dễ thương lắm.
Miêu miêu nhìn thấy bàn tay hướng về phía mình thì vội tránh ra. Gã ta móc túi lấy ra hai trăm tệ:
- Ngoan, cháu đi vào phòng làm bài tập đi, chú nói chuyện với mẹ một lát.
Miêu Miêu lập tức chạy về phía sau lưng mẹ, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn gã:
- Mẹ, ông ấy là người xấu!
Liễu Hồng nghĩ, gã cũng không đến mức dám ở trong này làm chuyện xằng bậy, hơn nữa, nói chuyện với loại người này tốt hơn hết không nên để trẻ con nghe thấy. Vì thế cô đã bảo Miêu Miêu đi về phòng làm bài tập.
Đợi Miêu Miêu đi vào phòng, cô lập tức làm mặt lạnh:
- Anh đến làm gì?
Gã nhìn Liễu Hồng bằng bộ mặt đáng ghét:
- Em nói đi, tại sao lại cứ cự tuyệt anh mãi, anh có điểm nào không tốt? sao em lại phải đi làm vợ bé của người ta. Anh có nhà, có xe, có phân xưởng, tuy đã ly hôn, nhưng chúng ta kẻ tám lạng người nữa cân mà, chồng em cũng chết rồi phải không?
Nghe đến câu này, Liễu Hồng trong lòng đau xót, tiện tay cho gã một bạt tai:
- Cút.
Bốp--- Cái tát này khá mạnh, gã đứng lặng người, ngẫn ngơ nhìn Liễu Hồng lên cơn thịnh nộ. Liễu hồng đúng thật như lời Hà Tiêu Tiêu nói, càng ngày càng xinh đẹp, mông nở eo thon, đường cong quyến rũ, hoàn hảo như hồ ly tinh vậy.
Bỗng nhiên gã gào lên, mẹ kiếp, dám đánh ông hả?
Hôm nay ông sẽ xử cô.
Nói rồi, gã nhào về phía Liễu Hồng.
Liễu Hồng hoảng sợ, nắm lấy con dao gọt hoa quả ở trên bàn:
- Anh không được qua đây.
Gã cũng không sợ, sờ lên vùng mặt bị Liễu Hồng đánh:
- Đâm đi, đâm đi! Cô có gan thì lại đây đâm này.
Hắn chỉ vào ngực mà nói.
Liễu Hồng nào dám đâm thật? nhìn gã càng lúc càng đến gần hơn, cô cầm chặt dao nói:
- Anh mà qua đây, tôi đâm thật đấy!
Nào ngờ lúc đang nói đã bị gã cướp mất con dao, quăng xuống dưới đất.
Ông ta nhào tới, nắm lấy hai tay cô:
- Đừng tưởng tôi không biết, thực ra em là vợ lẽ của người ta, cía gì mà giám đốc công ty ngân quỹ, đều là đi diễn kịch lừa người ta. Hôm nay cho dù cô đồng ý hay không đồng ý, bất luận người đứng sau cô là ai, nếu cô không phục tùng, hôm nay tôi sẽ giết cô! Còn con gái cô, giết hết cả ba người.
Đúng là kẻ điên khùng.
Liễu Hồng hoảng sợ, nếu biết trước, hôm nay không đón Miêu Miêu về. Nếu Miêu Miêu không về thì mình có lẽ đã ở lại bên chổ Trương Nhất Phàm rồi. Nhìn tên điên khùng này đứng ngay trước mặt trừng trừng nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
Liễu Hồng đột nhiên cảm thấy ghê tởm, thoáng chốc vụt lên trong đầu cô một ý nghĩ, lúc này cũng không nghĩ được nhiều, húc mạnh đầu gối một cái.
Ai yo---hắn kêu gào thảm thiết, đã húc đầu gối vào bộ hạ của gã. Nhân lúc gã đang thất thế, cô liền chạy vào phòng của Miêu Miêu, nhưng lại bị gã nhào tới nắm lấy chân. Cô khỗng trụ vững nên bị ngã nhào, lăn trên mặt đất.
- Là cô ép tôi mà ! hôm nay không có được cô, tôi không làm người !
Tên khốn này dùng sức kéo mạnh chân của cô.
Sau đó, nhào lên người cô, Liễu Hồng giãy dụa hô to:
- Không được--
Lúc này, Miêu Miêu nghe thấy trong phòng khách có tiếng ẩu đả, từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy tên khốn đó đang ức hiếp mẹ mình, nó liền chạy tới cắn cho gã một nhát vào cánh tay.
- A----
Tên khốn kêu lên thảm thiết, bế Miêu Miêu quăng xuống đất.
Liễu Hồng nhân cơ hội đá cho gã một cái, đứng dậy. Miêu Miêu đang ngồi dưới đất khóc, tên khốn lại bị cô đá cho một cái, gã tức giận bò dậy, không ngờ không đấu lại một người đàn bà.
Vì thế, gã lại vật lộn với Liễu Hồng trên ghế sô pha.
Liễu Hồng nói:
- Miêu Miêu, con mau chạy ra gọi chú đi!
Miêu Miêu đang ngồi dưới đất, đang đứng dậy thì nhìn thấy con dao gọt hoa quả, nhặt nó lên, cầm chặt trong tay:
- Tên khốn kiếp kia, thả mẹ tao ra!
Đứa bé nào biết, một dao đâm qua, đối phương kêu lên:
- A....
Máu tươi đổ xuống, đọng lại trên tay Miêu Miêu.