Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc rửa chân để chuẩn bị rời khỏi nơi này, Trương Nhất Phàm tự dưng nhớ đến người phụ nữ áo đen có mùi nước hoa Channel trên người, cô ta là ai? Sao lại trông quen thế nhỉ? Chỉ nhìn qua một lần mà khiến trong đầu Trương Nhất Phàm luôn như ẩn như hiện hiện ra hình bóng một người.

Đột nhiên, hắn không kìm nổi cười.

Cô ta chẳng phải là cô gái áo trắng đã gặp ở sơn trang suối nước nóng sao? Chẳng trách lại trông quen như vậy!

Tuy nhiên cô gái này cũng đặc biệt khiến người khác phải chú ý, toàn thân tỏa ra luồng khí chất mê người, rất khó làm người ta quên được sự tồn tại của cô. Chẳng trách Lưu Hiểu Hiên cũng phải ghen tị. Mình cũng mới chỉ nhìn một lần mà đã có thể nhớ được bóng dáng của cô ấy.

Chỉ có điều lần thứ nhất và lần thứ hai lại có sự xuất hiện khác hẳn nhau. Một đen một trắng, hai màu sắc hoàn toàn tương phản, khiến suýt chút nữa mình không nhận ra cô ấy.

Cô gái này không ngờ lại xuất hiện ở Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm hơi có cảm giác không thể tin nổi, thế giới thực sự nhỏ như vậy sao?

Vẫn là nét tươi cười đó, chắc chắn là cùng một người.

Cũng là thoáng qua, cũng là liếc nhìn, đặc biệt là mùi nước hoa ngào ngạt trên người cô ấy, khiến người ta suốt đời khó quên. Đây là một người phụ nữ rất đặc sắc, khí chất xuất chúng, xinh đẹp vô cùng.

Lúc xuống xe lên lầu, Trương Nhất Phàm phát hiện trong phòng khách không ngờ vẫn còn sáng đèn.

Thôi Hồng Anh vẫn chưa đi, Trương Nhất Phàm xách giày đi vào, cô lập tức đặt quyển sách xuống, đứng lên nói:
- Bí thư Trương.
Sau đó xấu hổ, dường như đã làm chuyện gì thẹn với lòng.

Trương Nhất Phàm quan sát Thôi Hồng Anh, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, cô bé này trở nên xinh đẹp từ khi nào vậy?

Thôi Hồng Anh ngày hôm nay đã trang điểm, mặc bộ quần áo mới mà Chu Bân mua cho cô, trong ngoài rực rỡ hẳn lên, đến cả chiếc quần lót cũng đã thay đổi.

- Ồ, hôm nay sao em vẫn chưa đi?
Bình thường Thôi Hồng Anh không ở đây đợi hắn, làm xong công việc của mình là trở về trường. Thôi Hồng Anh ngượng ngùng nói:
- Hôm nay ký túc xá cắt điện, em…

Trương Nhất Phàm đã hiểu:
- Không sao, sau này ở trường của em không tiện thì cứ ở đây đọc sách đi!

- Cảm ơn Bí thư Trương.
Thôi Hồng Anh ngại ngùng nói.

Hai ngày nay ở huyện Sơn Lam này, cũng không thoải mái, rất nhiều vấn đề ở huyện Lam Sơn cứ lần lượt phơi bày ra trước mắt hắn. Đầu óc Trương Nhất Phàm căng ra, cũng không biết nói gì cho phải.

Hắn liền nằm trên ghế sô pha, duỗi thẳng hai chân. Thôi Hồng Anh chạy đến rót một chén trà cho hắn. Thấy bộ dạng mệt mỏi của Bí thư Trương, Thôi Hồng Anh nhớ lại những lời nói của Chu Bân.

Là một bảo mẫu tốt thì cô càng nên quan tâm đến thân thể, cảm xúc, cuộc sống…của Bí thư Trương. Cô là một sinh viên, càng nên tiến bộ theo thời đại, cứ sợ hãi rụt rè như vậy, không dám đối mặt với những thứ mới lạ, không tiếp nhận chúng, thì sau này sẽ thành một cản trở lớn khi cô bước chân ra ngoài xã hội. Vì vậy, cho dù là chuyện gì, cô cũng phải chủ động, tích cực lên.

Thôi Hồng Anh nhìn hai chân Trương Nhất Phàm, ngập ngừng đi đến:
- Bí thư Trương, em bóp chân cho anh nhé?

Trương Nhất Phàm không nghe rõ, lúc mở mắt ra nhìn thì Thôi Hồng Anh đã ngồi ở bên cạnh, hai tay nhẹ nhàng đấm bóp chân cho hắn. Khi Thôi Hồng Anh đụng vào chân hắn, toàn thân Trương Nhất Phàm khẽ run lên, lập tức rút hai chân về.

- Không cần đâu, em đi đọc sách đi!
Trương Nhất Phàm đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Thôi Hồng Anh ngẩn người ra, mặt đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên cô chủ dộng bóp chân cho một người đàn ông, không ngờ lại bị người ta từ chối. Nghĩ đến hành động vừa rồi, Thôi Hồng Anh giơ tay ôm mặt, trong lòng giống như con nai con đang hoảng sợ chạy toán loạn.

Trương Nhất Phàm tắm xong, đi luôn vào phòng ngủ:
- Tiểu Thôi, lúc nào em đi thì nhớ tắt đèn nhé.
Hắn đang cố ý nhắc nhở Thôi Hồng Anh: đến lúc đi rồi.

Thôi Hồng Anh thu dọn sách vở, rời khỏi phòng của Trương Nhất Phàm.

Lúc bước xuống dưới lầu, Chu Bân giống như một âm hồn, xuất hiện trước mặt Thôi Hồng Anh. Thấy Thôi Hồng Anh đi xuống nhanh như vậy, trong lòng gã thất vọng. Con bé chết tiệt này lại làm hỏng việc rồi!

- Anh – Chu.
Thôi Hồng Anh thấy Chu Bân ở đó, giật mình. Chu Bân vẫy tay:
- Đi! Lên xe đi!

Thôi Hồng Anh giống như một con cừu, ngoan ngoãn đi theo con sói xám.

Hôm nay, gã muốn dẫn Thôi Hồng Anh đến một nơi cởi mở hơn, bãi tắm Dân tộc, để cô cảm nhận một chút về hơi thở của thời đại mới, xem con gái người ta làm thế nào.

Cuối cùng cũng hết một tuần, trong hội nghị ngày thứ hai, Cục trưởng Âu Dương Mạc đề nghị, Cục phó Cục Công an thành phố Tả Thanh Lâm đã thoát ly sản xuất để đi học tập nửa năm, công việc của Phó cục trưởng thường vụ, sẽ do một Phó cục trưởng bên dưới đảm nhiệm. Sau đó, Cục Công an có thêm một Phó cục trưởng, đến để đảm nhận công việc của vị Phó cục trưởng này.

Đối với việc điều chỉnh của Cục công an, Ô Dật Long có ý kiến bất đồng. Ông ta cho rằng Tả Thanh Lâm chỉ tạm thời rời đi, công việc của y hoàn toàn có thể do một Phó cục trưởng kiêm nhiệm, không cần phải thêm một Phó cục trưởng nữa.

Hiện tại Cục Công an thành phố đã có năm Phó cục trưởng rồi, lại thêm một người sẽ trở thành sáu Phó cục trưởng, hơn nữa Chính ủy và bộ máy lãnh đạo đã rất lớn rồi, cơ cấu có vẻ hơi dư thừa.

Âu Dương Mạc có bí thư Trương đứng đằng sau, anh ta cũng không sợ nữa, nói thẳng với Ô Dật Long:
- Cứ cho là bộ máy khổng lồ, cơ cấu dư thừa đi, nhưng hiện giờ Phó cục trưởng Tả đi học nửa năm, công việc của anh ta dù sao cũng phải có người tiếp nhận. Hiện tại công việc trong cục, ai cũng có việc của người nấy, mỗi người phụ trách một mảng. Cơ quan công an phụ trách sự an toàn về tài sản tính mạng của tất cả mọi người trong toàn bộ thành phố và xã hội, vì vậy, tôi kiên quyết yêu cầu, nhất định phải tăng thêm một Phó cục trưởng nữa.

Điều mà Ô Dật Long lo lắng nhất chính là chuyện này, không ngờ Âu Dương Mạc lại đề nghị. Ông ta liền sa sầm mặt lại:
- Không phải cứ có chút áp lực là ồn ào, trách nhiệm nặng một chút là oán giận. Có thể chịu khổ cực là đức tính tốt đẹp cần có của một Đảng viên, tôi thấy tư tưởng của các anh có vấn đề lớn rồi.

Thấy hai người cãi nhau, những Ủy viên thường vụ khác cũng không nói gì, Trương Nhất Phàm liền khụ một tiếng:
- Hệ thống công an là một cái quầy lớn, trách nhiệm trọng đại, tôi thấy tình huống mà Cục trưởng Âu Dương Mạc nói cũng rất có lý, lúc cần thêm vẫn phải thêm, chúng ta không thể để một số người thì mệt muốn chết, còn một số người thì lại lĩnh lương nhưng không làm gì. Sự đoàn kết của các cán bộ trong hệ thống công an có ảnh hưởng đến sự ổn định và hài hòa của xã hội, chúng ta không thể vì chuyện cá nhân của một người mà ảnh hưởng đến sự an toàn của toàn bộ địa phương. Tôi đồng ý với đề nghị của Cục trưởng Âu Dương Mạc, chuyện này quyết định như vậy đi. Mọi người còn có ý kiến gì khác không, nếu không có thì tan họp!

Ô Dật Long tức muốn chết, Trương Nhất Phàm không nói tiếng nào mà lại ra chiêu này. Giờ phút này, ông ta mới thực sự hiểu ra, sở dĩ Trương Nhất Phàm đề cử Tả Thanh Lâm đi bồi dưỡng, chính vì muốn loại bỏ vị trí của y, quả nhiên thâm độc.

Hiện giờ Phó cục trưởng được chọn thêm vào, vẫn đang đợi công văn của tỉnh, Liễu Hải. Nhìn cái tên Liễu Hải này, trong lòng Ô Dật Long liền bốc hỏa, từ nay về sau, hệ thống công an e rằng sẽ không còn chịu sự khống chế của mình nữa.

Hai người Âu Dương Mạc và Liễu Hải một chính một phụ ở vị trí này, hơn nữa còn có sự ủng hộ của Bí thư Thành ủy Trương Nhất Phàm, những người khác còn có thể nói gì? Nửa năm sau khi Tả Thanh Lâm trở về, e rằng trà hoa cúc đã nguội lạnh rồi.

Ác độc thật! Đầu tiên là chiêu thả con tép bắt con tôm, sau đó lừa mình, không ngờ làm cho người của mình mất quyền lực ngay trước mắt mình. Ô Dật Long phát hiện mình không ngờ không có chỗ trút giận. Bởi vì lúc đầu ông ta quá lo lắng, nhưng lại không phát hiện ra sơ hở, còn nghi là Tả Thanh Lâm cấu kết với Trương Nhất Phàm, sau đó lại chứng minh không phải như vậy, hơn nữa mình còn bị người ta chơi.

Lần đầu tiên Ô Dật Long gặp phải đối thủ mạnh như vậy, gân xanh nổi lên, một ấm trà tử sa liền bị ông ta tiện tay ném, rơi xuống sàn phòng làm việc. Tiểu Cảnh biết ông ta đang nổi giận, trốn bên ngoài không dám vào.

Thủ đoạn bỉ ổi quá!

Ô Dật Long phát hiện mình quả thực đã xem nhẹ đối thủ này. Trong lúc ông ta đang nổi giận, Âu Dương Mạc đã bắt tay vào điều chỉnh công việc nội bộ trong hệ thống công an, phân công công việc cho mấy vị Phó cục trưởng, tiến hành điều chỉnh lại từ đầu.

Tất cả những chuyện này đã được lập kế hoạch từ lâu rồi, chẳng qua chỉ làm từng bước mà thôi.

Liễu Hải được phân công quản lý hình sự, thuế, lệnh cấm, khoa học kỹ thuật hình sự và vài chức năng trọng yếu khác, chính thức thăng lên làm Phó cục trưởng Liễu.

Tả Thanh Lâm ở trường Đảng, mấy ngày nay sống rất nhàn nhã, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiểu Cảnh, nghe nói Âu Dương Mạc và Bí thư Trương liên kết, đã điều chỉnh lại hệ thống công an, công việc của y đã được một Phó cục trưởng khác tiếp nhận, trong lòng Tả Thanh Lâm liền cảm thấy lành lạnh.

Trúng kế rồi!

Sơ suất làm hỏng việc lớn rồi! Chết tiệt, mình thiếu cảnh giác quá!

Không được, mình phải nhanh chóng quay về. Đêm hôm đó, y liền tự mình lái xe, chạy về Vĩnh Lâm.

Hôm nay Ô Dật Long không đến biệt thự, mà ở trong nhà ngồi nhìn vợ, một người phụ nữ đã luống tuổi. Lúc Ô Dật Long nổi giận, vợ ông ta rất sợ, đến thở mạnh cũng không dám. Mà Ô Dật Long cũng chỉ trong lúc tâm trạng không tốt, mới có thể ở nhà.

Người bị ức hiếp mãi mãi là người phụ nữ bốn mươi tuổi này. Trước kia vợ Ô Dật Long làm việc ở ngân hàng, hiện tại cơ bản chỉ cần đến cho có là được, còn ngày nào cũng đắm chìm vào mạt chược.

Trong nhà Ô Dật Long, ngoài người vợ đã luống tuổi này, còn có một bảo mẫu trẻ. Con trai Ô Dật Long đang đi du học ở nước ngoài, rất ít khi về nước.

Tả Thanh Lâm lòng như lửa đốt chạy xe đến nhà Chủ tịch thành phố Ô, lúc gõ cửa liền phát hiện dưới chân có một ấm trà đã vỡ nát. Y biết Chủ tịch thành phố Ô đã nổi giận vì chuyện của mình.

Vốn dĩ sau lần này, tất cả sẽ làm từng bước, Tả Thanh Lâm lập tức có thể thế chỗ Âu Dương Mạc, chính thức trở thành Cục trưởng Cục Công an. Không ngờ đã phí công vô ích, tất cả mộng đẹp trong nháy mắt đã tan biến như bong bóng xà phòng.

Tả Thanh Lâm sao còn tâm tư bồi dưỡng chứ? Y biết lần điều chỉnh này của Bí thư Trương, sau khi mình trở về, chắc cũng không thể trở về vị trí ban đầu được nữa. Sự bực bội này, giống như một người đàn ông độc thân vui vẻ hơn nửa năm, đột nhiên lấy được một cô vợ xinh như hoa như ngọc, bái thiên địa xong, uống xong rượu, lúc vào động phòng thì lại không còn việc của mình nữa.

Sự bực bội này khiến y muốn chết quách cho xong.

- Chủ tịch thành phố Ô, bây giờ phải làm thế nào?

- Còn làm thế nào được nữa?
Ô Dật Long đang rất không vui, giọng điệu cũng gắt gỏng. Tuy nhiên đối với ông ta mà nói, mấy đi vị trí của một cán bộ cấp Cục, giống như quốc vương mất đi một tòa thành, lợi thế trong tay ông ta còn rất nhiều.

Còn Tả Thanh Lâm thì khác, y giống như người mất đi đất phong chư hầu, từ nay về sau, e rằng sẽ trôi dạt khắp nơi, ăn nhờ ở đậu.

Bởi vậy, Ô Dật Long liền bình tĩnh lại rất nhanh, phân tích xem mình nên chống địch như thế nào, không đến mức bị trở tay không kịp lần nữa. Lần sau, không thể để cho Trương Nhất Phàm đạt được việc thuận lợi như vậy đâu!

Hừ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK