Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm cho Lý Hồng kinh ngạc chính là sao Trương Nhất Phàm biết mình đang hoài nghi Lý Thiên Trụ chứ?

Dựa vào biểu hiện trong khoảng thời gian này của mình, không đến mức lộ ra bất kỳ sơ hở gì, Trương Nhất Phàm làm sao mà biết được vậy?

Chẳng lẽ...

Cô lập tức nghĩ tới Duệ Quân, Duệ Quân bán đứng mình sao? Nếu không sao lại giải thích hiện tượng này? Hắn Trương Nhất Phàm cũng không phải thần tiên gì. Trong lòng Lý Hồng lúc này đặt một dấu chấm hỏi rất to.

Lý Hồng hoài nghi việc của Lý Thiên Trụ, chắc hẳn là tuyệt mật, không có thể để người thứ hai biết, cô nhìn ánh mắt của Trương Nhất Phàm, lại dựa vào tâm tư của cô đang thay đổi, trở nên lạnh lùng hẳn lên.

Trương Nhất Phàm cảm nhận được sự thay đổi thần sắc của Lý Hồng, nghiêm túc nói:

- Em hẳn là nên tin tưởng chúng tôi mới đúng!

Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Trong hồ sơ Diêu Mộ Tình chuyển giao cho anh chắc hẳn là còn có một bức thư phải không?

Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:

- Ừ, có một bức thư. Bức thư này là viết riêng cho anh. Tuy nhiên...

Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng nói:

- Nếu như em để ý tới những thứ này, anh có thể giao chúng cho em.

- Đây là chuyện riêng của chính anh.

Lý Hồng lại cúi đầu xuống uống trà.

Trương Nhất Phàm lấy lá thư ra nói:

- Trước khi xem bức thư này, anh muốn hỏi em vài vấn đề.

- Anh giao dịch với em sao?

Trên mặt Lý Hồng lạnh cả lên, Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:

- Đừng nghiêm túc như vậy, bây giờ là giờ tan ca mà.

Hắn đặt thư trước mặt Lý Hồng nói:

- Anh cảm thấy giữa chúng ta, không nên có sự ngăn cách. Càng nên có thêm nhiều phần tín nhiệm và hiểu nhau, anh có thể lấy nhân cách ra đảm bảo, giữa anh với Diêu Mộ Tình tuyệt đối không có...

- Không có chuyện lên giường sao?

Ánh mắt Lý Hồng khá nhuệ khí, mang theo một luồng kích thích mạnh mẽ, nếu Trương Nhất Phàm không tin tưởng và kiên định, chỉ sợ sớm đã bị ánh mắt này của cô hủy diệt.

Muốn làm công tác Ủy ban Kỷ luật, sở trường nhất chính là lấy khí thế để khiếp người. Ánh mắt và khí thế của bọn họ, thường là pháp bảo để khắc địch giành chiến thắng.

Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:

- Đúng, không chỉ là như thế mà ngay cả chuyện đó cũng không có.

Trương Nhất Phàm cười cười, làm ra một hành động mờ ám. Trên mặt Lý Hồng tuy rằng vẫn lạnh lùng, Nhưng sự lạnh lùng trong lòng sớm đã được hòa tan.

Mở lá thư đó ra, Lý Hồng đọc kỹ.

... Trong thế giới của Mộ Tình, bất luận một người đàn ông nào cũng không bằng anh ta, ( ngoại trừ anh!)

Mộ Tình có khi nghĩ, nếu chính mình gặp anh sớm một chút, Mộ Tình nghĩ mọi thứ đều sẽ thay đổi. Mộ Tình cũng sẽ không làm ra quyết định hôm nay này. Thật sự, anh là một người đàn ông tốt.

Xem đến đây, Lý Hồng trong lòng giật một chút, cô cười lạnh nói:

- Thật không ngờ, trong mắt người ta, vị trí của anh cũng khá tốt đẹp nhỉ?

Trương Nhất Phàm nói:

- Tiếp tục đọc đi, đọc tiếp đi, đây không phải đáp án mà em cần biết.

Lý Hồng đọc tiếp nói:

- Ít nhất là Mộ Tình gặp qua, một người đàn ông duy nhất mà có thể trước mặt Mộ Tình mà vẫn không làm loạn, tuy rằng Mộ Tình không biết lúc ấy anh nghĩ như thế nào, nhưng Mộ Tình đoán, nhất định là anh đang phòng bị Mộ Tình. Bởi vì trên người Mộ Tình có quá nhiều sự mê hoặc, những cái bí ẩn này, làm cho anh thậm chí là các anh đều cảm thấy bất an.

Một người đàn ông duy nhất mà có thể trước mặt Mộ Tình mà vẫn không làm loạn, những lời này khiến Lý Hồng đột nhiên tìm được niềm vui mừng đã lâu, cô tin Diêu Mộ Tình sẽ không ở cuối bức thư từ biệt này làm thủ đoạn bịp bợm đùa giỡn gì. Đúng là loại vui mừng này, khiến Lý Hồng lại sinh ra được sự tin cậy, xem ra chính mình thật là đã sai rồi, trách lầm Trương Nhất Phàm, có lẽ giữa bọn họ thật sự không có gì.

Đã như vậy, để ý quá làm gì?

Lý Hồng không có đọc tiếp, mà là trả thư lại cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cầm lấy cái bật lửa, đốt lên. Lý Hồng nói:

- Anh làm gì vậy? Chẳng lẽ không để lưu lại chút kỷ niệm cho mình sao?

Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng mỉm cười nói:

- Anh để lại nó chẳng qua là muốn cho em biết được, giữa anh và cô ta thật sự không có gì. Tuy rằng bọn anh cùng ở trong một cái bồn tắm, nhưng anh có chừng mực, anh có tính giai cấp, anh có nguyên tắc. Nếu em đã đọc qua, cũng chẳng cần phải giữ nó làm gì nữa.

Nhìn bức thư này hóa thành tro tàn, Lý Hồng trong lòng đột nhiên có một cảm giác ấm áp, câu nói của Trương Nhất Phàm anh có tính giai cấp, làm khóe miệng của Lý Hồng chợt mỉm cười hẳn lên.

Hai người đã tiêu tan trướng ngại, Trương Nhất Phàm bưng ly lên nói:

- Anh lấy trà thay rượu, kính em một ly.

Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn nói:

- Thành ý chỉ đến vậy thôi sao?

Ánh mắt này đã làm sáng tỏ tất cả.hiểu lầm giữa hai người

Trong lòng Lý Hồng giống như sau cơn mưa trời lại sáng. Rốt cục đã chứng thực một việc, điều này làm cho cô ta trở nên thoải mái dễ chịu.

Đã lâu không cười, giờ phút này trên mặt của cô đột nhiên nở rộ nụ cười, ý cười hiểu ý này, khiến tâm trạng Trương Nhất Phàm rất tốt hắn nói

- Chỉ cần em đồng ý, anh đây sẽ thành ý thêm một chút như thế nào? Nói đi, em muốn uống cái gì?

Lý Hồng giương lông mi lên nói:

- Anh không cần vết sẹo đã lành là quên đau, động bất động vô sự xum xoe.

Trương Nhất Phàm rất có thành ý nói:

- Anh giống loại người này lắm sao? Tuy nhiên hôm nay là ngày đặc biệt, mọi người cùng vui vẻ mà, uống một chút đi, đi thôi nào!

Lý Hồng còn đang do dự, Trương Nhất Phàm lại nói câu:

- Đi thôi, đại tiểu thư Lý.

Trong phòng riêng không có người khác, Lý Hồng có chút vẻ rắn thêm chân bổ sung thêm một câu nói:

- Chỉ uống rượu thôi, không say không về!

Trong lòng Trương Nhất Phàm mỉm cười ha hả, còn nghiêm túc nói:

- Chỉ uống rượu thôi, không say không về.

Lý Hồng đang nghĩ, nếu hai người đều say, Trương Nhất Phàm sẽ không làm chuyện khác được đâu.

Hai người bí mật hành động, đi đâu thì tốt đây? Trương Nhất Phàm gọi điện thoại nói:

- Tiểu Trương, chạy xe đậu trước cửa rồi cậu đi về trước đi.

Đợi lúc hai người đi ra, xe của Trương Nhất Phàm đứng ở cửa của lầu trà. Hai người lên xe, Trương Nhất Phàm nói:

- Chúng ta đi thành phố Thành Trung.

Lý Hồng không nói gì, thầm đồng ý kết quả này.

Xe chạy đến một nhà ăn cách thành phố Thành Trung không xa, Trương Nhất Phàm nói:

- Em ở trong này chờ, anh đi gói mấy thứ đồ ăn.

Vừa rồi sau khi họp xong, hai người liền lên lầu trà, đến bây giờ cũng chưa có ăn cơm. Nghe nói Trương Nhất Phàm tính đi kêu cơm phần, Lý Hồng nói:

- Gọi điện thoại là được rồi, sao phải đích thân đi chứ?

Đây là sự thật, Trương Nhất Phàm hướng về phía Lý Hồng mỉm cười nói:

- Cũng là em thông minh, người như anh chỉ cần hưng phấn một chút, chuyện gì cũng quên hết sạch.

Về phần hắn hưng phấn cái gì, phỏng chừng chỉ có trong lòng hắn hiểu rõ. Trên mặt Lý Hồng lại đỏ ửng cả lên.

Gọi điện thoại cho khách sạn, Trương Nhất Phàm trực tiếp lái xe vào tiểu khu.

Đây là lần thứ hai hai người hẹn hò ở trong này, giờ phút này và lần trước lại có chút khác nhau. Trong lòng Lý Hồng luôn cảm thấy giống như làm kẻ trộm vậy, có cái vẻ bất an không thản nhiên đó.

Tốc độ làm việc của khách sạn thật đúng là rất mau, không đến nửa giờ, điện thoại điều khiển tự động cạnh cửa vang lên, Trương Nhất Phàm đi nhận rượu và thức ăn, vội vàng trở lại trong phòng.

Lý Hồng đang xem TV, nhìn thấy Trương Nhất Phàm đem theo đóng đồ ăn gói về lại, lập tức đi hỗ trợ. Và hai người ba chân bốn cẳng đem đồ ăn bày ra, năm đồ ăn và một món canh, đều là độ mặn, trong phòng khách lập tức liền tỏa lên một mùi hương nồng nặc của đồ ăn.

Lý Hồng sớm đã có chút đói bụng, nhìn thấy hai bình rượu Trương Nhất Phàm ước chừng, cô liền nói một câu:

- Thật là muốn uống rượu đó?

Trương Nhất Phàm nói:

- Không uống say thì em không yên tâm sao?

Lý Hồng hung hăng liếc mắt hắn một cái, giật giật nhẹ quần áo ngồi thẳng mình lại.

Rượu vẫn là loại rượu bảo vệ sức khoẻ đó, xuất phẩm của Hồ Thị, chẳng qua đây là loại ủ đặc biệt của nội cung. Lý Hồng nhìn rượu này, nói trong rượu này của anh có bài văn, vì sao không giống với rượu uống qua trong khách sạn?

Trương Nhất Phàm nói:

- Đây là loại ủ đặc biệt của nội cung, đương nhiên không giống nhau. Nếu không có quan hệ với Hồ Lôi, căn bản thì làm không được.

Lý Hồng nói:

- Ồ, thì ra là thế. Khó trách uống vào có chút không giống nhau, hơn nữa dễ dàng bị say.

Trương Nhất Phàm nói cho cô ta biết:

- Đợi em về nhà, đem hộ hai bình về. Người bên Thủ đô kia, cũng không dễ dàng uống được đâu.

Lần này Lý Hồng thật không khách khí nói:

- Vậy em xin cảm ơn anh.

- Cảm tạ cái gì, cho mẹ vợ là việc nên thôi.

Trương Nhất Phàm mỉm cười. Làm cho Lý Hồng được một trận nghiến răng nghiến lợi.

- Thật không biết xấu hổ!

Trương Nhất Phàm thật là có tiềm chất vô liêm sỉ, nhìn bộ dáng rượu chưa vào mà mặt đã đỏ lên trước của Lý Hồng kia, hắn lại khiêu khích một câu nói:

- Ai ya, nếu bác gái mà biết quan hệ của hai chúng ta, bà ấy sẽ thế nào?

Lý Hồng gắp miếng thịt, nhét vào trong miệng của hắn nói:

- Anh còn nói không nghiện? Nhét vào miệng của ạnh nè.

Trương Nhất Phàm cắn thịt Lý Hồng đưa tới, bưng ly lên mơ hồ nói:

- Uống, uống rượu nào, vì để tiêu trừ hiểu lầm của chúng ta, cạn ly nào.

Lý Hồng cùng hắn cạn ly, Trương Nhất Phàm uống rượu này vào, còn nói mê sảng:

- Ây, Lý Hồng, kỳ thật có một việc, anh vẫn luôn muốn nói với em, lại sợ em giận nên không dám hỏi.

Lý Hồng nói:

- Còn có chuyện mà anh không dám hỏi sao?

Trương Nhất Phàm buồn uống ngụm rượu nói:

- Nói thật, em với mẹ em một chút cũng không hề giống.

Lý Hồng lườm hắn một cái nói:

- Còn nói mê sảng. Uống rượu của anh đi!

Hai người liền giống như một đôi người yêu liếc mắt đưa tình vậy, một bên uống rượu, một bên nói chuyện phiếm.

Nhiệm vụ tối nay là mỗi người một chai, tửu lượng của Trương Nhất Phàm và Lý Hồng, kỳ thật là không khác nhau cho lắm. Có lẽ, hắn phải cao hơn một chút.

Lúc uống rượu đến một nửa, Lý Hồng rốt cục không kìm nổi nói:

- Ngày đó sau khi Diêu Mộ Tình ở bên anh đã đi gặp Bí thư Lý.

Trương Nhất Phàm đương nhiên cũng biết việc này, nếu không hắn sao có thể đoán được Lý Hồng, ngay cả đến Lý Thiên Trụ cũng hiểu lầm chứ? Nghe xong lời này của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng nói:

- Em thực sự hoài nghi giữa bọn họ sẽ có quan hệ đó sao?

Lý Hồng nghiêm mặt nói:

- Không phải hoài nghi, em chỉ tin vào sự thật. Trước khi sự việc Vĩnh Lâm nảy sinh, anh ta không ngừng yêu cầu em ngưng hẳn việc thẩm tra với Vĩnh Lâm.

Chuyện này, Trương Nhất Phàm thật sự không biết, tuy nhiên hắn tin là Lý Thiên Trụ hẳn là không phải là người như thế. Có lẽ, Lý Thiên Trụ giống chính mình bị Diêu Mộ Tình bày một vố.

Mục đích cô ta làm như vậy rất rõ ràng, vì để Lý Hồng không tiếp tục truy tra nữa.

Hắn nhìn thấy bộ dáng tích cực của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:

- Em uống say rồi.

Lý Hồng uống hết ly rượu nói:

- ạnh không tin thì thôi.

Vẻ mặt thoạt nhìn có chút cô đơn kia, Trương Nhất Phàm đột nhiên không tin vào lời nói của mình.

Vấn đề này đã ở trong lòng của Lý Hồng rất lâu, cô vẫn chưa có nói với bất cứ ai. Trương Nhất Phàm cũng uống một ly lớn nói:

- Anh tin việc đối nhân xử thế của Bí thư Lý, không đến mức làm loại chuyện này. Hơn nữa, giữa anh ta và Diêu Mộ Tình, không thể có khả năng đó.

- Dựa vào cái gì mà anh khẳng định như vậy?

- Bằng trực giác của anh!

Trương Nhất Phàm nói khẳng định:

- Trực giác sao?

Lý Hồng liền mỉm cười, cô chỉ vào Trương Nhất Phàm nói:

- Trực giác của em nói cho em biết, giữa bọn họ nhất định có vấn đề. Anh chớ quên, Diêu Mộ Tình đánh giá anh như thế nào? Anh là một người đàn ông duy nhất ở trước mặt cô ta mà vẫn không làm loạn, anh có nghe hay không, một người duy nhất, việc này nói rõ Bí thư Lý ở trước mặt cô ta, cũng không thể tránh được kiếp này. Em là thực sự không muốn hoài nghi anh ta, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, em chỉ tin vào sự thật.

Trong lòng Trương Nhất Phàm chợt giật mình, nếu giữa Diêu Mộ Tình thực sự có quan hệ với Lý Thiên Trụ, thì chẳng phải là...

Nghĩ đến đây, Trương Nhất Phàm liền lau mồ hôi nói:

- Uống, uống rượu đi, hôm nay chúng ta không nói những chuyện này nữa.

Lý Hồng lại quật cường nói:

- Anh sợ rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK