Mục lục
Quan Đạo Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệnh cấm đầu cơ và “Phương án sử dụng đất đai” sau khi được ban bố, cả thành phố Song Giang như náo động cả lên, có rất nhiều người nghĩ không thông. Nhất là Lư Khoái Phi tức đến hộc máu ngay tại chỗ. Sau khi nhập viện lại nghe Yến Yến nói Phương Tấn Bằng đã chạy trốn rồi.

Đối với Lư Khoái Phi mà nói, không có đòn tấn công nào nặng hơn lần này. Tia hi vọng cuối cùng cũng tan biến rồi, liên tiếp bị đả kích. Rất nhanh làm gã ta không gượng nổi nữa.

Sự kiện lần này đối với gã ta mà nói, là một lần có tính chất hủy diệt hoàn toàn, tiền mất tật mang. Nghĩ đến năm trăm triệu của mình, rốt cuộc là đổi lại vài miếng đất đổ nát, Lư Khoái Phi đột nhiên hét to một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngất ngay trên giường bất tỉnh nhân sự.

Hai đứa con gái của Lư Khoái Phi, nghe nói bố già không xong rồi, hai người đều chạy vội tới bệnh viện đòi phân gia sản. Yến Yến thì bị họ đuổi ra ngoài như một con chó. Không đến hai ngày, Yến Yến nghe nói Lư Khoái Phi bị tai biến rồi. Hai cô con gái quẳng ông ta lại bệnh viện không ai chăm sóc.

Mấy miếng đất của đám người Phương Tấn Bằng và Lý Tông Hán, thực ra là của ngân hàng. Bởi vì những miếng đất này, cơ bản đều bị đem ra thế chấp. Cuối cùng tiền cầm trong tay cũng rơi vào túi hai người.

Ngân hàng rơi vào đường cùng, chỉ có thể xin trợ giúp từ chính phủ. Tiến hành bán đấu giá một lần nữa. Chuyện này do Phương Nghĩa Kiệt đứng ra. Rốt cuộc do người nhà họ Phương gây ra sự việc này. Để lại cục diện rối rắm này cũng chỉ có ông ta tự mình đi giải quyết.

Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Ôn Nhã nói Emi muốn gặp hắn.

Trong khoảng thời gian này, Ôn Nhã vẫn ở cùng với Emi trong thành phố Song Giang, vì Emi có hai tên vệ sĩ bên cạnh, cũng là bình an vô sự.

Nghe Ôn Nhã nói trong điện thoại, dây chuyền sản xuất và mấy móc từ nước ngoài đã được chuyển từ nước ngoài về đúng thời gian đã định. Emi muốn mượn cơ hội này gặp mặt Trương Nhất Phàm.

Emi ở thành phố Song Giang gần một tháng rồi, Trương Nhất Phàm chỉ gặp cô có một lần. Đối với Emi mà nói, hắn đã không có thành ý rồi.

Hôm nay thiết bị đến đủ, Trương Nhất Phàm mời cô ăn bữa cơm cũng là hợp tình hợp lý.

Emi là một cô gái rất thẳng, cô nói thật, lần này là nể mặt Trương Nhất Phàm nếu không thì cô cũng không nhận lời mời này. Dù sao cũng là máy móc sản cuất thiết bị y tế cao cấp, thuộc loại cơ mật cao cấp.

Quả thật, Vương Phú Nhân bọn họ nhìn thấy thiết bị, tất cả đều là từng bộ phận riêng một.

- Cô Emi, có phải là lúc giao hàng làm nhầm rồi không? Sao mà tất cả đều là linh kiện thế này?
Vương Phú Nhân thật sự không hiểu.

Emi không nói gì, trợ lý hoa kiều Singapore của cô rất oai nói cho Vương Phú Nhân:
- Theo điều lệ quốc tế của liên minh châu âu, những loại sản phẩm cao cấp này không được phép xuất khẩu đến những ngước đang phát triển như các anh. Tiểu thư Emi lần này mạo hiểm rất lớn, nghĩ mọi cách tách lẻ thành linh kiện mới nhập được những thiết bị này về.

Ôn Nhã ở bên cạnh tất nhiên cũng biết quy định này, cô cũng giải thích vài câu. Sau đó Vương Phú Nhân liền gọi một đội kiến trúc sư dựa theo bản vẽ tiến hành lắp ráp.

Ai biết được, cái gọi là tinh anh thiên tiến cao cấp này, không phải đọc không hiểu bản vẽ, mà là sau khi lắp ráp, thiết bị không thể hoạt động bình thường khiến Vương Phú Nhân hao tâm tổn trí.

Trương Nhất Phàm tới, hắn vừa tuần sát phân xưởng một lần, biết được tình hình này, liền lập tức chạy đến, nghe Vương Phú Nhân nói xong, Trương Nhất Phàm cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Ranh giới kỹ thuật chó thật! Con mẹ nó thật quá thể!

Chửi thì vẫn chửi, nhưng ai cũng không có cách nào, đây chính là sự chênh lệch trình độ ở trong nước với nước ngoài.

Có người đã từng nhập khẩu nguyên một chiếc xe ô tô vừa lắp ráp từ nước ngoài về, sau khi bổ máy ra tiến hành mô phỏng lắp ráp. Đáng tiếc là mặc dù vẻ ngoài, hình dạng, kết cấu không có chút khác biệt nào. Nhưng sau khi lắp ráp hoàn chỉnh, tính năng cách biệt một trời một vực, về cơ bản không thể đạt được tới trình độ của người ta.

Vần đề này đến tận hôm nay vẫn chưa có người giải quyết được.

Bây giờ tập đoàn Hoa Long chính là gặp phải hiện tượng này, sau khi Vương Phú Nhân tổ chức vài kiến trúc sư cao cấp tiến nhành lắp ráp, kết quả không được gì mà còn ngược lại. Emi từ đầu đến cuối không nói câu nào, chỉ mang một nụ cười, vừa đi vừa nói chuyện với Trương Nhất Phàm.

Ôn Nhã nhẹ nhàng nói vào tai hắn:
- Emi đang đợi anh mở lời cầu cứu cô ấy đấy!

Trương Nhất Phàm ngầm lắc đầu, xem ra nếu mình không mở miệng, đoán chừng cô ta sẽ khoanh tay đứng nhìn, thấy bọn họ, mò mẫm làm đi làm lãi cũng sẽ không nói.

Cũng không biết cô ta đang đang suy nghĩ gì, thế nào cũng phải muốn chính mình mở miệng mới đồng ý giúp việc này.

Mình đường đường là một Bí thư thành phố, không ngờ lại phại phải tiếp khách, đến bước hi sinh mặt mũi , Trương Nhất Phàm rất khó chịu. Mà Emi vẫn đang nhìn hắn, chớp chớp một đôi mắt xanh lam đẹp đẽ, dường như chỉ đợi một câu nói của Trương Nhất Phàm.

Sự việc đến mức này, Trương Nhất Phàm cũng chỉ có thể nhân nhượng mời tiểu thư Emi cùng dùng bữa tối.

Quả nhiên, trên mặt Emi nở một nụ cười mê hoặc chết người, người không biết còn tưởng rằng giữa cô với Trương Nhất Phàm có chuyện gì đó, khiến cho Trương Nhất Phàm rất buồn bực.

Trương Nhất Phàm cũng biết khách này phải mời, mà còn phải rất long trọng.

Trước mắt Emi là nhà đầu tư lớn nhất của Thành phố Song Giang, cho dù là Ủy ban nhân dân thành phố hay thành ủy đều có thể nói là ưu đãi đặc biệt với cô ta. Mà Phương Nghĩa Kiệt luôn muốn mời tiểu thư Emi ăn cơm một bữa, tiếc là người ta chỉ phái trợ lý của mình tham dự, bản thân cũng không có mặt.

Chuyện này, luôn khiến cho Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy đáng tiếc.

Bây giờ nghe nói Trương Nhất Phàm muốn mời cô ăn cơm, cô ta lại có thể vui đến như vậy, nếu Phương Nghĩa Kiệt có ở đó, có lẽ ông ta đã tức chết đi được.

Emi tất nhiên biết hàm ý đằng sau bữa cơm này của hắn, nhưng cô vẫn nhanh chóng vui vẻ nhận lời.

Có thể khiến cho Trương Nhất Phàm mở cái miệng này thật không dễ dàng. Bản thân đến Thành phố Song Giang hai tháng, không ngờ hôm nay hắn mới lộ diện, thật không có thành ý, Emi đã nghĩ cách trêu đùa hắn một chút.

Ai biết, buổi tối gặp mặt, Trương Nhất Phàm lại mang theo vợ đến tham dự. Đổng Tiểu Phàm có khí chất lộng lẫy cổ điển. Một người đẹp phương đông đặc sắc độc đáo, khiến cho người luôn luôn tự cao là Emi cũng phải khen không ngớt lời.

Cô ta dùng tiếng anh mà nói :
- Bà Trương quả là đẹp! Là người phụ nữ Phương Đông đẹp nhất mà tôi đã từng gặp.

Đổng Tiểu Phàm lại khẽ mỉm cười, cũng dùng tiếng anh thanh nhã trả lời:
- Tiểu thư Emi mới là cô gái đẹp nhất trên thế giới này, trên cơ thể cô đồng thời có nét đặc sắc của Đông phương và Tây phương, đích thị là kỳ quan độc nhất vô nhị trên thế giới.

Lời khen ngợi của Đổng Tiểu Phàm, rất nhanh động tới sự lạc lõng nhè nhẹ trong lòng Emi hơn nữa cô kinh ngạc chính là, vợ của Trương Nhất Phàm không ngờ cũng có tố chất tuyệt vời đến thế.

Chẳng những khí chất hơn người mà còn sâu sắc, đúng mực, mọi mặt tài hoa đều không kém mình.

Trương Nhất Phàm là một Bí thư Thành ủy trình độ tiếng anh tốt như thế này, không cần phiên dịch cũng có thể tự mình trao đổi linh hoạt. Điều này cũng đã khiến Emi kinh ngạc mãi rồi. Bây giờ đến Đổng Tiểu Phàm vợ của hắn ta, không ngờ tố chất cũng cao như vậy, lại một lần nữa làm cô mở rộng tầm mắt.

Với sự hiểu biết trước đây của Emi về Trung Quốc đại lục, nghe nói những cán bộ đó, phần lớn là ngực không vết mực, cả ngày chỉ biết giở thủ đoạn, phần tử hủ bại, hết ăn lại uống. Đừng nói muốn ông ta học tiếng anh, có rất nhiều người đến tiếng mẹ đẻ, tiếng phổ thông nói cũng không chuẩn.

Như Trương Nhất Phàm không chỉ có năng lực xuất chúng tài đức vẹn toàn, mà còn là người tinh thông anh ngữ lại càng lân mao phượng sừng. Thật ra Emi rất xem thường phụ nữ Trung Quốc. từ trong lòng cô nghĩ rằng, phụ nữ trung quốc tư tưởng bảo thủ, tố chất thấp kém. Dưới con mắt của phương tây bọn họ, ngoài việc sau khi duy trì đặc điểm lớn nhất của động vật có vú, cũng không có điểm mạnh nào nữa. Đại bộ phận bọn họ đều không có mục đích và lý tưởng, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó cứ thế mà mờ mịt sống qua ngày đoạn tháng.

Nhưng sau khi gặp Đổng Tiểu Phàm, cô bắt đầu nhận thức toàn diện về Trung Quốc. Vừa rồi cô cố ý dùng tiếng anh giao lưu với Đổng Tiểu Phàm, vốn là muốn làm khó cô ấy, không ngờ tới cô ấy tỏ ra ung dung như vậy, khiên cho tiểu thư Emi từ trước tới nay luôn luôn khá tự phụ cũng cảm thấy có chút hổ thẹn. Rất nhanh liền cảm thấy có chút ngại ngùng.

Lúc này Trương Nhất Phàm đi tới, hỏi xem Emi có thể thử thưởng thức một chút đồ ăn Trung Quốc, Emi hôm nay hứng thú cũng tốt, đôi mắt xanh đẹp đẽ chớp chớp liên tục nói:
- Ok Ok!

Sự xuất hiện của Đổng Tiểu Phàm, đến suy nghĩ muốn chòng ghẹo Trương Nhất Phàm cũng hết rồi.

Trong thời gian Trương Nhất Phàm nhậm chức, Emi cũng giúp đỡ không ít. Nhất là thành lập Bệnh viện ổn định giá Đông Lâm. Công lao của cô càng không thể không nói đến.

Trong phòng bao, cũng chỉ có mấy người này, Trương Nhất Phàm, Emi, Đổng Tiểu Phàm, Ôn Nhã, còn có con gái của Vương Phú Nhân Vương Mộ Tuyết năm người. Hà Tiêu Tiêu vì có việc phải quay về tỉnh thành, xem ra phải mấy ngày nữa mới quay về được.

Ôn Nhã kiên trì giảng giải cho Emi về đặc điểm của thức ăn Trung Quốc. Sau đó thương lượng xem gọi cái gì tốt. Trương Nhất Phàm lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hắn hỏi Emi những hạng mục của công ty Âuphil ở Thành phố Song Giang khi nào khởi công?

Emi nói đùa với hắn, nói không phải cái lệnh cấm đầu cơ kia là đối phó với mình, muốn chụp mình vào bên trong. Trương Nhất Phàm cười nói làm gì có chuyện này. Chủ yếu là chỉnh đốn lại trật tự thị trường, nếu không thì lộn xộn quá, làm hỏng ý định bản ban đầu của mình.

Nhà kinh doanh giỏi nhất là đầu cơ trục lợi, chiêu này của Trương Nhất Phàm vừa vặn kẹp chặt những người này lại. Hiện tại, rất nhiều nhà đầu tư bị những văn kiện này và lệnh cấm kẹp đến giở sống giở chết.

Emi cũng than oán, Trung Quốc đại lục đúng thật là quá loạn. Chủ yếu là mạng lưới quan hệ quá phức tạp, nếu không phải là có chính miệng Trương Nhất Phàm chấp thuận, chỉ sợ công ty Âuphil lần này cũng không thể thuận lợi lấy được mảnh đất mình muốn.

Đang nói, Emi bỗng nhớ tới một ít tư liệu mình sưu tập được khi ở nước ngoài, cũng là về thị trường bất động sản. Cô nói lần này là mình cố ý mang đến đây cho Trương Nhất Phàm tham khảo, không biết chừng có thể dùng được.

Vì thế cô gọi điện thoại cho trợ lý người Singapore, muốn cô ta mang tài liệu đến.

Emi dù sao cũng không ngờ tới cuộc điện thoại này của mình lại có thể lấy mất mạng của cô trợ lý. Cô gái trẻ Singapore mang đôi mắt người Hoa này, đã chết một cách bi thảm ở đất khách quê người. Trong quan niệm của cô ta, đại lục là một nơi rất lạc hậu, khi còn sống cô không nghĩ tới mình lại kết thúc ở một quốc gia mình không thích.

Cô gái mắt kính Singapore nhận được cuộc điện thoại của xếp, quay về khách sạn lấy tư liệu, liền vội vội vàng vàng tới chỗ Emi đang ăn cơm.

Mà hai ngày nay Lý Tông Hán rất không vui, trong lòng thật sự uất nghẹn.

Phương Tấn Bằng đi rồi, anh ta ở lại thành phố Song Giang, vừa lại nói với Cừu Cương về chuyện đất cát. Lý Tông Hán càng nói càng tức giận, liền lái xe đi hóng gió.

Mới ra khỏi khách sạn không lâu, anh ta nhìn thấy một cô gái mắt kính. Em mắt kính không biết lái xe, trên tay cầm tài liệu đứng ở bên đường gọi taxi.

Ai biết liền đụng phải Lý Tông Hán, tên này vốn đã lái xe đi qua, bỗng nhiên nhìn vào gương chiếu hậu nhìn con hàng này, lại bồn chồn lại xe quay trở lại.

Lý Tông Hán người này có một tật xấu, khi tâm trạng không tốt luôn muốn mắng người hoặc là chạy trên đường chòng ghẹo con gái. Kỳ thực ra em mắt kính này cũng không bắt mắt lắm, Lý Tông Hán có thể nhìn đến là hàng ngoại quốc, liền nói hai câu lưu manh.

Không ngờ rằng cô mắt kiếng này như trái ớt cay, mồm mép lanh mợi như nước sông Hoàng Hà ào ào không dứt, lại có thể mắng Lý Tông Hán vuốt mặt không kịp. Lý Tông Hán vô cùng tức giận, kiền căm tức nói:
- Mẹ kiếp, ông đâm chết ngươi!

Em mắt kính khá kiêu ngạo đứng ra giữa đường, ưỡn bộ ngực thẳng, vẻ mặt khinh thường nói lời khó nghe, Lý Tông Hán tức giận đạp vào chân ga.

Bịch ___ Một tiếng hét thảm thiết vang vọng bầu trời đêm, khung kính mắt màu đen trên không trung lưu lại một đường cong xinh đẹp, sau đó phịch một tiếng rơi xuống đất, rơi đến tan tành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK