Trương Nhất Phàm nói là phải tử hình tại chỗ, cũng không có gì quá đáng, những người này có súng trong tay, nếu như chẳng may gặp phải sự chống cự, đánh chết hay chết uổng. Dù sao thì đây cũng là một lũ vô nhân tính, là bọn buôn thuốc phiện hung tàn vô cùng.
Trong mắt của bọn chúng, giết người và giết gà cũng không hề khác nhau, hơn nữa còn mang theo vũ khí, bọn chúng có năm người, là một nhóm trong đó có ba người là người ven biển, hai người trong đất liền.
Thu Văn Chương tỉnh lại rồi, cảnh sát không thu được bất kì manh mối nào có giá trị từ miệng ông ta. Điều duy nhất ông ta có thể cung cấp được là tên đồng bọn Sơn Kê kia. Sơn Kê là người nông dân của thành phố Song Giang, hình như họ Ổ, hai người tuy quen biết rất nhiều năm rồi nhưng Thu Văn Chương hoàn toàn không hề biết tên tuổi, quê quán của y.
Thu Phi Tuyết chết đi sống lại cuối cùng cũng đã tỉnh lại, cảnh sát chỉ có thể căn cứ vào một chút manh mối mà hai cha con này cung cấp, phác họa ra khuôn mặt của bọn chúng, thông báo truy nã trên toàn thành phố.
Mỗi người trong cục Công an, lại căng thẳng một cách kì lạ, vội vã, giống như sắp gặp kẻ thù vậy. Vụ án có tính chất dã man này cũng đã được ở tỉnh xem trọng, Công an tỉnh đã ra chỉ thị, kiên quyết đánh bại các phần tử phạm tội, đảm bảo an toàn lợi ích và tài sản của quần chúng nhân dân.
Thành ủy Song Giang và Ủy ban nhân dân thành phố đã liệt sự kiện này vào nhiệm vụ trọng điểm hàng đầu, động viên toàn dân, truy bắt tội phạm bỏ trốn. Công an tỉnh Quảng Đông cũng cử hai cảnh sát cấp cao đi đến thành phố Song Giang hỗ trợ phá án.
Thời gian này, điều mà mọi người nói đến nhiều nhất là vụ án này, bởi vì các phần tử phạm tội có súng ống, ai cũng không biết mục tiêu tiếp theo của bọn chúng là ở đâu. Cục Công an thành phố và đồn Công an cảnh sát nhân dân đã tiến hành kiểm soát trên toàn thành phố, các đồn công an ở mọi nơi đều đồng loạt ra quân, tiến hành các cuộc tuần tra, điều tra ở các khu vực trực thuộc, một khi phát hiện ra người lạ nào, người ngoài tỉnh nào có bộ dạng khả nghi, yêu cầu quần chúng nhân dân lập tức báo cáo lên.
Một tấm lưới lớn giăng khắp khu vực Song Giang, cảnh sát nhân dân ở khắp nơi giống như một người thợ săn vô cùng sốt ruột, bất cứ lúc nào cũng đợi mãnh thú xuất hiện.
Một ngày lo nghĩ trôi qua, đám người này giống như bốc hơi trong không khí vậy, đột nhiên biến mất không một chút tin tức nào. Trương Nhất Phàm đưa hai tay ra sau lưng, đi qua đi lại không ngừng. Diệp Á Bình giữ liên lạc với Trương Nhất Phàm hai mươi tư giờ, bất cứ lúc nào cũng báo cáo sự tiến triển của vụ án.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thành lập đội chuyên án tạm thời, Trương Nhất Phàm đích thân đứng đầu, đảm đương nhiệm vụ nặng nề lần này, Diệp Á Bình đảm nhiệm chức tổ phó. Vài vị lãnh đạo quan trọng có liên quan đến vụ án này, ban nãy vừa mở một cuộc họp nhỏ, mọi người bàn bạc bước tiếp theo trong kế hoạch hành động.
Căn cứ vào sự phân tích của Trương Nhất Phàm, tội phạm không thể vô duyên vô cớ đến thành phố Song Giang, nếu bọn chúng thật sự mang theo một lượng lớn thuốc phiện, tuyệt đối phải tìm một người mua.
Phân tích như vậy, mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, cũng nói rằng, trong thành phố Song Giang, có người vẫn luôn kiên lạc với bọn chúng, vậy đối tượng mà những người này liên hệ là ai chứ?
Diệp Á Bình đề xuất một điểm, thị trường thuốc phiện và quần thể tiêu thụ thường ở nơi giải trí như vũ trường, phòng karaoke, hộp đêm, quán bar v.v… Cô nói với giọng điệu hỏi lại:
- Có thể ở những nơi này không, chúng ta tiến hành chú trọng canh gác, giám sát nghiêm mật?
Trước mắt không khí ở thành phố Song Giang căng thẳng như vậy, e rằng những tên đó đã sớm lẩn trốn rồi, phải chăng nên thả lỏng một chút, để bọn chúng có thể hít thở không khí? Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này Diệp Á Bình rất hay làm.
Chủ trương của bà ta, có người ủng hộ, có người phản đối.
Trương Nhất Phàm im lặng rất lâu, lắc đầu:
- Cách này rất hay, bố trí canh phòng ở khu vực của chúng ta, mở ra một lỗ nhỏ, đợi cho bọn chúng từ dưới đất mà chui lên, sau đó tóm lấy. Chỉ là, những tên này rất xảo quyệt, hơn nữa lại mang theo vũ khí, nếu chẳng may ẩn núp trong ổ rồi chạy ra ngoài, lại xảy ra án mạng, đó chẳng phải sai lầm của chúng ta sao.
Nếu nói phần tử tội phạm lần đầu tiên ở Song Thành gây thương tích cho người khác trong, xảy ra án mạng, là chuyện chúng ta không thể lường trước được, nhưng nếu chuyện này liên tục xảy ra, thì vấn đề chính là năng lực ở chúng ta.
Cho nên, tuyệt đối chúng ta không được lơi lỏng, tuyệt đối không thể cho tội phạm có cơ hội để thở, nhất định phải ra sức tấn công, tấn công thật mạnh vào bọn tội phạm, tấn công vào những kẻ phạm pháp. Giống loại người này, giết còn không đủ để tạ ơn thiên hạ!
Vài người không ngừng gật đầu, nếu như là tội phạm bình thường, cách của Diệp Á Bình có thể chấp nhận, nhưng mọi người đang đối mặt là một đám người tàn bạo hết mức, không có nhân tính, tên ác ma giết người không chớp mắt.
Trương Nhất Phàm nói:
- Bố trí trọng điểm, phòng thủ trọng điểm, phương án này khả thi, nhưng những nơi khác cũng không được thả lỏng, nhất là khi chúng ta phân tích được có khả năng có vài người trong thôn che giấu tội phạm. Phải động viên quần chúng, tiến hành lục soát với quy mô lớn, nhưng tôi không tán thành việc đẩy dân vào núi. Còn về vấn đề lực lượng cảnh sát, tôi đã gọi điện cho lực lượng vũ trang, yêu cầu họ phối hợp hành động!
Ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn mọi người:
- Mọi người có ý kiến nào nữa không?
- Không! Tất cả đều chấp hành theo chỉ thị của Bí thư Trương!
Chính ủy, cục trưởng, phó cục trưởng của cục Công an và các thành viên quan trọng đều cùng đứng dậy, nhìn Trương Nhất Phàm một cách tôn trọng.
- Được! Tan họp!
Những người này vừa đi khỏi, Ôn Nhã cầm hộp cơm đi đến:
- Họp xong rồi à?
Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế sô pha, lấy tay vuốt đầu, tối hôm qua cả đêm không ngủ được, hôm nay lại bận cả ngày, vì vụ án này mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân rất xem trọng, trong lòng mỗi người đều lo lắng bất an.
Ôn Nhã đặt cơm lên bàn, chạy đến vuốt ve đầu của Trương Nhất Phàm, nhẹ nhàng xoa bóp. Tất cả đều tự nhiên như thế, không có chút ra vẻ, cô giống như một người vợ quan tâm chăm sóc ân cần, làm tròn bổn phận của mình.
Khi đôi tay dịu dàng chạm vào trán của mình, Trương Nhất Phàm xuyến xao, tuy nhiên hắn lập tức bình tĩnh lại, để cho Ôn Nhã xoa bóp cho mình một chút, nắm tay của cô, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Nhã:
- Cám ơn!
Ôn Nhã mỉm cười nói:
- Anh là người khách sáo sao?
Nói lời này, Trương Nhất Phàm không nhịn được cười. Đúng rồi! Tối hôm qua còn hôn người ta, cũng vuốt ve rồi, lúc ấy sao lại quên khách sáo chứ? Hợp tình hợp lý, to gan vuốt ve vị trí mà mình thích, đến lúc này lại khách sáo, có phải là quá giả tạo không?
Nắm lấy tay Ôn Nhã không buông, Ôn Nhã cúi người xuống, ngực vừa khéo chạm vào đầu của Trương Nhất Phàm, nói bên tai hắn:
- Ăn cơm trước đi, đợi chút sẽ nguội mất.
Đúng rồi, đói bụng quá rồi. Cơm để lâu sẽ bị nguội, có những thứ cả đời này sẽ không mãi mãi ấm áp như vậy, vẫn là ăn cơm trước rồi hẵng ăn đồ vặt!
Trương Nhất Phàm mở hộp cơm ra, đều là thức ăn rất ngon, rõ ràng là Ôn Nhã yêu cầu làm rồi.
- Em ăn chưa?
Ôn Nhã cười cười:
- Nhìn thấy các anh nhiều người như vậy, em đã ăn trước rồi.
Sau đó cô ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm, mỉm cười nhìn hắn.
Đàn ông ăn cơm, như sói nhai hổ nuốt. Trương Nhất Phàm đói bụng thật sự, bất luận là cơ thể hay là sinh lý, lần này đói quá rồi, Thu Phi Tuyết không ở đây, giám đốc khách sạn sắp xếp cho hắn một nhân viên phục vụ, bị Trương Nhất Phàm đuổi rồi, Ôn Nhã tạm thời thay thế vị trí này.
Chưa từng nhìn thấy Trương Nhất Phàm ăn sạch như vậy, giống như gió thu cuốn hết lá vàng vậy, sói nhai hổ nuốt. Ôn Nhã không kìm được nhớ lại cảnh hai người lần đầu tiên ăn cơm , lúc đó là ở huyện Sa, khi ăn cùng Lưu Hiểu Hiên.
Bữa ăn kiểu Tây mà ba người ăn, Trương Nhất Phàm tràn đầy khí phách, suýt chút nữa Ôn Nhã nhận lầm hắn là một tên ăn chơi trác táng không có việc gì làm. Sau này tiếp xúc mới phát hiện, thì ra hắn còn là một Chủ tịch huyện.
Trong khoảng thời gian dài quen biết Trương Nhất Phàm, lần đầu tiên Ôn Nhã nhìn thấy hắn đói khát như vậy. Mấy ngày nay Trương Nhất Phàm bận đến nỗi rối tinh rối mù, Ôn Nhã tận mắt chứng kiến. Là một Bí thư thành ủy, một quan chức lớn, đảm nhiệm những trọng trách to lớn, lịch trình mỗi ngày đều được sắp xếp dày đặc.
Hiện giờ trong khu vực của mình lại đột nhiên xảy ra sự việc đột ngột như vậy, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ tràn đầy ánh sáng tự tin của tuổi trẻ như hắn phải lo nghĩ nhiều như vậy.
Ôn Nhã phát hiện bản thân mình không biết bắt đầu từ lúc nào đã thích lặng lẽ nhìn bộ dạng của một người đàn ông. Dù sao trong giây phút này đây, Trương Nhất Phàm trong mắt cô có một sức hấp dẫn không thể nói nên lời.
Mặc dù bộ dạng hắn ăn cơm lúc này có chút trẻ con, nhưng Ôn Nhã nhìn mãi cũng không thấy phiền, là một chuyện rất vui vẻ.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu:
- Sao em cứ nhìn anh hoài vậy?
Ôn Nhã cười:
- Đẹp mới nhìn chứ.
Câu nói này là câu nói tối hôm qua Trương Nhất Phàm trả lời cô, không ngờ cô lại nhớ ở trong lòng, Trương Nhất Phàm xuyến xao, cười một cách thật thà, tiếp tục ăn cơm.
Chưa đến mười phút, ăn xong cơm rồi. Ôn Nhã lập tức đứng dậy dọn dẹp tàn cục, Trương Nhất Phàm lau miệng nói:
- Vụ án của em sao rồi?
- Lại thêm hai người, đều là những người đòi ly hôn.
Khi Ôn Nhã cúi người xuống, nơi cổ chữ V của chiếc áo màu đen, lộ ra một chút xuân sắc, cái khe sâu kia là một trong những nơi mà hôm qua Trương Nhất Phàm đã hôn qua.
Tim Trương Nhất Phàm đập thình thịch, không thể tránh khỏi việc nghĩ đến chuyện hôm qua. Hắn phát hiện ra rất nhiều vấn đề, môi của Ôn Nhã rất ngọt, eo của Ôn Nhã rất nhỏ, mông của Ôn Nhã rất đàn hồi.
Trong căn phòng đang bật điều hòa, Ôn Nhã chỉ mặc một chiếc áo len bó sát, những đường cong trên người rất rung động lòng người. Nếu như phụ nữ là cảnh đẹp nhất trong mùa hè, vậy thì họ cũng là mặt trời mùa đông trong lòng của cánh đàn ông.
Đợi Ôn Nhã dọn xong bàn quay về, lại rót cho Trương Nhất Phàm một ly nước, sau đó rất tự nhiên ngồi bên cạnh hắn. Ôn Nhã vừa tới gần, tim của Trương Nhất Phàm lại đập thình thịch.
Tay đang cầm ly có chút hồi hộp.
Sau khi uống một ngụm nước, nghe Ôn Nhã nói:
- Tại sao không ôm em?
Trương Nhất Phàm sau khi nghe thấy câu nói này, toàn thân khẽ run, trái tim nhảy loạn lên.
Những việc Ôn Nhã vừa làm, tất cả đều yên tâm thoải mái như vậy, cảm thấy hầu hạ một chút người mình thích là chuyện đã được giao. Bởi vậy, cô giống như một bà chủ trong gia đình, một vợ hiền dâu thảo làm xong mọi việc nhà, được chồng ôm một cái cũng là chuyện nên làm.
Trương Nhất Phàm không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, hơn nữa giọng điệu nói chuyện lại rất bình tĩnh, giống như hai người đã hẹn ước cả đời, hắn càng ngày càng phát hiện ra, bản thân trước mặt Ôn Nhã, trở nên không còn một chút sức lực chống cự rồi.
Ôn Nhã kéo tay hắn, đặt lên vai của mình, khi nhìn Trương Nhất Phàm, rất bình tĩnh:
- Đừng nghĩ bậy, em muốn mượn cái ôm của anh nằm một chút.
Trương Nhất Phàm không nói gì, ra sức một chút, ôm chặt lấy người con gái xinh đẹp.
- Tối hôm qua nhìn thấy mấy cảnh đó, làm em sợ đến nỗi cả đêm không ngủ, những kẻ đó quá đáng sợ, quá tàn nhẫn!
Khi Ôn Nhã nói những lời này, cả cơ thể khẽ run, vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng.
Mùi máu tanh, bạo lực, tàn nhẫn… Cảnh đó xuất hiện trước mắt Trương Nhất Phàm, hai người già nhà họ Thu thật vô tội, chết không rõ ràng, bản thân là một Bí thư Thành ủy, gánh nặng thật quá lớn!