Mấy ngày hôm nay Trương Nhất Phàm luôn suy nghĩ, rút cục đối phương là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là bạn cũ của cha? Nghe nói mình nắm kinh tế ở Thông Thành, kêu gọi vốn đầu tư từ bên ngoài nên muốn đến đây tham gia sao?
Chẳng mấy chốc đã đến trưa, Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Thẩm Uyển Vân:
- Bọn em đã đến rồi, anh định tiếp đón bọn em ở đâu thế?
Trùng hợp như vậy sao? Trương Nhất Phàm suy nghĩ một chút, nói:
- Hay là em cứ về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, chút nữa anh còn phải đi gặp một vị khách.
- Em chính là vị khách lớn nhất của anh, anh còn muốn gặp ai nữa? Có phải lại có cô gái nào khác không?
Thẩm Uyển Vân cười hì hì, đùa cợt.
- Hay là anh cứ đến đây với em trước đi, có một niềm vui bất ngờ đó!
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, đúng mười một giờ. Cũng không biết khi nào đại diện hãng thời trang Lực Bang mới đến. Trương Nhất Phàm liền vội vàng đi ra cửa, vừa đi vừa nói:
- Vậy em đến khách sạn Thông Thành đợi anh nhé.
- Chỗ cũ à?
- Chỗ cũ!
Trong đại sảnh của khách sạn Thông Thành, Trương Nhất Phàm nhìn thấy Thẩm Uyển Vân đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi. Không biết hai người đang nói chuyện gì mà Thẩm Uyển Vân cười rất vui vẻ.
Hôm nay Thẩm Uyển Vân mặc một bộ đồ Tây màu trắng rất vừa vặn với dáng người, vẫn đeo một chiếc kính viền đen. Nhìn rất có dáng dấp của người phụ nữ chuyên nghiệp.
Trương Nhất Phàm đi tới, chào hỏi:
- Phóng viên Thẩm!
Vì không biết rõ thân phận của đối phương nên hắn không muốn gọi một cách thân thiết như trước. Thẩm Uyển Vân nghe thấy giọng nói liền đứng lên cùng người đàn ông kia, chìa tay về phía Trương Nhất Phàm:
- Xin chào! Vị này chính là đại diện hãng thời trang Lực Bang, Thẩm Kế Phương.
- Còn vị này chính là Phó Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất của huyện Thông Thành, Trương Nhất Phàm!
Giới thiệu hai người xong, thấy Thẩm Uyển Vân và người thanh niên kia rất thân thiết với nhau, tim Trương Nhất Phàm liền đập mạnh. Đây chính là niềm vui bất ngờ mà cô bé này tặng mình. Cô ấy làm trò gì vậy? Không phải cô ấy đã có bạn trai từ trước rồi chứ?
Thẩm Kế Phương nhìn thấy Trương Nhất Phàm trẻ tuổi, rất có triển vọng, chắc cũng chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, vậy mà đã lên đến chức Phó Chủ tịch huyện, quả thật không hề đơn giản.
- Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện được không?
Đây nói đúng ra được coi là một cuộc gặp gỡ không chính thức. Ba người tìm đến một quán cà phê ngồi nói chuyện. Nhân lúc Thẩm Kế Phương đi toilet, Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Bạn trai của em à?
Thẩm Uyển Vân mỉm cười:
- Thế nào? Có được không? Anh ấy là Phó Chủ tịch điều hành của Hãng thời trang Lực Bang. Giá trị mười mấy tỷ đó.
Một Phó Chủ tịch trẻ tuổi như vậy, trị giá mười mấy tỷ, xem ra người này thực sự có tiền. Chỉ có điều, Trương Nhất Phàm không hiểu vì sao Thẩm Uyển Vân lại muốn dẫn y đến Thông Thành gặp mình.
Trương Nhất Phàm cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, hắn chỉ hỏi:
- Anh ta thật sự muốn đến đầu tư ở Thông Thành sao? Muốn xây dựng một khu chợ bán sỉ cỡ lớn ư?
- Yên tâm đi, có em ở đây, nhất định anh ấy sẽ đồng ý!
Thấy Trương Nhất Phàm có vẻ không vui, Thẩm Uyển Vân liền kéo tay hắn hỏi:
- Có phải thấy em có bạn trai nên anh ghen phải không?
Trương Nhất Phàm không nói gì. Nói thật, đúng là hắn có hơi khó chịu một chút. Nhất là điệu bộ thân mật vừa rồi của khi thấy hai người, trông rất giống hai người yêu nhau. Mà Thẩm Kế Phương trông cũng không tồi, gương mặt sáng sủa, khá đẹp trai.
Thấy vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, Thẩm Uyển Vân cảm thấy rất vui:
- Ngốc ạ! Anh ấy là anh họ của em. Anh không để ý rằng anh ấy cũng họ Thẩm sao?
Trời! Lại bị cô bé này đùa giỡn rồi!
Trương Nhất Phàm trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội. Hắn hận không thể bóp chết cô gái này. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn cô với ánh mắt hung dữ như muốn nói là tối nay sẽ biết tay. Ở bên này, Thẩm Uyển Vân ngồi cười tươi như hoa.
Thẩm Kế Phương đã quay lại, ba người ngồi uống cà phê, nói chuyện về triển vọng phát triển của huyện Thông Thành. Trương Nhất Phàm liền nói tới những chính sách ưu đãi của huyện Thông Thành. Đối với đầu tư ngoại thương, huyện Thông Thành là một trong những nơi đầu tiên của thành phố thực hiện việc giảm 5.5% thuế.
Giảm 5.5% thuế? Thẩm Kế Phương lập tức cảm thấy có hứng thú.
Hai người nói một số vấn đề về chính sách bên trên, Thẩm Uyển Vân liền đứng lên:
- Cho dù hai người có đàm phán với nhau như thế nào đi nữa thì kết quả cũng sẽ thành công thôi. Anh à, em đi ra ngoài một chút nhé!
Nghe xong câu này, Thẩm Kế Phương liền thầm trách. Con bé này thật đúng là “ruột để ngoài da”, chưa gì đã làm lộ ý đồ của mình sớm như vậy, việc này chẳng phải sẽ bị người ta chèn ép hay sao? Chẳng lẽ giữa con bé này và vị Phó Chủ tịch huyện trẻ tuổi họ Trương này có quan hệ gì ư?
Nghĩ lại thì thấy không thể nào, với tính tình của Thẩm Uyển Vân thì sao nó có thể quan tâm đến tên cán bộ tép riu của một thị trấn nhỏ như thế này? Nếu con bé muốn tìm bạn trai thì ở thủ đô có hàng đống, muốn tiền có tiền, muốn tài có tài, thân phận địa vị đều phải hơn con người đang ngồi trước mặt mình trăm ngàn lần.
Thẩm Kế Phương suy nghĩ một chút, có thể là do con bé đã chấp thuận một lời đề nghị nào đó, vì thế y mới nói:
- Em đi chơi đi, để hai người đàn ông bọn anh nói chuyện với nhau.
Trương Nhất Phàm dường như nhận ra sự lo lắng của Thẩm Kế Phương, cười nói:
- Phó tổng giám đốc Thẩm, anh cứ yên tâm, các chính sách ưu đãi của huyện chúng tôi tuyệt đối không ít. Tuy rằng hiện giờ Thông Thành còn chưa phát triển mạnh, kinh tế vẫn còn tương đối lạc hậu, nhưng nó lại có ưu thế tuyệt đối về mặt địa lý.
Trương Nhất Phàm vẽ ra trên bàn:
- Tuy phía Tây là dãy núi Ngưu Lan, nhưng phía Đông địa hình thông thoáng, lại có tuyến đường chạy ngang qua. Phía Đông Tây sắp có đường cao tốc thông với Trương Gia Giới. Hơn nữa huyện chúng tôi cũng đang triển khai quy hoạch thành phố và xây dựng các tuyến đường giao thông.
- Dự định đến khoảng sáu tháng cuối năm là có thể xây dựng xong con đường quốc lộ cao cấp thông với thành phố. Thế này nhé, chiều nay chúng ta đến tham quan khu kinh tế mới, như vậy anh cũng sẽ nắm bắt được tình hình thực tế.
Thẩm Kế Phương liền gật đầu:
- Được! Vậy buổi chiều cũng phải làm phiền anh rồi.
Sau đó y gập chiếc laptop lại, thoải mái uống cà phê.
- Phó Chủ tịch huyện Trương là người ở đâu thế?
Thẩm Kế Phương rất muốn tìm hiểu thêm về con người tên Trương Nhất Phàm này. Trương Nhất Phàm uống một ngụm cà phê, trả lời ngắn gọn:
- Ở trên tỉnh.
- Nếu tôi đoán không sai thì anh còn ít tuổi hơn tôi! Thật là tuổi trẻ tài cao!
Thẩm Kế Phương khen ngợi.
Trương Nhất Phàm khẽ mỉm cười:
- Anh khen bản thân mình hay là khen tôi đây! So với anh, Phó tổng giám đốc Hãng thời trang quốc tế Lực Bang, giá trị đến cả mười mấy tỷ, tôi còn thua xa!
Thẩm Kế Phương hơi ngạc nhiên, xem ra Thẩm Uyển Vân đã sớm tiết lộ thân phận của mình cho đối phương. Con em họ này, thật đúng là không tin tưởng được. Chẳng lẽ thực sự giữa bọn họ có điều gì mờ ám không thể tưởng tượng được? Nghĩ đến đây, Thẩm Kế Phương liền quan sát Trương Nhất Phàm mấy lần.
Càng nhìn lại càng cảm thấy con người tên Trương Nhất Phàm này quả thực không hề đơn giản, bề ngoài cậu ta có vẻ không hề bận tâm, nhưng bên trong lại suy nghĩ rất nhiều. Điều Thẩm Kế Phương không hề ngờ tới chính là, Trương Nhất Phàm và em họ y đã có quan hệ với nhau, nếu y biết chuyện này, không biết sẽ còn buồn bực đến mức nào nữa.
Đã nghi ngờ thì đương nhiên sẽ muốn hỏi:
- Phó Chủ tịch huyện Trương, anh và Tiểu Vân quen biết với nhau thế nào vậy?
Trương Nhất Phàm thấy y nhắc đến việc này, cũng không hề do dự, chỉ thản nhiên nói:
- Cứ coi như là chúng tôi tình cờ gặp nhau đi! Cô ấy là phóng viên một tờ báo ở thành phố, vì một vài chuyện công việc mà gặp nhau.
Nhìn Trương Nhất Phàm trả lời nhẹ nhàng như vậy chứ thực ra mọi chuyện không phải là như thế. Nếu không tại sao Thẩm Uyển Vân lại kéo mình từ Thủ đô về đây, đến đầu tư ở địa phương này? Rõ ràng con bé chỉ muốn mình chi tiền cho hắn ta lập chính tích.
Nhưng không ngờ một nơi như Thông Thành lại có nhiều chính sách ưu đãi như vậy, hơn nữa vị trí địa lý của nơi này, là đầu mối giao thông then chốt để đi từ Nam ra Bắc. Thẩm Kế Phương liền thử đặt ra mục đích, thăm dò tình hình trước đã.
Buổi chiều hôm đó, Trương Nhất Phàm dẫn đầu đoàn người của Trần Trí Phú cùng đi đến khu kinh tế mới. Lúc này nếu không phải việc xúc tiến đầu tư thì Thẩm Kế Phương cũng không có thời gian đi cùng mấy vị cán bộ này như vậy.
Đoàn người lái xe chạy một vòng quanh mấy ngàn mẫu đất của khu kinh tế mới, bên cạnh có người cho xem bản đồ quy hoạch khu kinh tế mới, còn ở phía công trường, máy móc đang ầm ầm làm việc.
Kế hoạch của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố là khoanh mấy ngàn mẫu đất này thành những lô đất tu sửa trước. Sau đó nếu có người thích miếng nào thì sẽ thương lượng bàn bạc với khu kinh tế mới. Hiện giờ việc xây dựng các tuyến đường giao thông đang được tiến hành rất khẩn trương.
Kinh tế của một địa phương có phát triển hay không điểm mấu chốt chính là giao thông. Vì vậy, Thẩm Kế Phương nhìn thấy lãnh đạo huyện Thông Thành đang rất quan tâm đến chuyện này thì trong lòng y cũng đã yên tâm hơn nhiều rồi.
Suốt cả buổi chiều hôm đó, y cùng Trương Nhất Phàm đi quan sát mảnh đất này cả mấy tiếng đồng hồ. Sau khi quay lại khách sạn, Thẩm Kế Phương liền đưa ra một bản hợp đồng đầu tư. Việc cụ thể còn phải để y quay về cân nhắc thật cẩn thận, và đợi sau khi Chủ tịch Hội đồng quản trị trở về mới có thể quyết định được.
Hãng thời trang quốc tế Lực Bang rất quan tâm đến việc xây dựng một khu chợ bán sỉ quần áo. Tuy Thông Thành rất có ưu thế về mặt này, nhưng đối với một khoản đầu tư trị giá mười mấy tỉ, Thẩm Kế Phương vẫn phải rất cẩn thận.
Đến tối, mọi người cùng nhau ăn cơm, cả Phó Chủ nhiệm khu kinh tế mới cũng đi cùng. Sau khi ăn xong, mọi người liền cùng Thẩm Kế Phương đến khu giải trí lớn nhất Thông Thành – Vạn Tử Thiên Hồng.
Còn Uông Viễn Dương hai ngày nay lại gặp phiền phức. Ông chủ công ty xây dựng Hoành Đạt mà anh ta đề cử, Thi Vĩnh Nhiên vì có dính líu đến thuốc phiện, cưỡng bức trẻ em nên đang bị cơ quan công an bắt giữ.
Không ngờ rằng hai ngày sau, Thi Vĩnh Nhiên bắn tin từ trong trại tạm giam, yêu cầu gặp Chủ tịch huyện Uông, nếu không y sẽ từ chối khai báo mọi việc. Uông Viễn Dương nghe tin này, ban đầu cũng không hề để ý tới.
Ai mà biết sau đó ba ngày, tại phòng làm việc, đột nhiên Uông Viễn Dương nhận được một phong thư nặc danh. Phong thư này không giống những bức thư bình thường khác, hơi cứng, Uông Viễn Dương liền xé phong bì để xem qua.
Trong phong bì có chưa hai bức ảnh, hai bức ảnh này chính là bức ảnh chụp lén mình và Dương Mễ đang ôm hôn trong phòng riêng. Trong thoáng chốc, Uông Viễn Dương cảm thấy đầu óc trống rỗng, người không còn chút sức lực nào, ngồi phịch xuống ghế.
Mắc bẫy rồi, tất cả đều là cái bẫy của chúng nó!
Cứ nghĩ rằng có mỹ nhân bên cạnh để giải khuây, không ngờ rằng lại là cái bẫy do kẻ khác dày công sắp đặt. Tại sao lại như vậy? Tại sao?
Trong đầu Uông Viễn Dương không ngừng hiện lên hình ảnh vô cùng quyến rũ của Dương Mễ. Chính bản thân y đã vô tình rơi vào bẫy của người ta.
Uông Viễn Dương cầm tấm ảnh, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Dương Mễ đang nằm trên ghế sofa, nói chuyện điện thoại với người khác. Cánh cửa bị mở ra rồi lại nặng nề đóng lại.
- Anh đã về đấy à?
Dương Mễ quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt của Uông Viễn Dương không vui. Dương Mễ liền đứng lên, còn chưa kịp ngồi xuống, Uông Viễn Dương đã hung hăng ném hai tấm ảnh xuống trước mặt cô.
- Có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy hai bức ảnh, sắc mặt Dương Mễ tái nhợt:
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Nhất định là Thi Vĩnh Nhiên, nhất định là hắn!
Dương Mễ cầm bức ảnh mà khóc.
- Bây giờ khóc có ích gì? Nói thật đi, cô với hắn có quan hệ gì?
Sự tức giận của Uông Viễn Dương vẫn còn rất lớn, nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Dương Mễ, hắn không hề động lòng.
Dương Mễ lau nước mắt, lẩm bẩm:
- Chủ tịch huyện Uông, xin lỗi, xin lỗi! Chuyện này em thực sự không biết. Nhưng em khẳng định là Thi Vĩnh Nhiên đã làm.
Dương Mễ đột nhiên nhớ tới tối hôm đó hẹn gặp Uông Viễn Dương, đều là chủ ý của Thi Vĩnh Nhiên. Hơn nữa phòng riêng cũng là do y đặt trước, hóa ra y đã sớm có chuẩn bị ở đó.
Nhưng, Thi Vĩnh Nhiên không phải đang ở trong trại tạm giam hay sao? Những bức ảnh này làm sao tới đây được?
Không được, mình tuyệt đối không thể nói thật mối quan hệ với Thi Vĩnh Nhiên, nếu không Uông Viễn Dương không biết sẽ còn tức giận đến đâu nữa. Dương Mễ liền vừa khóc vừa dựng lên chuyện ngày xưa của hai người. Mặc kệ Uông Viễn Dương có hỏi như thế nào, cô chỉ một mực khẳng định, mình chỉ là chị họ của Thi Vĩnh Nhiên.
Dù sao hai người ở bên nhau cũng đã được mấy ngày, trong lòng Uông Viễn Dương vẫn rất thích Dương Mễ. Nếu cô cũng chỉ là nạn nhân, Uông Viễn Dương cũng sẽ không trách cứ cô nữa, hắn ta ngồi trên sofa, buồn bã hút thuốc.
Hắn suy nghĩ, Thi Vĩnh Nhiên làm như vậy, chỉ đơn giản là muốn đích thân mình đến thả y ra, tên khốn khiếp này!
Đến tối, Uông Viễn Dương đi vào trại tạm giam thành phố, sau khi cán bộ trông coi rời đi, Uông Viễn Dương lạnh lùng nói:
- Thi Vĩnh Nhiên, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Thi Vĩnh Nhiên ngồi đối diện hắn ta, chân gác lên trên bàn, hoàn toàn là một điệu bộ ỷ lại:
- Chủ tịch huyện Uông, có thuốc lá không?
Uông Viễn Dương lấy ra một bao Phù Dung Vương đặt trên bàn, Thi Vĩnh Nhiên rút ra châm một điếu cho mình. Sau một hơi thuốc thật dài, y liếc nhìn Uông Viễn Dương:
- Tên khốn khiếp đó muốn hại tôi, tôi bị người ta vu oan. Bất kể ngài dùng cách gì, nhất định phải nộp tiền bảo lãnh cho tôi ra ngoài, nếu không tất cả mọi người đừng hòng sống yên ổn.
- Láo xược!
Uông Viễn Dương vỗ mạnh bàn một cái, tên Thi Vĩnh Nhiên này quá kiêu ngạo, thực không hề xem mình ra gì. Nếu không vì Dương Mễ, sao mình có thể để công ty Hoành Đạt của y tham gia đấu thầu? Không ngờ y không cảm kích mà lại còn muốn cắn bậy nữa.
Uông Viễn Dương nổi giận, Thi Vĩnh Nhiên vẫn giữ dáng vẻ như cũ:
- Chủ tịch huyện Uông, anh giận như vậy làm gì? Hiện giờ chúng ta đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền. Nếu tôi có chuyện gì thì những bức ảnh phong lưu đó của anh sẽ rất nhanh chóng lan truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Ồ, còn cô vợ của anh chắc chắn cũng sẽ nhận được một món quà tuyệt vời đấy.
Bịch – Uông Viễn Dương rốt cuộc không chịu nổi nữa. Nếu con người này cầu xin mình tha thứ, nói không chừng mình còn nể mặt Dương Mễ, còn để ý đến y. Nhưng cái tên khốn khiếp này, không ngờ lại dám uy hiếp mình hết lần này đến lần khác.
Uông Viễn Dương đứng lên đấm một cái, khiến Thi Vĩnh Nhiên ngã xuống đất. Thi Vĩnh Nhiên cũng không đánh lại, đứng lên lạnh lùng cười:
- Đánh đi, đánh nữa đi! Chỉ cần anh cảm thấy thoải mái, cứ việc đánh. Tuy nhiên tôi nói cho anh biết, nếu anh không đưa tôi ra ngoài, món nợ này dù sớm hay muộn tôi cũng sẽ đòi lại.
Giây phút này, Uông Viễn Dương thật sự muốn giết người!
Hắn ta chỉnh trang lại kính mắt, cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại.
Vài giây sau, hắn ta quay người lại:
- Mày đem toàn bộ ảnh chụp ra đây, nếu không mày không có tư cách nói chuyện với tao.
Thi Vĩnh Nhiên lắc đầu:
- Anh nghĩ rằng tôi ngốc sao? Giao ảnh chụp cho anh, tôi không phải ngồi tù nữa ư?
- Vậy mày muốn thế nào?
Uông Viễn Dương gắng sức kiềm chế giận giữ, lạnh lùng hỏi.
- Anh đưa tôi ra ngoài đi, tôi sẽ trả ảnh cho anh. Còn nữa, sau chuyện này, tôi còn tặng anh hai trăm ngàn, xem như tôi cảm ơn anh.
- Tao có thể tin mày sao? Mày là kẻ tiểu nhân đê tiện, vô liêm sỉ, súc sinh ngay cả em họ của mình cũng không tha!
Uông Viễn Dương tiến lại gần, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ha ha…Ha ha…
Thi Vĩnh Nhiên đột nhiên cười lớn, trông cực kỳ bỉ ổi:
- Em họ! Tôi quên mất, tôi còn có đưa em họ khôn khéo như vậy, thật sự phải cảm ơn cô ta. Em họ tốt!
Uông Viễn Dương nhìn đồng hồ, anh ta biết rằng mình không thể tiếp tục ở đây được nữa. Vì thế, anh ta liền chỉnh lại trang phục, cảnh cáo:
- Nếu không muốn ngồi tù thì nên ngậm miệng lại! Nếu không ngay cả thần tiên cũng không cứu được mày! Còn nữa, sau khi ra khỏi đây, hãy biến đi thật xa.
Nói xong, Uông Viễn Dương quay người rời đi. Sau lưng còn vang lên tiếng cười đắc ý bỉ ổi của Thi Vĩnh Nhiên:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Uông!