Xong rồi, thật sự mọi thứ đã xong rồi.
Vu Quan lui về ngồi lên ngồi lên sô pha, ánh mắt tràn đầy oán hận,
- Diệp Á Bình em làm tốt lắm!
Diệp Á Bình thất vọng ê chề, nói ra sao cũng không thể hiểu được dụng ý của mình, làm như vậy không phải đều vì anh ta sao?
Phạm phải sai lầm tự thú là con đường duy nhất.
Đáng tiếc Vu Quan không tính toán chu toàn cho mình, thấy ánh mắt oán hận của anh ta, trong lòng Diệp Á Bình rất đau, dù sao đây cũng là người đàn ông mình đã sống chung mười tám năm qua. Đời người có mấy lần mười tám năm? Mười tám năm xinh đẹp rạng ngời đã qua giờ còn lại gì? Ngay lúc này đây phải cô độc sống quãng đời còn lại, xảy ra chuyện như vậy bất kể là ai rơi vào hoàn cảnh nàyđều rất đau lòng.
Những người đàn ông trong chốn quan trường có ba sự kiện lớn, thăng quan phát tài mất vợ, những thứ này đều không cần thiết lắm đối với phụ nữ, đàn bà không giống đàn ông, các cô rất vĩ đại lại dịu dàng, trái tim dễ bị tổn thương muốn được đàn ông che chở.
Cô đã vì Vu Quan cố gắng hi vọng tia cuối cùng, đáng tiếc Vu Quan vẫn cứ u mê đến giờ chưa tỉnh ngộ.
Đối với Vu Quan Diệp Á Bình đã không thẹn với lương tâm, nhưng Vu Quan vẫn luôn gây chuyện, không thể ra khỏi nhà tù mà mình đã dựng lên, cuối cùng anh ta đã nhốt mình vào trong cái lồng đó. Từ những lời nói và hành động này cho thấy anh ta vẫn không thể nào giải thoát mình ra khỏi ngục tù đó.
Diệp Á Bình phất phất tay hai gã cảnh sát tiến vào, còng cái còng tay lạnh buốt lên đôi tay của Vu Quan, trong chốc lát đột nhiên anh ta bừng tỉnh cố gắng giùng giẫy với hai gã cảnh sát, bùm một cái quỳ gối xuống cạnh chân của Diệp Á Bình.
- Á Bình, Á Bình, anh đã sai rồi, anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh đi! Về sau anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Em hãy kêu bọn họ thả anh, từ nay về sau hết giờ làm anh sẽ về ngay. Giống như trước kia vậy giúp em giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà…
Diệp Á Bình nghe những lời này bỗng dưng chua xót trong lòng.
Giá của một người đàn ông chỉ dùng để giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà thôi ư?
Tình cảm là dựa vào sự đồng cảm giữa hai con tim chứ không phải chuyện trả giá nhiều ít? Ai có lợi nhiều ít?
Đàn ông giặt quần áo nấu cơm là người đàn ông mình muốn có sao?
Tâm!
Tâm đã mất thì lưu giữ cái xác không hồn có lợi ích gì chứ?
Từ trong thâm tâm mà nói Diệp Á Bình rất muốn bảo vệ Vu Quan một lần dù cho anh ta phạm phải lỗi gì, có đàn bà ở ngoài hay không đây là chuyện không quan trọng nữa rồi. Là một người phụ nữ kiên cường cô có thể chấp nhận sự thật này, chỉ cần về sau Vu Quan thật tâm hối cải không phạm tội nữa, chuyện này được coi là gì?
Nhưng anh ta đã phạm pháp, pháp luật không có nương tình, mình là một người chấp hành pháp luật, thật sự không có cách nào tha thứ cho Vu Quan.
Vu Quan nhìn vợ mình một lần, ôm đùi cầu xin cô nói:
- Á Bình, Á Bình, em tha thứ cho anh đúng không? Em đồng ý tha cho anh phải không? Anh thề, anh thật sự thành tâm hối cải, về sau cái gì cũng nghe theo em.
Vu Quan còn đang cầu xin tha thứ, anh ta không hiểu được nỗi bi thương hoàn toàn chán nản của Diệp Á Bình.
Mắt của Diệp Á Bình hơi cay cay nhưng cô cố gắng không để nước mắt rơi xuống, cố gắng mở mắt thật to và nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ có như vậy cô mới có thể khiến mình không rơi lệ, không muốn cho người khác thấy mình khóc.
Vu Quan vẫn còn đang cầu xin tha thứ, Diệp Á Bình tha thứ cho anh ta, đến giờ anh ta vẫn còn chưa giác ngộ mình đã phạm vào Quốc pháp, đây đã vượt qua phạm trù đạo đức. Quốc pháp khó dung, Diệp Á Bình không thể làm chủ được, cô cố gắng không nhìn đến Vu Quan đang quỳ gối dưới chân mình, cô sợ nếu mình thấy sẽ mềm lòng, bất lực phất phất tay, hai gã cảnh sát liền mang Vu Quan đi.
- Không ---, tôi không --- Á Bình, cứu cứu anh với, anh không muốn ngồi tù, anh không đáng bị ngồi tù --- cứu cứu anh ---
Trên cầu thang vang lại giọng nói của Vu Quan, từng tiếng từng tiếng thê lương, càng ngày càng tuyệt vọng.
Thân mình Diệp Á Bình mềm nhũn, đột nhiên mềm nhũn ngồi xuống ngã lên ghế sô pha…
Mùng 2.5, mưa.
Đây là những dòng nhật ký Diệp Á Bình đã viết trên quyển sổ.
Vu Quan bị bắt giam, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Lý Hồng đích thân truyền lệnh. Chỉ cần một cú điện thoại của Trương Nhất Phàm, trong chốc lát tổ chức đã bí mật lẻn vào Song Giang, nghiêm mật chú ý hết mọi thứ. Trước lúc Vu Quan công khai, tạm thời không thể động đến Thù Cương cũng không thể kinh động Thù Cương.
Bởi vì chuyện của Vu Quan, Diệp Á Bình đã tạm thời bị cách chức.
Trương Nhất Phàm và Lý Hồng trở về thành phố, kỳ nghỉ dài hạn vẫn chưa qua hết đã phải đi vào tiến hành xử lý vụ án rửa tiền đen ở Song Giang. Đương nhiên, việc chú ý của Trương Nhất Phàm không giống với góc độ của Lý Hồng.
Chuyện Trương Nhất Phàm phải làm chính là khiến cho tình thế giảm đến mức thấp nhất, làm như vậy không phải là cố ý bao che mà chỉ muốn bảo vệ một chút người nên bảo vệ. Nếu trong toàn bộ sự việc Diệp Á Bình không có tình nghĩa, không có tham gia, cũng không có thiên vị trái pháp luật, vậy Diệp Á Bình đã rất trong sạch.
Cán bộ như thế cần phải được bảo vệ, nhất là sau khi cô phát hiện Vu Quan có dính líu đến chuyện này, lập tức đi đến Uỷ ban Kỷ luật để phản ánh tình hình, về điểm này cô cũng có công rất nhiều.
Thù Cương là một người rất mẫn cảm, vì không muốn rút dây động rừng nên vào nửa đêm Diệp Á Bình đã rời khỏi Song Giang. Thời điểm buổi tối, nhận được điện thoại Thù Cương gọi cho Vu Quan. Cô nói hai người đang đi du lịch, Vu Quan đang tắm rửa.
Lúc đó Thù Cương cũng không để ý, chỉ là mắng Vu Quan rất là không cẩn thận, không ngờ tắm rửa cũng không mang theo điện thoại. Nếu để Diệp Á Bình phát hiện chuyện gì thì cậu ta xong đời.
Sau đó Thù Cương mới đưa điện thoại cho tiểu yêu tinh gọi cho Vu Quan, Diệp Á Bình không tiếp. Chỉ biết trả lời tin nhắn rằng nói mình đang đi du lịch cùng vợ, nếu không có chuyện gì thì đừng có gọi lung tung.
Tiểu yêu tinh nói chuyện này với Thù Cương, lúc này Thù Cương mới bán tín bán nghi.
Vu Quan này đi du lịch mà cũng không báo một tiếng, làm cài quỷ gì vậy?
Rất nhanh tổ chức Thiểm điện đã điều tra ra, Thù Cương và những của cải thu vào đều có được do kinh doanh bạch phiến, vài năm trước vẫn đang tiến hành kinh doanh bạch phiến. Nhưng dưới sự chỉ đạo của Trương Nhất Phàm, công an đã tiến hành càn quét thị trường thuốc phiện, khiến cho Thù Cương trong khoảng thời gian này vẫn chưa dám động đậy. Trương Nhất Phàm đi rồi, y lại làm loạn trong thị trường thuốc phiện này.
Các khoản tiền kếch xù của y đều thông qua khách sạn, trung tâm giải trí, còn thông qua Vu Quan đã đề xuất muốn thực hiện tẩy trằng ngoại thương. Vu Quan là Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư, có quan hệ tốt với một số nhà xưởng và khách hàng, lợi dụng điểm này cũng có thể trợ giúp Thù Cương tiến hành việc tẩy trắng tiền đen mà thần không biết quỷ không hay.
Vu Quan đã khai ra mọi thứ, từ lúc Tỉnh truyền mệnh lệnh, Thù Cương lập tức cử một nhóm người đi xem xét.
Mồng 1.5 năm nay quả là những ngày bận bịu lo âu.
Để Diệp Á Bình không bịnghi ngờ, nhiệm vụ hàng loạt mà Trương Nhất Phàm làm, hơn nữa bằng chứng của Lý Hồng, cuối cùng Diệp Á Bình sẽ giải thoát được sự hiềm nghi. Vu Quan cũng chủ động tự thú, theo tình thế chuyển biến làm một nhân chứng.
Tuy rằng nói Vu Quan phải đối mặt với sự giam cầm trong nhiều năm, đã nhẹ hơn năm đến tám năm so với mức bình thường.
Công tác bố khống ở Song Giang đã được sắp xếp, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp để bắt người.
Kỳ nghỉ dài hạn mùng 1.5 đã lặng yên trôi qua, ngày đầu tiên trên hội nghị đã thảo luận vụ án này. Lý Thiên Trụ đã chỉ thị trên hội nghị, dưới sự dìu dắt của Uỷ ban Kỷ luật Tỉnh, toàn bộ Sở công an Tỉnh đang ứng phó, bắt gọn và phá huỷ tập đoàn người vận chuyển hàng độc, thuốc phiện, tẩy tiền và hoạt động phi pháp.
Trên Hội nghị thường vụ Tỉnh uỷ đã thông qua phương án xử lý đồng chí Diệp Á Bình, cho rằng đồng chí Diệp Á Bình đã từng có công. Vì đại nghĩa diệt thân, khuyên Vu Quan tự thú đã trợ giúp thành phố Song Giang phá huỷ một tập đoàn phạm tội lớn, bởi vậy hội nghị nhất trí thông qua, Diệp Á Bình vẫn giữ chức vụ như cũ, tiếp tục đảm nhiệm chức Bí thư Đảng uỷ Công an ở thành phố Song Giang, Cục trưởng Cục công an.
Hội nghị còn tuyên bố bổ nhiệm, nguyên Phó chủ tịch tỉnh Tây Bộ đồng chí Tống Hạo Thiên, kể từ ngày hôm nay đảm nhận chức Phó Bí thư chuyên tránh tỉnh Tương, nguyên Phó Bí thư chuyên trách tỉnh Tương đã điều đi đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh, chức Phó Bí thư Tỉnh uỷ.
Tống Hạo Thiên với thân hình cao lớn cùng với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tiến vào phòng họp chính thức gặp mặt với mọi người.
Đột nhiên Tống Hạo Thiên nhảy dù trở thành Phó Bí thư chuyên trách tỉnh Tương, nhiều ít cũng làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy bất ngờ.
Kể cả Lý Hồng, tuy rằng họ nghe nói Tống Hạo Thiên muốn đến tỉnh Tương nhưng không ngờ anh ta lại đảm nhiệm chức Phó Bí thư chuyên trách.
Nhưng mà cấp bậc của chức vụ đó cũng không có kém là mấy, trên cơ bản là cùng cấp bậc, đây là điều khó chịu trong lòng của Tống Hạo Thiên. Trước kia anh ta là Thứ trưởng cán bộ trẻ tuổi nhất nước, bây giờ đột nhiên lại có thêm hai chức Thứ trưởng cán bộ trẻ tuổi, hơn nữa một người trẻ tuổi hơn một người, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Trương Nhất Phàm và Lý Hồng, Tống Hạo Thiên biểu hiện ra hai vẻ mặt hoàn toàn khác nhau.