Trương Nhất Phàm dựa vào ghế xa-lông, thở một hơi thật dài. Cuộc điện thoại của Thẩm Uyển Vân giống như một viên thuốc an thần, khiến hắn yên tâm rất nhiều. Sự quản thúc của nhà họ Thẩm đối với Thẩm Uyển Vân cũng nói lên chí ít họ vẫn xem cô ấy là người nhà họ Thẩm, không đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
Chuyện của Thẩm Uyển Vân, người buồn nhất có lẽ là Thẩm Hoành Vĩ! Bản thân sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như vậy, không ngờ lại trở thành vợ hai của tên tiểu tử thối Trương Nhất Phàm, thật là không công bằng.
Thật ra, câu này ban nãy của Thẩm Uyển Vân nói rất đúng, ai mà chẳng có lúc trẻ người non dạ, Thẩm Hoành Vĩ như ông ta cũng đã trải qua không phải sao? Nghĩ lại năm đó, ông ta vì Thư An Ảnh mà xảy ra tin đồn ở Bắc Kinh.
Có lẽ, Thẩm Uyển Vân thừa kế tính cách ương bướng của ông ta.
Sau khi hút hết hai điếu thuốc, Trương Nhất Phàm lại bắt đầu vào trong thư phòng nghiên cứu bước tiếp theo trong kế hoạch công tác . Lời cảnh báo của mấy ngày trước chỉ là muốn nhắc nhở một chút những người bừa bãi quá đáng, chứ chưa thật sự đi sâu và tính toán.
Tính toán nợ cũ không phải là phong cách của Trương Nhất Phàm, trong mắt hắn, chỉ cần có thể hối cải thật sự mới là anh hùng chân chính. Bất kể là ai, có thể quay đầu là bờ, biết sửa chữa lỗi lầm, anh ta mới chính là một quan chức tốt.
Trương Nhất Phàm đi vào con đường quan chức nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ tính toán với phụ nữ, đây chính là một trong những nguyên tắc của hắn.
Mở bản đồ hành chính của thành phố Vĩnh Lâm ra, ánh mắt Trương Nhất Phàm dừng lại ở mảnh đất cằn cỗi này, quan điểm của hắn vẫn là làm đường. Chỉ có làm tốt hệ thống giao thông, người dân trên núi mới có thể bước ra ngoài.
Bước ra khỏi thế giới núi non, thu thập những thứ tốt đẹp ở bên ngoài, nếu không thì nghèo đói và lạc hậu mãi mãi bám chặt lấy nơi này. Chỉ có điều kinh tế của địa khu Vĩnh Lâm rõ ràng là không thể vực dật nổi sức ép như vậy.
Làm một con đường bình thường, nếu như trải dài khắp thành phố, e rằng số tiền để khởi động cũng phải là một con số trên trời. Một địa khu nghèo khó mà cả năm thu nhập chỉ có hơn sáu mươi triệu nhân dân tệ, muốn dùng hơn trăm triệu tệ để làm đường, e rằng lời đề nghị chưa nói ra thì đã bị người khác xem là một chuyện cười hoang đường rồi.
Trương Nhất Phàm ước chừng đại khái, nếu thông hết con đường giữa hai khu vực và chín huyện, ước chừng cũng phải bảy trăm tám trăm kilomet. Ở giữa ngoài một số đoạn đường đã được là xong, bao gồm cả đường quốc lộ ở một số huyện, những đoạn đường còn lại còn có khoảng chừng bốn năm trăm kilomet.
Bây giờ các con đường giữa cấp huyện và thành phố ở địa khu Vĩnh Lâm đã được khai thông, chỉ có khu vực nghèo khó ở trên núi là vẫn dựa vào sức của đôi bàn chân. Hơn nữa đây là khu vực cư trú của rất nhiều dân tộc thiểu số, đường núi hiểm trở, ngay cả xe đạp cũng không thể nào đi được, chứ đừng nói đến xe cộ qua lại.
Trương Nhất Phàm nhìn tấm bản đồ hành chính này, trong lòng đang tính toán, số tiền lớn như vậy lấy từ đâu chứ? Với tài lực của Vĩnh Lâm nhất định không thể làm đường được, ngay cả đường đất cũng không có chứ đừng nói đến đường xi măng.
Trong lúc tất yếu, quỹ công ty của mình có thể ra một chút vốn, ngoài ra, dựa vào các mối quan hệ của mình, cũng có thể đến gặp mấy đơn vị trước kia để xin một ít tài trợ, nhưng Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy như vậy dường như không ổn, lấy tiền của người khác đến làm thành tích chính trị của mình thì có chút không thể nào nói nổi.
Càng nghĩ, hắn chỉ còn cách tạm thời bỏ đi suy nghĩ này. Bây giờ làm đường không thực tế, vẫn cứ nghiên cứu cách khác đi!
Trước kia Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy, địa khu càng nghèo khó thì càng dễ lập thành tích chính trị, nhưng hôm nay nhìn kĩ lại, Vĩnh Lâm không giống với các khu vực khác, ở đây nó không phải là một trang giấy trắng mà là một tờ giấy đen.
Trên trang giấy trắng anh có thể vẽ vời tùy ý, cũng có thể vẽ ra một vài hình vẽ, mà trên tờ giấy đen này, anh vẽ đến chết thì trước sau nó vẫn đen, không nhìn thấy bất kì một màu sắc nào.
Nghiên cứu cả một buổi, Trương Nhất Phàm đặt ra mấy phương án, sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại, luôn cảm thấy có gì không ổn. Đối với Vĩnh Lâm mà nói, thu hút vốn đầu tư là một ngõ cụt.
Trong đồi núi Vĩnh Lâm, ngoài dược liệu ra không có một nguồn tài nguyên nào khác.
Dược liệu, đúng rồi! Dược liệu là một thứ tốt. Trương Nhất Phàm đột nhiên lóe lên một ý tưởng, Bạch Văn Thiên không phải là Chủ tịch của nhà máy dược Trường Bạch Sơn hay sao? Ông ta luôn muốn đưa ra thị trường, sao lại không mời ông ta đến Vĩnh Lâm mở một nhà máy thứ hai chứ? Ưu thế trong mặt này ở Vĩnh Lâm cũng không thua kém gì so với Tùng Hải. Trương Nhất Phàm nảy ra suy nghĩ này lập tức có chút kích động, thử kéo Bạch Văn Thiên đến Vĩnh Lâm xem sao.
Nghĩ đến đây, dù cho đêm đã khuya, Trương Nhất Phàm liền gọi điện thoại cho Liễu Hải.
- Liễu Hải, ngủ chưa vậy?
Liễu Hải đang trên giường nói chuyện cùng Bạch Khẩn, bàn bạc kế hoạch kết hôn, không ngờ muộn như vậy rồi còn nhận được điện thoại của Bí thư Trương. Nghe giọng của anh Phàm, Liễu Hải như lò xo nhảy dựng lên:
- Anh, có chuyện gì sao?
Nghe thấy giọng nói căng thẳng của Liễu Hải, trong lòng Trương Nhất Phàm bỗng cảm động, hắn bình tĩnh nói:
- Không có chuyện gì, có tiện không vậy, nói với cậu chuyện này.
Liễu Hải nhìn Bạch Khẩn bên cạnh:
- Anh nói đi, em vẫn chưa ngủ.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cậu hỏi thử Bạch Khẩn xem, khi nào rảnh để hai anh em họ đến Vĩnh Lâm một chuyến, cậu nói với cô ấy là tôi đãi khách.
- Cô ấy đang ở bên cạnh em, anh nói với cô ấy đi!
Liễu Hải đoán nhất định Trương Nhất Phàm có chuyện quan trọng, nếu không thì không thể muộn như vậy rồi còn gọi điện đến, bởi vậy cũng không màng đến chuyện bí mật gì giữa hai người nữa, đưa điện thoại cho Bạch Khẩn.
Bạch Khẩn nhíu nhíu mày, đồ ngốc Liễu Hải này, sao không gác máy để mình tự gọi lại chứ? Anh ta làm như vậy vô tình công khai chuyện mình và Liễu Hải đang sống chung! Chết mất!
Nhưng chuyện đã thành ra như vậy rồi, cô cũng không thể không nhận điện thoại của Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, tôi là Bạch Khẩn, có việc gì mà phải tốn công sức vậy?
Bạch Khẩn ngủ cùng Liễu Hải, đây là một chuyện rất bình thường, Trương Nhất Phàm cũng chẳng để ý, hắn nói thẳng:
- Tôi phát hiện ở Vĩnh Lâm có một khu vực dược liệu rất tốt, lợi ích không thể nhường cho người ngoài được, muốn nói trước với cô, thấy sao? Đề nghị với ba cô một chút đến đây mở thêm một nhà máy, thực hiện giấc mơ đưa ra thị trường của ông ta?
Bạch Khẩn nói:
- Không cần đề nghị, ba tôi nhất định rất vui mừng.
- Là sao? Chẳng lẽ trước đây ông ấy đã từng đến rồi?
Bạch Khẩn trả lời:
- Trước khi đi Tùng Hải, ba tôi đã từng đến Vĩnh Lâm để khảo sát, khu vực đó nhất định là lựa chọn đầu tiên, nhưng sau lại không thực hiện.
- Vì sao?
- Lúc ấy tôi cùng ba đến khu vực Vĩnh Lâm, nhưng quan chức ở đó rất phức tạp, hơn nữa còn thay đổi xoành xoạch, có yêu cầu rất hà khắc với chúng tôi. Họ không hề nghĩ đến việc xí nghiệp sẽ mang lại triển vọng đối với cả khu vực, chỉ nghĩ đến lợi ích trong tay mình là bao nhiêu. Hoặc là, trong chuyện này họ sẽ được chia bao nhiêu lợi ích. Có người thậm chí còn mở to miệng sư tử mà hét giá rất cao, vô cùng tham lam, đều là một lũ ăn tươi nuốt sống, ba tôi tức giận liền rời khỏi Vĩnh Lâm luôn.
Trước đây Trương Nhất Phàm không hề biết được, nhưng bây giờ với sự hiểu biết của hắn đối với nơi này thì lời Bạch Khẩn nói không hề sai, hắm thầm mắng trong lòng một câu, lũ ngu ngốc!
Bạch Khẩn nói tiếp:
- Tuy Vĩnh Lâm là lựa chọn đầu tiên của ông ấy, khí hậu và địa hình cũng rất tốt, còn phù hợp trồng dược liệu hơn ở Tùng Hải, hơn nữa ở đấy có ưu thế về thiên nhiên, nhưng không khí của quan chức chính quyền bên đấy không tốt, ông ấy phiền vì điều này nhất. Bí thư Trương, chúng ta cũng là người quen, nói chuyện không cần phải giấu giếm gì. Ba tôi vẫn luôn có suy nghĩ này, hơn nữa có anh ở Vĩnh Lâm, tất cả đều không có vấn đề gì nữa, chỉ có điều sau khi anh rời khỏi Vĩnh Lâm rồi, e rằng sẽ khó nói.
Bạch Khẩn ngừng một lúc, nói:
- Tôi nói thêm một câu không phải, trị ngọn trước tiên phải trị tận gốc, một khu vực như Vĩnh Lâm muốn phát triển, trước tiên phải trị người, tác phong của những quan chức như họ, tham lam không thay đổi, e rằng ngài phải tốn nhiều hơi sức rồi.
Sau khi gác máy, Trương Nhất Phàm lại châm một điếu thuốc, lời của Bạch Khẩn từ đầu đến cuối vẫn luẩn quẩn bên tai hắn:
- Tôi nói thêm một câu không phải, trị ngọn trước tiên phải trị tận gốc, một khu vực như Vĩnh Lâm muốn phát triển, trước tiên phải trị người, tác phong của những quan chức như họ, tham lam không thay đổi, e rằng ngài phải tốn nhiều hơi sức rồi.
Bạch Khẩn không phải người trong chốn quan trường, nói chuyện có hơi thẳng thắn, nhưng cô ấy nói cũng rất đúng. Khi mình ở Vĩnh Lâm, tuy có thể bảo vệ sự an toàn cho công ty của họ, không ai dám đến quấy rối, nhưng sau khi mình rời khỏi, ai đảm bảo lợi ích của họ chứ?
Lòng tham không đáy, vạn sự không thành! Chẳng trách lúc ấy có Cổ Nhân Vân, nền chính trị mới dũng mãnh như hổ! Địa phương có quan chức tham lam khiến cho dân chúng lầm than, uốn qua uốn lại rồi cũng lại về vấn đề cũ.
Trương Nhất Phàm tức giận hút một hơi thuốc, ngẩng đầu lên nhìn hai hàng chữ trước mắt: Tác phong cán bộ và đời sống nhân dân!
Xem ra bước đầu tiên trong việc chăm lo đời sống nhân dân là phải quản lý tốt tác phong của cán bộ!