Qua một đêm cơ bản đã hoàn thành bước đầu tiên, mọi người đều có cảm giác thoải mái.
Khi Trương Nhất Phàm tỉnh lại, chợt nghe ngoài cửa sổ vang lên tiếng quốc ca. Nghe tiếng nhạc này trong lòng đột nhiên cảm động. Đó là một sự nhiệt tình mênh mông, dường như khiến hắn tìm lại được cảm giác tối hôm qua.
Trước mặt hiện lên bóng dáng của ông giám đốc xưởng đóng tàu. Trương Nhất Phàm lẩm bẩm:
- Hẳn là một chiến sĩ Xô Viết chân chính.
Sáng hôm sau, Trương Nhất Phàm dẫn theo Thẩm Uyển Vân và người của đại sứ quán đi đón Đổng Tiểu Phàm.
Lần này người đi cùng Đổng Tiểu Phàm đông hơn, ngoài vệ sĩ, trợ lý còn có hơn hai mươi người nữa.
Nghe tiếng loa báo máy bay đã hạ cánh, Thẩm Uyển Vân dịu dàng nói:
- Em ở đây thích hợp không?
Trương Nhất Phàm nhìn cô chăm chú nói:
- Hiện giờ là chúng ta đang làm việc.
Mặt Thẩm Uyển Vân ửng đỏ. Trong mấy ngày ở Ukriane hai người vẫn khách sáo với nhau, có quy củ không có hành vi vượt rào nào. Dù là nhân viên đại sứ quán hay thành viên đoàn khảo sát đều không nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người.
Sau khi máy bay hạ cánh, đoàn người đứng ở sân bay chờ mấy người Đổng Tiểu Phàm. Đối với an toàn của Đổng Tiểu Phàm Trương Nhất Phàm thật ra không quá lo lắng. Bởi vì cô có vệ sĩ chuyên biệt của Tổng bí thư đi theo bảo vệ, còn có cả mấy người Trương Tuyết Phong.
Chờ khoảng nửa tiếng cuối cùng Đổng Tiểu Phàm và mấy người vệ sĩ cũng bước ra.
Sự tao nhã của Đổng Tiểu Phàm làm cho những người đứng gần cô bị lu mờ.
Cô đi giữa đám vệ sĩ giống như là minh tinh quốc tế vậy.
Vẻ mặt đang nghiêm túc của Đổng Tiểu Phàm nhưng khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm cô mỉm cười, bước thẳng đến. Khi ánh mắt cô nhìn đến Thẩm Uyển Vân vẫn gật đầu một cách thân mật, nụ cười vẫn giữ trên môi.
Trong tay Trương Nhất Phàm đang cầm bó hoa mà Thẩm Uyển Vân cố ý mua hoa đến, Trương Nhất Phàm tặng hoa cho Đổng Tiểu Phàm xong nhẹ nhàng ôm cô trước mặt tất cả mọi người.
Đúng lúc này, đột nhiên có mấy người xôn xao xuất hiện, mấy vệ sĩ lập tức nhìn chăm chú vào mấy người này. Đối phượng nhận ra rằng không thể đạt được mục tiêu nên bình tĩnh trở lại.
Hai người ôm nhau xong, Đổng Tiểu Phàm đi đến, bắt tay với mấy người lãnh đạo. Đến lượt Thẩm Uyển Vân Thẩm Uyển Vân cười nói:
- Tiểu Phàm, cô thật xinh đẹp.
Đổng Tiểu Phàm cũng nói:
- Cô cũng thế.
Hai nữ vệ sĩ đứng gần sát Đổng Tiểu Phàm lập tức lên xen. Trương Nhất Phàm cũng bước vào, những người khác cũng lên xe, đoàn xe lập tức rời khỏi sân bay đi về hướng đại sứ quán.
Ở trên xe Trương Nhất Phàm cầm chặt tay Đổng Tiểu Phàm, dùng chút lực, cảm giác giống như hồi mới yêu, sợ mình buông tay Đổng Tiểu Phàm sẽ bay mất.
Đổng Tiểu Phàm dựa đầu vào bờ vai hắn, hai người không nói gì, xe vẫn chạy.
Lỗ Đông Nam vẫn cảm thấy rất lạ, khi ở sân bay hắn muốn hỏi, tiểu phú bà nổi tiếng ở nước ngoài này không ngờ chính là bà xã của Trương Nhất Phàm. Trong lòng gã thầm đoán năng lượng của Trương Nhất Phàm, càng nghĩ càng cảm thấy hắn sâu không lường được.
Tuổi còn trẻ lại gánh trọng trách này càng làm cho gã kinh ngạc chính là người giàu có nhất trong giới người hoa ở nước ngoài không ngờ là bà xã hắn. Đổng Tiểu Phàm và Trương Nhất Phàm bước xuống xe xong đi vào phòng.
Thẩm Uyển Vân không thế, Đổng Tiểu Phàm vào phòng xong ngay lập tức ôm lấy cổ Trương Nhất Phàm hai người lập tức tựa vào cửa trao nhau nụ hôn say đắm.
Nhìn bà xã đã lâu không gặp Trương Nhất Phàm cũng muốn củi khô bốc lửa nhưng nghĩ đây là đại sứ quan nên kiên trì chịu đựng hỏi:
- Vì sao muốn làm hành động lớn như vậy? Mụa một tàu sân bay, chẳng lẽ em không biết là đang mơ sao?
Đổng Tiểu Phàm nở nụ cười đẹp mê hồn, nhìn Trương Nhất Phàm ngọt ngào hỏi:
- Vậy anh trả lời em trước, anh có muốn em làm thế không?
Trương Nhất Phàm nắm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên bắp đùi của mình, nơi đó cứng như thép, Đổng Tiểu Phàm nhướng mày có chút tức giận nói:
- Anh cũng chỉ muốn cái này?
Trương Nhất Phàm nói:
- Đây là ý thức hình tháy, độ cứng của nó chứng minh sự mãnh liệt trong lòng.
Đổng Tiểu Phàm đánh hắn một cái,
- Miệng lưỡi anh trơn tru lắm!
Nói xong cô không đành lòng hỏi:
- Thẩm Uyển Vân đã ở đây? Sao lại khéo léo như vậy?
- Đúng là khéo léo, anh cũng lên máy bay mới biết hóa ra cô cùng lã thành viên đoàn khảo sát. Đây là tổ chức sắp xếp.
Đổng Tiểu Phàm ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàm:
- Nói cho em biết, có phải đã làm gì với cô ấy.
Trương Nhất Phàm thề với trời,
- Nếu anh làm gì với cô ấy, thì từ nay về sau anh không làm gì được.
Đổng Tiểu Phàm lúc này mới thở phào một cái mỉm cười.
Trương Nhất Phàm nói:
- Nếu em không tin, hiện giờ đem anh đi chôn đi.
Đổng Tiểu Phàm phát điên nhìn hắn, cách xa lâu như vậy, vẫn mau mồm miệng như vậy. Cô kẹp hai chan phùng má nói:
- Em không chôn chân ở đây.
Trương Nhất Phàm nhìn bộ dạng của cô, hấp dẫn không chịu nổi liền giơ tay sờ vào giữa hai chân của Đổng Tiểu Phàm. Đổng Tiểu Phàm gạt tay hắn ra nghiêm túc nói:
- Nói việc chính đi, Công việc của đoàn khảo sát các anh thế nào rồi? Đấu thầu sắp bắt đầu rồi.
Trương Nhất Phàm lấy lại tinh thần, nói lại chuyện buổi tối hôm trước qua một lần:
- Tình hình trên cơ bản là như vậy, hẳn là không có vấn đề gì lớn, kết luận của chúng ta gần giống với số liệu mà họ cũng cấp. Chỉ có một vấn đề mà anh suy nghĩ, cho dù chúng ta mua cái này chỉ là một quái vật lớn làm sao đem nó về nước?
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Vấn đề này bàn sau, em đã đàm phán xong với công ty Hy Lạp họ sẽ giúp chúng ta kéo tàu về nước.
Đổng Tiểu Phàm đứng lên lấy ra một tập tài liệu:
- Lần đấu thầu này công ty bọn em sẽ không ra mặt trực tiếp mà là một công ty du lịch Macao. Người của công ty du lịch sẽ đến đây vào bốn rưỡi chiều hôm nay.
Trương Nhất Phàm đã biết trước điều này.
Hắn nhận tập tài liệu trong tay Đổng Tiểu Phàm
- Qua điều tra và quan sát của bọn anh, các công ty tham gia đấu thầu lần này có các công ty của Mỹ, mấy công ty của Đông Nam Á cùng một số công ty lớn ở Châu Âu. Tôi nghi ngờ mục đích của bọn họ, cho nên chúng ta cần chuẩn bị đối sách một chút, đến lúc đó Thẩm Uyển Vân và Thứ trưởng Thân sẽ ra mặt tham dự, bọn họ sẽ thu hút sự chú ý. Kết quả vẫn phải dựa vào bọn em. Tuy rằng tổng thống Ukriane từng thề rằng nhất định kết quả đấu thầu sẽ thuộc về Trung Quốc nhưng anh lo lắng vì mục đích riêng mà thay đổi kế hoạch.
Vấn đề này Trương Nhất Phàm cũng đã suy nghĩ qua:
- Đối với những công ty lớn của Châu Âu mục đích của họ rất rõ ràng, chính là không muốn chúng ta nắm được dự án này dễ dàng. Nói trắng ra là bọn họ cũng không dễ mắc mưu, tự đẩy mình vào đường chết. Hiện tại vấn đề chúng ta phải đối mặt chính là mấy công ty của những nước Đông Nam Á. Trên thế giới vốn có người như thế, biết rõ không thể ăn nhưng cũng phải cố tình cắn một miếng.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cho nên chúng ta phải bố trí tốt một chút, lần này chỉ cho phép thành công không được thất bại.
Đổng Tiểu Phàm gật gật đầu:
- Xem ra em phải đi Pháp một chuyến, có lẽ Gillian có thể giúp chúng ta.