- Nhất định phải thuyết phục được ông nội, có bao nhiêu mua bấy nhiêu! Tiền để đấy, không đem mua tem khỉ thì thật uổng, cơ hội này không thể bỏ qua được.
Phương Minh Viễn mải miết với dự tính trong đầu mà chẳng biết mình đã về đến nhà tự lúc nào. Nhà cửa sau trước vắng lặng, Phương Minh Viễn cau mày tính toán không biết phải làm thế nào để có thể thuyết phục được mọi người trong gia đình.
Việc này mấu chốt vẫn là ông nội và bố mẹ. Phương Minh Viễn nhẩm tính trong đầu: bố mẹ tuy nhất mực yêu thương hắn nhưng đột nhiên đề cập đến một khoản tiền lớn như vậy chắn hẳn họ không thể nhất thời đồng ý ngay.
- Ôi…..
Phương Minh Viễn thở dài tỏ vẻ bất lực, mấy trăm tệ bây giờ là một khoản lớn, khiến cho kẻ vốn đã quen với việc thu nhập một năm mấy chục ngàn tệ ở kiếp sau như hắn cảm thấy rất không thích nghi.
- Giờ mới biết sầu lo à? Sao vừa rồi không suy nghĩ nhiều hơn chứ?
Bất ngờ Phương Bân xuất hiện, y đang nghĩ, chắc hẳn thằng cháu trai mình đang lo không biết giải thích thế nào với anh trai và chị dâu mình về khoản chi tiêu này như thế nào. Y liền hỏi với vẻ vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
- Ai mà buồn vì chuyện đó chứ. Hiện tại cháu chỉ muốn làm thế nào để có thật nhiều tiền, có bao nhiêu tiền lại tiếp tục mua tem khỉ.
Phương Minh Viễn mắt trợn trừng, tức giận kêu lớn:
- Tiền ơi! Sao tôi lại nghèo như vậy chứ?
- Cháu vẫn còn muốn mua nữa cơ à?
Tuy rằng Phương Bân đã đoán được Phương Minh Viễn vẫn còn tiếp tục muốn mua tem khỉ nhưng khi hắn thật sự nói ra thì y vẫn khỏi líu lưỡi nói:
- Tiểu Viễn, cháu muốn mua nhiều tem khỉ như vậy làm gì?
- Đương nhiên là vì kiếm tiền.
Phương Minh Viễn ôm đầu, cũng không thèm ngẩng lên nhìn Phương Bân nói tiếp:
- Đây là cơ hội tốt, bỏ qua cơ hội này là không còn cơ hội nào nữa. Nhưng cháu phải đi đâu để kiếm tiền đây?
- Kiếm tiền?
Phương Bân chần chừ nói tiếp:
- Chú có nghe nói sưu tập tem có thể kiếm tiền, nhưng mà như thế còn không nhanh bằng chúng ta bán bánh bao đâu.
- Hừ, nếu chẳng phải chú là chú cháu, hẳn cháu đã chửi chú tầm nhìn hạn hẹp, chú tin hay không thì tùy, cháu dám chắc không đầy ba năm nữa giá trị tem có thể tăng gấp ba mươi lần ấy chứ.
Phương Minh Viễn lấy giọng điệu sung mãn tỏ vẻ khinh thường, hắn đã không còn cố để giả bộ trẻ con nữa, mọi toan tính trong đầu đều là làm sao thuyết phục được ông nội đem tiền đầu tư vào tem khỉ.
Phương Bân quả thực khó có thể tin, ba mươi lần, chẳng phải là tem này ba năm sau liền giá trị một ngàn năm trăm tệ sao? Như vậy cũng đủ một công nhân bình thường ngồi không hưởng phúc đến —năm sáu năm rồi. Phương Bân cho rằng, Tiểu Viễn nhất thời bốc đồng, còn nhỏ mà muốn tỏ ra mình tài giỏi, hắn chỉ hòng đạt được mục đích của hắn. Nhưng một khi thất bại hắn sẽ không ngại ngần rủ bỏ trách nhiệm. Bởi lẽ đó, y cũng chẳng dại gì cản đường một Phương Minh Viễn “ càn quấy”, nhất là đang lúc hắn được cưng chìu. Mặt khác y nghĩ, dù thế nào cũng không thể bị thiệt, dù sao hàng năm cũng muốn kiếm tí chút hoa lợi, hơn nữa thứ này cũng có thể chuyển nhượng, chẳng qua là chút tiền đầu tư tạm thời thôi. Giờ nghe rõ ý của Phương Minh Viễn, đây lại là một cách kiếm tiền cực nhanh… không tránh khỏi động tâm.
- Chú, chú đi lau cái thùng kia trước đi, để cháu suy nghĩ thử, rốt cục làm thế nào để có thể lấy tiền trong tay ông nội được.
Phương Minh Viễn vô tình khoát tay nói.
- Tiểu Viễn nó thực sự nói vậy?
Đợi đến Phương Bân về nhà kể lại với ông cụ Phương, y than phiền nguyên văn câu thằng cháu “nói hỗn”, đùa với cả bề trên, ông cụ Phương nghe vậy cũng không tránh khỏi biến đổi sắc mặt. Sau khi trải qua chuyện bán bánh bao, ông cụ Phương cũng nhận thấy trong nhà đúng có Tiểu Viễn là người ông tin tưởng nhất, ông tin thằng tiểu tử đó không phải bỗng dưng lại ăn nói hỗn hào như vậy. Mà chuyện bán bánh bao vừa qua lại lần nữa chứng minh Tiều Viễn là người tinh mắt, chính nhờ hắn mà hơn một tháng qua, cửa hàng bánh nhà họ Phương trở lên náo nhiệt, thu lợi lớn làm cho cả nhà chủ tớ phấn khởi vô cùng. Mà nguyên chuyện đó hắn cũng đã mâu thuẫn tình cảm với Phương Bân, giờ có kêu hắn xuống xưởng làm chỉ sợ sẽ làm hắn càng mất hứng thú.
- Đúng mà! Tiểu Viễn nó nói rất rõ ràng, không quá ba năm, giá tem sẽ tăng lên gấp ba mươi lần.
Phương Bân nói như đinh đóng cột.
Sự tình quan trọng như vậy, có lẽ nào y lại nhớ lầm?
Ông cụ Phương khẽ gật đầu, cứ cho rằng y không biết gì, nhưng vì sao Phương Minh Viễn có thể khẳng định như vậy. Tất nhiên hắn không hề thuận miệng nói chơi rồi. Ông cụ đã trải qua nhiều năm lăn lộn thương trường, điều mà Phương Bân vừa kể cũng khiến ông không tránh khỏi phải ưu tư.
Vừa lúc Phương Minh Viễn tới, hắn thật không ngờ mình chưa mở miệng thì ông nội hắn đã biết rõ toàn bộ sự việc. Ông cụ ngồi trước mặt khiến hắn cảm thấy lo sợ, bất an trong lòng, sợ rằng sẽ nghe được từ ông hai chữ “từ chối”.
- Trong nhà ta hiện tại quả có không ít tiền nhàn rỗi, nhưng cháu muốn đầu tư vào tem cổ cũng phải nói cho ông nội được lý do thuyết phục đi? Ông cụ Phương nghiêm mặt nói
- Tiền đó là tiền ông bà, bố mẹ, các bác, các chú phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới kiếm được, không thể cứ vậy mà u mê giao cho cháu đâu.
Phương Minh Viễn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Đúng là không sợ người nói chỉ sợ người không nói, hắn tin tưởng rằng chính ba tấc lưỡi của mình nhất định có thể thuyết phục được ông nội đồng ý. Hắn thận trọng lôi kéo cụ Phương:
- Ông nội, là con nghĩ như thế này. Thứ nhất, tem khỉ do nước ta phát hành được coi là tem thú bậc nhất , điểm này đem so với tem Tiên Thiên rõ ràng có ưu thế . Con tin là ông cũng biết, gần đây trong thành thị số người có hứng thú sưu tập tem tăng vọt. Với điểm nổi trội của tem khỉ như vậy, tất nhiên sau này phải có những đại gia thích. Mà theo con được biết, hiện nay cả nước mới có được năm triệu tờ tem khỉ. Tục ngữ có câu: “Vật vì hiếm mà trở nên quý”. Ngần ấy số tem về căn bản không thể thỏa mãn được nhu cầu sưu tập của những người ham mê tem. Cho nên con cho rằng về sau việc khan hiếm là tất nhiên không có gì phải nghi ngờ.
Ông cụ Phương nhẹ nhàng nói:
- Còn có nguyên nhân khác không?
- Còn nữa, ông nội, nhà ta hàng tháng bán bánh bao, tiền thu vào không ít. Sau này, chỉ cần chúng ta tiếp tục duy trì, thuê thêm công nhân, mở rộng sản xuất hẳn sẽ còn có thể kiếm được ngày càng nhiều. Từng đó tiền nếu cứ mang gửi ngân hang con sợ sẽ rất gây chú ý khiến cho kẻ khác ghen tị. Rồi còn việc chi tiêu cũng lắm vấn đề. Chẳng phải ông thường nói: “Súng bắn chim đầu đàn” sao? Nhưng nếu không gửi ngân hàng, nắm giữ trong tay cũng không thể làm tăng giá trị tài sản. Con nghĩ kỹ rồi, phải đổi sang một phương thức sở hữu khác khiến tiền không những được đảm bảo giá trị mà ngày càng sinh sôi nảy nở. Cho nên con liền quyết định sẽ đầu tư mua tem khỉ.
Phương Minh Viễn nói tiếp. Nhưng hắn biết, những năm đầu tiên Trung Quốc cải cách, chính sách có những lúc lặp đi lặp lại, nhiều người giàu có lúc này mà rồi bị kết tội đầu cơ thành ra tay trắng. Hắn không muốn một ngày gia đình mình cũng rơi vào hoản cảnh khốn cùng. Như vậy, theo hắn ngay từ đầu đã không nên mù quáng mở rộng quy mô sản xuất mà phải tìm con đường đầu tư khác.
Ông cụ Phương chăm chú nhìn Phương Minh Viễn một lúc lâu và ánh mắt có phần quái dị, cố tìm xem trong lòng Phương Minh Viễn có sự mơ hồ nào không. Hắn biết mình vừa thốt ra những lời vượt xa khả năng của một đứa bé sáu bảy tuổi, sự khác thường đến mức phi thường khiến người ta cảm thấy có yêu khí bên trong. Nếu đặt mình vào địa vị của cụ Phương, hẳn hắn cũng cảm thấy quái dị. Nếu nói chuyện này là chuyện của hắn, hắn còn có thể chậm rãi nói bóng nói gió, dẫn dắt tư tưởng người khác. Nhưng cơ hội như vậy đúng là trời ban, nếu không cố gắng lỡ bỏ qua thật là điều đáng tiếc. Cho dù vậy, hắn cũng chỉ có thể bứt rứt bất an mà nhìn ông nội.
Sau hồi lâu, cụ Phương mới dang tay ôm Tiểu Viễn lên, đặt hắn lên đùi mình, vuốt ve khuôn mặt thằng cháu một cách trìu mến, rồi nói:
- Tiểu Viễn, thật khổ cho con quá, tuổi con còn nhỏ mà đã muốn lo cho gia đình. Chuyện này vốn không cần con phải lo lắng như vậy. Thôi được, con đã nhất quyết như vậy, ông nội sẽ ra tay giúp con một phen. Ha ha, tiền không dùng đến, chết cũng chẳng mang đi được nên chỉ cốt đủ là được thôi con ạ. Để xem con mắt nhìn xa trông rộng của Tiểu Viễn nhà ta như thế nào nào. Khà khà…