Điện ảnh là một nghành công nghiệp không khói, một mặt có thể kiếm được lợi nhuận không lồ trên toàn thế giới mặt khác nó cũng là một phương tiện rất tốt để quảng cáo. Trải qua kiếp trước, Phương Minh Viễn có thể dẫn ra vô số ví dụ về các hình thức quảng cáo thông qua phim ảnh, tất nhiên đây cũng là một phương thức rửa tiền tuyệt hảo, một bộ phim đắt khách có thể là cái máy hút tiền đến mấy năm thậm chí là mười mấy năm, sao không khiến người ta thèm thuồng được chứ, huống hồ trong đầu Phương Minh Viễn bây giờ đang còn mấy bộ phim ăn khách của những năm 2000, nếu không lợi dụng hết số đó chẳng phải là quá lãng phí sao, hơn nữa thông qua việc đầu tư vào công ty sẽ giảm mức thuế phải đóng, tội gì mà không làm chứ. Không nói đâu xa chỉ cần đầu tư vào mấy bộ phim ăn khách như Avarta hay Titanic thì số thuế giảm được cũng là một con số đáng kinh ngạc rồi.
Nhưng Phương Minh Viễn lại không muốn mình hao tâm tổn sức vào lĩnh vực này, đây chỉ là công cụ để hắn gom tiền chứ không phải là nơi để hắn phấn đấu. Cho nên tìm một người thân tín giúp hắn làm chủ lĩnh vực này là lựa chọn duy nhất và tốt nhất lúc này.
Vu Thu Hạ là người gốc Hồng Kông, là con dâu nhà họ Quách và con cả nhà họ Vu, có một địa vị không thể xem nhẹ ở Hồng Kông này. Hơn nữa đã tung ra mấy bộ phim thăm dò thị trường cộng với những bộ phim hợp tác đầu tư trong tương lai thì việc tiến vào thị trường điện ảnh là điều tất yếu, có khi bây giờ mấy “ông lớn” của điện ảnh Hồng Kông đã có tâm lý chuẩn bị đón chào một đối thủ mới rồi cũng nên. Hơn nữa sau khi thành lập, trong một thời gian ngắn công ty có thể yên tâm không sợ không có việc để làm, chỉ cần mấy dự án hợp tác làm phim với các công ty khác cũng đủ làm cho họ bận rộn đến cả một năm rưỡi, mà đến lúc đó tình hình nhân sự của công ty cũng đã hoàn thiện rồi cứ coi như không có kịch bản của Phương Minh viễn thì bọn họ cũng có thể tự lực cánh sinh.
Huống gì
- Cái gì? Em và công ty điện ảnh ở Hollywood đã đạt được thỏa thuận hợp tác?
Vu Thu Hạ ngạc nhiên kêu lên, chuyện này thật sự nằm ngoài sự tưởng tượng của cô.
- Dạ, phim kẻ hủy diệt 2 đạo diễn chính là James Cameron cũng chính là người làm đạo diễn cho Kẻ hủy diệt 1, số vốn đầu tư là sáu chục triệu đô, sau này sẽ chia đôi lợi nhuận.
Phương Minh Viễn bình thản nói.
- Sáu chục triệu đô?
Vu Thu Hạ kinh ngạc, tuy sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng khi nghe đến số tiền này cũng phải run lên, số tiền này cũng phải lên tới cả trăm triệu đô la Hồng Kông, nếu là ở thị trường điện ảnh Hồng Kông thì có quay đến mười mấy bộ phim cũng chẳng vấn đề gì.
- Minh Viễn, em điên rồi sao? Sáu chục triệu đô, em có biết ở Hồng Kông có thể làm được bao nhiêu bộ phim không? Hơn nữa lại chỉ có thể có được một nửa lợi nhuận, bọn họ không phải là xem em như một kẻ tiêu tiền như nước đó chứ?
Vu Thu Hạ đứng phắt dậy, hai tay nắm chặt lấy hai vai Phương Minh Viễn hoảng hốt nói.
- Công ty điện ảnh của Mỹ đó cũng phải bỏ ra sáu chục triệu đô, tất nhiên là chỉ có thể thu được một nửa lợi nhuận rồi.
Phương Minh Viễn cười hì hì nói. Có thể nhìn thấy một Vu Thu Hạ từ trước đến này luôn ung dung điềm tĩnh, khoan thai tao nhã mà bây giờ lại hoảng hốt như vậy quả thật là rất lý thú.
- Dự toán một trăm hai mươi triệu đô la Mỹ!?
Số tiền lớn khủng khiếp này làm chân Vu Thu Hạ run lên, toàn thân lảo đảo. Tuy cô đặt chân vào nghành điện ảnh chưa lâu nhưng cũng không phải là kẻ hoàn toàn không biết gì, một bộ phim điện ảnh có dự toán lớn như vậy đừng nói là Hồng Kông đến cả toàn thế giới thì e rằng cũng chưa từng có. Phương Minh Viễn vội vàng dang tay ra đỡ lấy hai cánh tay cô ta và dìu cô ngồi lại ghế, ngay đến cả Tình Nhi đang mê muội với đống búp bê cũng vội vàng chạy đến trườn lên đùi cô ta thất thanh kêu lên.
Phải một lúc lâu sau Vu Thu Hạ mới trấn tĩnh lại, phân tích một cách tỉ mỉ chuyện này. Cái tên nổi như là Kẻ hủy diệt tất nhiên là cô đã từng nghe qua, cũng từng xem qua, có thể nói đó là một tác phẩm điện ảnh tiêu biểu cho thể loại khoa học viễn tưởng của điện ảnh Mỹ, có số vốn đầu tư là sáu triệu đô và tiền vé thu được là ba mươi triệu đô, được giới điện ảnh Hồng Kông xem là một tác phẩm kinh điển. James Cameron cũng là một đạo diễn có tiếng ở Hollywood, những bộ phim trong hai năm trở lại đây của ông ta như Dị hình 2 và địa ngục Vu Thu Hạ cũng đã xem qua, có thể nói đó đều là những bộ phim nổi tiếng và có số lượng phòng vé đáng mơ ước.
Tiếp tục làm Kẻ hủy diệt có thể nói là sẽ thu hút được rất nhiều fan hâm mộ của Kẻ hủy diệt trước đây, và riêng sự nổi tiếng của James Cameron cũng đủ kéo người hâm một tới rạp rồi, nếu lại thêm thông tin dự toán kinh phí của bộ phim vượt qua con số trăm triệu đô thì có lẽ ngay từ khi khởi quay Kẻ hủy diệt 2 sẽ thu hút được sự quan tâm của cả thế giới. Có thể khẳng định chắc chắn một điều rằng chỉ cần có cơ hội thì ai cũng sẽ không ngần ngại bỏ tiền ra để xem rút cuộc James Cameron đã quay một bộ phim như thế nào mà có thể tốn tới hơn một trăm triệu đô la Mỹ. Nếu Kẻ hủy diệt có nội dung hấp dẫn và nhận được đánh giá tốt thì việc thu được số vốn đầu tư ban đầu sẽ không thành vấn đề.
Đặc biệt tên nhóc Phương Minh Viễn này, mấy năm gần đây chưa từng đầu tư thất bại một dự án nào. Nếu hắn đã xem trọng Kẻ hủy diệt như vậy thì Vu Thu Hạ cũng tin tưởng thêm vài phần.
- Minh Viễn, em chắc chắn là sẽ thu hồi được vốn chứ?
Vu Thu Hạ bán tín bán nghi hỏi.
Phương Minh Viễn bật cười tiến đến bên cạnh Vu Thu Hạ ghé sát tai cô ta nói:
- Ít nhất là 100% lợi nhuận!
Hắn dám nói rằng, năm trăm triệu đô tiền bán vé có thể làm cho mấy nhà đầu tư đếm đến mỏi rời tay.
Cũng may Vu Thu Hạ vừa rồi đã bị đả kích liên tục nên lần này chỉ hơi giật mình. 100% lợi nhuận, tuy không bằng sự chênh lệch giữa vốn bỏ ra và số tiền thu lại được của Kẻ hủy diệt 1, nhưng với một con số dự toán lớn như vậy có thể kiếm được ngần ấy cũng là không tồi rồi.
- Không chỉ có vậy, trong tay em còn có quyền chuyển thể thành phim một quyển sách của nhà văn Mỹ Micheal Clayton người có số sách bán chạy nhất ở Mỹ nữa. James Cameron đảm bảo rằng sẽ làm đạo diễn bộ phim này, em có thể đảm bảo với chị đây sẽ lại là một bộ phim làm chấn động làng điện ảnh thế giới.
Phương Minh Viễn lại vô tình ném ra “một quả bom” khác.
Vu Thu Hạ thật sự đã bị những thông tin dồn dập này làm cho chết lặng.
- Chủ tịch, vé máy bay đã đặt xong rồi!
Lữ Bàn Tử nhẹ nhàng nói với Khưu Thụ Quốc lúc này đang đứng nơi cửa sổ nhìn ra xa. Những người trong đoàn đều biết, tâm trạng của phó chủ tịch Khưu đang không được tốt, bây giờ ông ta như một thùng thuốc nổ vậy chỉ cần có một mồi lửa là sẽ nổ tung. Mấy ngày hôm nay, trước mặt Khưu Thụ Quốc mọi người đều đều hết sức cẩn thận, đến cả nói năng cũng đều rất nhỏ nhẹ, sợ nói ra điều gì không đúng sẽ làm ông phó chủ tịch nổi giận.
Khưu Thụ Quốc thôi ngắm nhìn những con phố Hồng Kông giờ đã lên đèn, hỏi bằng giọng không thể nhỏ hơn được nữa:
- Lúc nào?
Đợi thêm bảy ngày, cuối cùng vẫn trắng tay, tâm trạng này thật không có gì có thể diễn tả nổi.
- Chiều mai
Lữ Bàn Tử còn chưa nói xong, cửa phòng Khưu Thụ Quốc bị đẩy mạnh ra, người phiên dịch trẻ hớt hải chạy vào.
- Chủ tịch, có điện thoại của tập đoàn vận tải Quách thị