- Người Nhật Bản đó, là ông định dùng làm bình phong hả?
Lý Tường Hòa lim dim mắt nói.
- Công ty Phúc Điền, hình như là công ty bên ngoài của Mitsui, ông cũng không nên như vậy, dồn hết sức làm để cho người ta hưởng.
Mitsui mà Lý Tường Hòa nói đến, là tổ chức kinh doanh tổng hợp đứng thứ hai Nhật Bản, chỉ xếp sau Mitsubishi, phạm vi kinh doanh bao gồm sắt thép, dệt may, máy móc, hóa chất, nguồn năng lượng, điện tử và thông tin, lương thực thực phẩm, kim loại màu, vật liệu xây dựng công nghiệp nhẹ ở trong nước, xuất nhập khẩu và trung chuyển hàng hóa... Mà Mitsui còn là bộ phận quan trọng tạo thành tài phiệt Mitsui. Tài phiệt Mitsui từ trước đến nay đều xem thường danh sách 500 doanh nghiệp hùng mạnh nhất thế giới. 500 doanh nghiệp hùng mạnh trong hệ thống tập đoàn tài chính Mitsui không thiếu, thành viên của tập đoàn có những doanh nghiệp thuộc nhiều ngành nổi tiếng khắp toàn cầu như Toyota, Toshiba, Sony...., những doanh nghiệp có liên quan do tập đoàn đầu tư, góp cổ phần thì nhiều không kể xiết, có những doanh nghiệp đứng đầu trong lĩnh vực ví dụ như Siemens, Ericsson. Nếu Mitsui muốn giành danh tiếng xếp hạng trong 500 doanh nghiệp hùng mạnh, đơn giản chỉ cần lập danh sách tài sản của những doanh nghiệp trực thuộc tập đoàn và ghi vào cho Mitsui thì đã có thể bình thản giành vị trí số một thế giới. Trên thế giới, những doanh nghiệp do Mitsui đầu tư, góp cổ phần gần như có ở khắp nơi nhưng ở những doanh nghiệp có liên quan đến Mitsui căn bản là không thấy tên Mitsui, Mitsui giống như một con tàu ngầm- nó ẩn nấp ở cạnh bạn nhưng bạn lại không cảm thấy nó. Tuy tập đoàn tài chính Samsung ở Hàn Quốc có sức mạnh vô cùng lớn, nhưng so sánh thực lực với tài phiệt Mitsui thì vẫn còn kém xa. Còn tập đoàn tài chính Thiên Lạc thì càng không phải là đối thủ của nó.
Gương mặt Lý Thuận Tru vì thế mà biến sắc, tin này quả thật hắn không biết. Có điều hắn càng không nghi ngờ phán đoán này của Lý Tường Hòa, bởi vì hắn cũng biết, trong tập đoàn Mitsui, những công ty nhỏ thường không được đứng tên Mitsui. Mà Phúc Điền chỉ là một công ty xây dựng ở đảo Kyushu của Nhật Bản.
- Với người Nhật Bản, chúng ta lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, tham lam là bản tính của bọn họ, khi khiêu vũ cùng với sói, chúng ta cũng phải chú ý không để bị sói ăn thịt.
Lý Tường Hòa thản nhiên nói.
- Đúng vậy, lời chỉ bảo của ngài tôi chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm.
Lý Thuận Tru kính cẩn lễ phép nói.
- Ông cho công ty Phúc Điền ưu đãi gì để bọn họ đồng ý cùng ông diễn vở kịch này?
Lý Tường Hòa thuận miệng hỏi.
- Nếu như kế hoạch đầu tư của tôi ở Nhai Châu này có thể được người Hoa Hạ phê duyệt, những việc thiết kế, xây dựng, trang trí khách sạn đều giao cho công ty Phúc Điền phụ trách, hơn nữa khách sạn còn có một phần trăm cổ phần dưới tên Thác Điền Ta Tá. Tôi còn hứa, nếu sau này ở Nhai Châu có thể tiếp tục phát triển, công việc sẽ ưu tiên giao cho công ty Phúc Điền.
Lý Thuận Tru nói với vẻ mặt có phần tươi tỉnh. Lý Tường Hòa hơi nhíu mày, nhưng không nói gì nữa.
- Ngài đi đường xa đến, cả quãng đường đã mệt mỏi rồi, cần được nghỉ ngơi thư giãn, tôi không làm phiền nữa. Chỗ ở của tôi ngay bên cạnh, có việc gì ngài cứ sai người tìm tôi là được.
Lý Thuận Tru khách sáo cáo từ, mang trong lòng nỗi vui sướng.
Chỉ có điều tâm trạng vui vẻ của hắn đến ngày thứ ba sau khi Lý Tường Hòa đến đã trở nên hỏng bét, nguyên nhân rất đơn giản, theo nguồn tin từ ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu, hắn biết rằng, ở vịnh Á Long, hắn có một đối thủ nặng ký. Đối phương không chỉ muốn chiếm trọn vịnh Á Long, đến một chút cũng không để lại cho mình.
- Nhà họ Phương- chủ của siêu thị Carrefour ở tỉnh Tần Tây. Nhà họ Phương chết tiệt này, bọn họ chui ở đâu ra thế?
Lý Thuận Tru phẫn nộ tới mức không thể kiểm soát được bản thân, hắn có cảm giác vật gì đó đã tới tay mình mà lại bị người khác cướp đoạt mất.
- Không biết.
Thác Điền Ta Tá sa sầm mặt nói, nói thật, ban đầu khi hắn nghe được tin này cũng cảm thấy bất ngờ, ở Hoa Hạ, khi mà Hoa Hạ và người ngoại quốc có tranh giành về lợi ích, chính phủ Hoa Hạ từ trước tới nay chẳng phải đều thiên vị người ngoại quốc sao? Làm thế nào mà lần này ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu lại không lập tức bác bỏ kế hoạch đầu tư của người Hoa Hạ, ít nhất cũng có thể tống bọn họ đi khỏi vịnh Á Long. Nhưng khi hắn biết mục đích của nhà họ Phương là đưa toàn bộ vịnh Á Long vào kế hoạch khai thác, Thác Điền Ta Tá cũng hiểu ra, mức đầu tư của đối phương chắc chắn cao hơn nhiều so với phía bên mình.
- Cậu Thác Điền, có thể qua con đường ngoại giao của quý quốc tạo sức ép với chính phủ Hoa Hạ được không? Để chính quyền địa phương thành phố Nhai Châu bác bỏ kế hoạch của nhà họ Phương?
Lý Thuận Tru giận dữ nói.
- Chi phí cho việc đó tôi sẽ chi trả.
Hắn bây giờ cũng xem như có bệnh thì vái tứ phương, nếu không phải Hàn Quốc chưa thiết lập quan hệ ngoại giao với Hoa Hạ, hắn chắc chắn sẽ cầu cứu bộ ngoại giao Hàn Quốc.
- Không phải là không thể được, nhưng tôi nghĩ sẽ rất khó.
Thác Điền Ta Tá nói với Lý Thuận Tru nỗi lo ngại của bản thân. Người Nhật cũng không phải kẻ ngốc, tại sao lại vì nhà đầu tư Triều Tiên mà tạo sức ép với Hoa Hạ, làm như thế chính người Nhật Bản cũng không có lợi ích gì rõ ràng.
Lý Thuận Tru mặc dù đang rất phẫn nộ nhưng vẫn đủ tỉnh táo, hắn cũng hiểu, trừ phi mình cũng đưa ra kế hoạch khai thác toàn bộ vịnh Á Long, còn không cả về tình và lý, ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu đương nhiên phải nghiêng về phía kế hoạch khai thác của nhà họ Phương. Chỉ có kẻ ngốc mới vì mình mà bỏ qua khoản đầu tư của nhà họ Phương với số vốn có thể là gấp tới hơn mười lần của mình. Có ai lại không vì tiền chứ?
- Nhưng tôi lại thấy bàn bạc với ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu không bằng liên hệ trực tiếp với nhà họ Phương kia, có thể đi đến thỏa thuận được với họ thì càng tốt.
Thác Điền Ta Tá đề nghị.
- Nhà họ Phương này chắc cũng đã để ý đến tài nguyên du lịch ở đây, nếu như ông Lý có thể cùng đầu tư, chắc chắn có thể đẩy nhanh tiến trình khai thác của bọn họ. Tôi nghĩ bọn họ chắc sẽ không từ chối đâu.
Vịnh Á Long rộng lớn như vậy, chỉ có vẻn vẹn một khách sạn, căn bản không đáp ứng được nhu cầu của khách du lịch sau này. Mà mảnh đất với diện tích rộng như vậy, nếu như kế hoạch của nhà họ Phương là khai thác trong thời gian ngắn, tạo dựng quy mô, hợp tác với bọn họ cũng là một lựa chọn không tồi.
Lý Thuận Tru nén cơn thịnh nộ trong lòng, đề nghị này của Thác Điền Ta Tá cơ bản không có gì là sai, nhưng hắn lại không biết, Lý Thuận Tru có dã tâm với cả vịnh Á Long này, luôn tính toán để lấy khách sạn này làm điểm tựa, vài năm nữa, từ từ thu trọn cả vịnh Á Long này về tay hắn, trở thành kho báu của hắn- Lý Thuận Tru. Nhưng kế hoạch này của nhà họ Phương, không chỉ phá vỡ kế hoạch xây dựng khách sạn tại đây của hắn, mà còn đập tan mơ ước của hắn, đây quả thực là kết quả Lý Thuận Tru khó có thể chấp nhận.
Nhưng bản thân Lý Thuận Tru tạm thời cũng không có ý kiến gì hay, việc đưa toàn bộ vịnh Á Long vào kế hoạch khai thác, không phải hắn không nghĩ đến, mà do hắn không có chỗ dựa tài chính. Hiện nay Hoa Hạ còn chưa thiết lập quan hệ ngoại giao với Hàn Quốc, Lý Thuận Tru đầu tư tại vịnh Á Long vẫn phải mượn vỏ bọc Nhật Bản để tới Hoa Hạ, đương nhiên không dễ gì có được sự ủng hộ của ngân hàng Hàn Quốc. Về phía ngân hàng Nhật Bản, người ta cũng không phải kẻ ngốc, dựa vào cái gì mà dễ dàng cho một công ty mà địa vị của vốn Hàn Quốc là chủ yếu vay tiền. Cho nên hắn chỉ có thể dựa vào tiền vốn của chính bản thân mình để tiến hành đầu tư bước đầu. Điều này không thể nghi ngờ sẽ tăng mức độ khó khăn của việc đầu tư, hạn chế quy mô đầu tư. Nhưng hắn lại không dám tiếp tục kéo dài, Hoa Hạ thực hiện chính sách cải cách mở cửa đã không ít năm, điều kiện thiên thời địa lợi của vịnh Á Long chung quy sẽ có người để ý đến, một bước đi sai kéo theo chuỗi thất bại liên tiếp, đến khi đó, vịnh biển có vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến mọi người đỏ mắt ghen tị này sẽ không đến tay mình. Cho nên hắn mới vội vàng nghĩ cách khác để đến Hoa Hạ, đâu ngờ, thành quả sắp nắm trong tay rồi lại đột nhiên xảy ra sự cố này.
Đặc biệt là nhà họ Phương này lại đến từ tỉnh Tần Tây, vùng Tây Bắc Hoa Hạ, điều này càng khiến Lý Thuận Tru cảm thấy phần nào không thể hiểu nổi. Tỉnh Tần Tấy cách tỉnh Quỳnh Hải này đến hơn một nghìn ki-lô-mét, tính ra quãng đường này xa hơn quãng đường từ Hàn Quốc tới Quỳnh Hải, ở giữa lại ngăn cách bởi nhiều tỉnh của Hoa Hạ, ngành kinh doanh chủ yếu của nhà họ Phương cũng không phải ngành du lịch, nước đi này quả thực có phần mạo hiểm? Từ khi nào người Hoa Hạ lại có khí thế như vậy?
Lý Thuận Tru càng nghĩ càng buồn bực, hễ nghĩ tới mơ ước bao lâu nay sẽ có thể tan thành mấy khói, hắn liền khổ sở đến mức không kiểm soát nổi bản thân mình.
Hắn quyết định đi tìm Lý Tường Hòa trước, nghe xem ý kiến của ông ta thế nào.
- Nhà họ Phương? Cái nhà họ Phương là đại cổ đông của siêu thị Carrefour ở tỉnh Tần Tây?
Nghe xong lời than thở của Lý Thuận Tru, Lý Tường Hòa nhướn đôi lông mày, buột miệng nói.
- Hả? Ngài biết nhà họ Phương này?
Lý Thuận Tru kinh ngạc, nhìn bộ dạng Lý Tường Hòa, dường như sớm đã biết đến nhà họ Phương này.
- Biết, làm sao lại không biết chứ.
Lý Tường Hòa như cười như không chậm rãi nói. Cái dòng họ của tên Phương Minh Viễn đáng ghét, nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây, ông ta làm sao lại có thể không biết.
Chính là Phương Minh Viễn này, làm hỏng kế hoạch hoàn hảo của tập đoàn Samsung là mượn “Kẻ hủy diệt 2” để mở rộng sức ảnh hưởng tại Mỹ, hiện nay “Kẻ hủy diệt 2”, cùng với việc quay phim đã tới những công đoạn cuối, công ty điện ảnh Halcyon bắt đầu tiến hành tuyên truyền quảng cáo trước khi chiếu phim, càng khiến mọi người chú ý. Những người mê bộ phim “Kẻ hủy diệt 2” trên toàn thế giới đều đang mong chờ, bộ phim đầu tiên trong lịch sử điện ảnh có kinh phí hơn một trăm triệu đô la Mỹ sẽ có thể mang tới cho họ những bất ngờ gì. Hiện giờ những người yêu điện ảnh trên thế giới đều đang mong chờ thời khắc bộ phim này ra rạp, hy vọng được là người đầu tiên xem bộ phim đắt giá nhất trong lịch sử điện ảnh.
Một cơ quan có thẩm quyền của tập đoàn tài chính Samsung đã từng làm một cuộc điều tra về việc này, nếu như khi đó tập đoàn Samsung thuận lợi trở thành nhà đầu tư của “Kẻ hủy diệt 2”, vậy thì bây giờ đã khiến mọi người dân Mỹ thậm chí các nước châu Âu biết đến. Điều này không thể nghi ngờ có thể có tác dụng không thể ước đoán với việc phá vỡ hàng rào thuế quan ở những nước Âu Mỹ. Chính vì xuất phát từ suy xét như vậy, lúc trước tập đoàn tài chính Samsung mới kiên quyết quyết định cùng hợp tác với công ty điện ảnh Halcyon sản xuất bộ phim này.
Nhưng không ai có thể ngờ tới, đến cuối cùng, khi hai người Lý Tường Hòa và Lý Đông Tru sắp đại diện Samsung chính thức kí kết hợp đồng với công ty điện ảnh Halcyon, Phương Minh Viễn lại đột ngột xuất hiện, nhanh chóng ra tay, một bước gạt hai người Lý Tường Hòa và Lý Đông Chu vẫn mơ hồ khỏi cuộc. Hợp đồng tưởng chừng đã đến tay lại tự dưng tan thành bong bóng.
Cho tới hôm nay, Lý Tường Hòa vẫn nhớ rõ hôm đó, mình và Lý Đông Tru, hai người cùng với phó tổng Victor của công ty điện ảnh Halcyon cùng tới trụ sở chính của công ty điện ảnh Halcyon, gặp mặt chủ tịch Gaul và những lãnh đạo cấp cao khác của công ty, vừa vặn ngày đó, bọn Phương Minh Viễn cùng đi với Cameron cũng tới trụ sở chính công ty điện ảnh Halcyon, thế là trong phòng hội nghị trụ sở chính công ty diễn ra một buổi hội đàm ba bên.
Khiến Lý Tường Hòa cảm thấy bị sỉ nhục là , bọn họ đường đường là đại diện của tập đoàn tài chính Samsung lại dễ dàng bị Phương Minh Viễn gạt ra ở phút cuối. Tuy rằng bà Gaul khi đó không có thái độ gì rõ ràng nhưng một lúc sau, Victor rất tiếc phải thông báo cho bọn họ, kế hoạch đầu tư của tập đoàn Samsung với “Kẻ hủy diệt 2” đã tan thành mấy khói. Hơn nữa căn bản không còn cơ hội để bọn họ thuyết phục những lãnh đạo cao cấp của công ty điện ảnh Halcyon. Chuyến đi Mỹ đó có thể nói là hoàn toàn thất bại.
Bọn họ trở lại Hàn Quốc cũng đã được một thời gian tương đối dài phải chịu những ánh mắt xa lạ của đồng nghiệp. Tuy rằng những lãnh đạo cấp cao của công ty cũng không khiển trách bọn họ quá nhiều, nhưng thất bại hi hữu và cảm giác suy sụp lại khiến hai người Lý Tường Hòa và Lý Đông Chu ghi nhớ mãi chuyện này trong lòng. Sau khi Lý Tường Hòa trở về Hàn Quốc, đã từng điều tra Phương Minh Viễn, cũng tìm được không ít tư liệu, ít nhất cũng biết rõ về nhà họ Phương hơn so với Lý Thuận Tru bây giờ.
Cũng chính vì thế, Lý Tường Hòa đối với Phương Minh Viễn mới có thể có sự xem trọng đặc biệt. Chỉ có điều thế giới này lớn như vậy, mình làm sao lại có thể một lần nữa gặp Phương Minh Viễn tại Nhai Châu này? Điều này không khỏi khiến Lý Tường Hòa cảm thấy trong cõi u minh dường như có một bàn tay vô hình đang nắm giữ tất cả.
Lý Thuận Tru kinh ngạc nhìn Lý Tường Hòa dường như đã hồn xiêu phách lạc, trong lòng vô cùng băn khoăn.
Lẽ nào, nhà họ Phương này rất có tiềm lực?
Đây là gì vậy? Đọc không hiểu luôn, cứ như chắp vá gì đó vậy.
Lý Thuận Tru lúc này cũng đã sợ ngây người, ngành vận tải đường biển của Hàn Quốc và chế tạo thuyền cũng khá phát triển, tuy rằng ngành chủ chốt của tập đoàn tài chính Thiên Lạc không bao gồm hai ngành này nhưng hắn cũng nghe nói danh tiếng lẫy lừng của công ty tập đoàn vận tải đường thủy Hồng Kông Quách thị.
- Nhưng… ngành chủ yếu của công ty tập đoàn vận tải đường thủy Hồng Kông Quách thị là ngành vận tải biển, chưa hề nghe nói bọn họ có hứng thú với ngành du lịch?
Lý Thuận Tru vẫn đang cố đấu tranh sau cùng.
Nhưng thiếu phu nhân Vu Thu Hạ của nhà họ Quách, nhà mẹ đẻ của cô đã có kinh nghiệm phong phú trong ngành kinh doanh khách sạn, hơn nữa Vu Thu Hạ và cháu đích tôn của nhà họ Phương- Phương Minh Viễn có quan hệ vô cùng thân thiết, rất khó đảm bảo sẽ không thể nể mặt Phương Minh Viễn mà đầu tư chút ít trong dự án này. Mà như thế, chính phủ địa phương Hoa Hạ, dù là xét từ góc độ chính trị, cũng rất có khả năng sẽ thôi không ủng hộ các ông.
Lý Tường Hòa tiện miệng nói, lại giống như thả một quả bom, khiến Lý Thuận Tru nổ đom đóm mắt.