Phương Minh Viễn có chút ngạc nhiên, người của bộ ngoại giao sao lại cũng đến đây rồi.
-Sau khi ông Ollila tới không bao lâu thì bọn họ cũng tới. Họ đã đợi gần một tiếng đồng hồ rồi, vị Tiêu đó có chút sốt ruột.
Lâm Dung nhẹ nhàng giải thích:
-Hết lần này đến lần khác thúc giục tôi, cho nên tôi đành phải sang đây thông báo cho cậu.
Phương Minh Viễn nhíu mày, chuyện này cũng không trách được Lâm Dung, người trong nước đối với hầu hết các quan chức vẫn là khá giữ ý, quan là cha mẹ của nhân dân cơ mà, cái quyền lực của uy lực ấy, không ai dám đụng vào.
-Phương, xem ra cậu có việc gấp rồi, vậy thì cậu cứ đi giải quyết đi tôi ở đây đợi cậu!
Ollila tuy không hiểu tiếng Hán, nhưng dựa vào kinh nghiệm xã hội, nhìn sắc mặt liền hiểu e rằng Phương Minh Viễn đang có việc gì đó nên cười nói:
-Lần này đến Endinburgh chúng ta có vô khối thời gian để nói chuyện.
-Thế thì tốt quá!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Vậy thì tôi xin thất lễ một chút!
Lúc này ở trong phòng khách của biệt thự, Philip, Lục Văn Chương đang ngồi cùng một người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói chuyện.
-Tham tán Tiêu, lần này chỉ trông cậy vào ông đấy!
Lục Văn Chương lau lau bàn tay đầy mồ hôi vào quần nhỏ giọng nói với người đàn ông ngồi bên.
Tham tán Tiêu mặt không thay đổi sắc gật đầu nói:
-Ông Lục cũng không nên quá hy vọng. Tôi chỉ là một tham tán của sứ quán, chỉ có thể nói tốt vài câu về ông Lục nhưng chưa chắc đã tác động được gì đến đối phương! Hơn nữa cho dù đối phương có đồng ý không truy cứu nđi ữa thì các ông nhất định là có thể lấy người từ trong tay cảnh sát Scotland sao?
Lục Văn Chương nhìn Philip, Philip liền dùng tiếng Hán một cách rất lưu loát nói nhỏ:
-Chỉ cần tham tán Tiêu có thể thuyết phục được ông Phương, còn những chuyện tiếp theo tất nhiên không cần tham tán phải nhúng tay vào, bên cảnh sát nước Anh chút ảnh hưởng nho nhỏ này công ty tôi vẫn còn có thể!
-Tiếng Hán của ông Philip quá tốt! Trong số người Anh, những người có thể nói tiếng Hán rõ ràng được như vậy quả thật là không nhiều!
Có điều trên mặt thì có vẻ thì đầy vẻ thích thú nhưng trong mắt Tiêu Lễ thì lại hiện lên vài phần cảnh giác. Cái người tên Philip này từ ban nãy đến giờ không hề nói là ông ta biết nói tiếng Hán, những lời nói của mình từ giờ phải cẩn thận một chút mới được, đừng để bị nắm thóp.
Tham tán này tên là Tiêu Lễ, là được người khác ủy thác đi cùng với Lục Văn Chương nói tốt cho Lục Thiên Hữu vài lời. Nhưng nói thì nói, ông ta cũng không có ý định nói ra suy nghĩ của mình. Công việc ngoại giao tuy rằng nhìn vào thì có vẻ hào quang đầy mình nhưng trên thực tế lại dày như miếng băng mỏng, chỉ cần có chút sơ suốt đều có thể làm cho cái tiền đồ của mình dừng ngay tại chỗ. Thậm chí còn bị dính vào tù tội, mà làm người ngoại giao ở nước ngoài lại càng là như vậy!
Lần này ông ta cùng Lục Văn Chương đến Endinburgh có thể nói cũng là một lần mạo hiểm.
Tất nhiên, lần mạo hiểm này theo Tiêu Lễ cũng là rất đáng! Nếu như có thể có được sự ủng hộ của vị đại gia này thì em trai mình ở trong nước cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Có thể đợi đến khi mình về nước, em trai đã trưởng thành có thể sẽ là một trợ tá đắc lực của mình.
-Tôi thời gian đầu làm đại diện của công ty ở Bắc Kinh trong vòng năm năm, có điều tiếng Hán thật sự là một môn khó học! tôi trong những việc giao tiếp bình thường thì không sao, nhưng nếu viết lách thì đúng là trở ngại thật sự!
Philip cười nói, như là nhớ lại hết tất cả chuyện ngày xưa.
Cửa phòng bị mở ra, dưới sự tháp tùng của Trần Trung, Phương Minh Viễn ngẩng đầu đi vào, Philip nhìn thấy thế liền đứng dậy, Lục Văn Chương và Tiêu Lễ thấy vậy cũng đứng dậy theo.
-Ba vị, mời ngồi!
Phương Minh Viễn khoát tay nói, còn mình thì cũng ngồi vào ghế chủ nhà.
-Ông Philip, thật không ngờ ông nhanh như vậy đã đến rồi, lại còn đưa cả ông Lục đến nữa. Thế nào? Đã đồng ý bồi thường năm trăm triệu đô để đổi lấy việc tôi không truy cứu đối với Lục Thiên Hữu rồi sao? Không biết ông Lục định dùng chi phiếu hay là dùng cổ phiếu, hay ông định chiết cổ phần của công ty?
Phương Minh Viễn vừa mở miệng đã đốt Lục Văn Chương tới mức cháy sém.
-Khụ! Ông Phương!
Tiêu Lễ ho nhẹ một tiếng giành lời nói:
-Ông Lục Văn Chương đối với chuyện nghịch tử Lục Thiên Hữu gây ra những phiền toái cho ông ở Endinburgh bày tỏ sự xin lỗi sâu sắc nên đã đích thân từ Hoa Hạ sang đây để trực tiếp xin lỗi ông Phương, mong được ông Phương và các vị bằng hữu tha lỗi.
Ông ta vừa nói vừa nháy mắt với Lục Văn Chương.
Lục Văn Chương hiểu ý liền quỳ sụp xuống trước mặt Phương Minh Viễn nặng nề dập đầu nói:
-Thiên Hữu nghịch tử, làm việc không biết nặng nhẹ đã gây phiền phức cho ông! Là một người cha tôi dạy con không tốt. Ông Phương xin ông giơ cao đánh khẽ.
Quỳ rạp trước mặt một người, nhất lại là một người thanh niên đối với Lục Văn Chương mà nói đúng là một thách thức. Khi còn trẻ chuyện này tuy ít nhưng cũng không phải là chưa từng có, nhưng từ khi ông ta và anh trai mua lại Tân Hoa, gia đình trở nên phát tài thì loại chuyện thế này tuyệt đối là không có, đa số đều là người khác quỳ trước mặt họ kêu khổ.
Thành thật mà nói, cái quỳ này của Lục Văn Chương cũng là đã trải qua một sự giằng xé phân tích, có điều nghĩ đến con trai lại nghĩ đến năm trăm triệu đô bồi thường mà Lục Văn Chương mới quyết tâm! Chỉ cần Phương Minh Viễn mềm lòng, đồng ý nhẹ tay! Chỉ cần có một tia hy vọng thì sao Lục Văn Chương lại phải đấu đến cùng với nhà họ Phương chứ?
Lục Văn Chương khi quỳ xuống có thể là do tầm mắt thấp nên không thể nhìn thấy ngay lúc đó Phương Minh Viễn đã tránh người qua một bên không để mình ngồi chính diện đó. Philip và Tiêu Lễ thầm thở dài, xem ra chiêu này của Lục Văn Chương cũng chẳng có tác dụng là bao.
Có điều chuyện này cũng không làm bọn họ ngạc nhiên nhiều, có thể trở thành một người nắm trong tay cả một sản nghiệp to lớn như thế, Phương Minh Viễn làm sao có thể giống như những người thanh niên bình thường được, nói tâm như sắt thép thì là nói ngoa, nhưng chỉ vì một người quỳ trước mặt mình là thay đổi quyết định vậy thì tương lai của hắn coi như dừng lại tại đây rồi.
-Ông Lục, nếu như nói cứ quỳ xuống là có thể giải quyết được vấn đề, vậy thì pháp luật và sảnh sát để làm gì?
Phương Minh Viễn lạnh lùng chen ngang lời của Lục Văn Chương:
-Những hành vi của Lục Thiên Hữu e rằng không thể nói là “tuổi trẻ nông nổi” được, ít nhất những chuyện anh ta làm đối với một người còn trẻ hơn anh ta như tôi mà nói còn thấy thật sự là ghê người!
Nói rồi Phương Minh Viễn từ trong tay Lâm Dung lấy lại một bộ hồ sơ tiện tay vứt đến trước mặt mấy người Tiêu Lễ.
-Sự xuất hiện của Tham tán Tiêu và ông Philip tôi cũng không lấy làm kinh ngạc, dù sao đối với ông Philip mà nói, người làm ăn chỉ vì chuyện làm ăn, chỉ cần có thể có được một lợi ích thỏa đáng thì pháp luật nào mà không thể đạp lên? Đối với điểm này C.Mac trong cuốn “Tư bản” đã miêu tả rất rõ ràng rồi, tôi cũng không cần phải nói ở đây nữa. Còn ông, là một quan chức ngoại giao, vì sao lại cũng nhúng tay vào?
Phương Minh Viễn chỉ vào bộ hồ sơ trên bàn lạnh lùng nói:
-Nếu như ông xem xong bộ hồ sơ này, mà vẫn kiên quyết bào chữa cho Lục Thiên Hữu thì tôi sẽ đem những hành vi và lời nói của ông thông báo cho chủ nhiệm Sài của bộ các ông!
Trên mặt Philip hiện lên một tia tức giận, ý của Phương Minh Viễn tất nhiên ông ta hiểu, đơn giản là vì ông ta là một thương nhân vì đạt được một lợi ích mà có thể bất chấp pháp luật! Nhưng trong lòng Philip cũng hiểu so với việc buông tha cho Lục Thiên Hữu thì mỗi năm có thêm được 10% nhập khẩu tài nguyên đất hiếm đối với việc quốc phòng và phát triển kinh tế của Anh quốc mà nói càng có ý nghĩa quan trọng hơn! So với điều này đừng nói là việc buông tha cho Lục Thiên Hữu, mà cho dù Lục Thiên Hữu là khách quý của công ty thì cũng không thành vấn đề!
Tiêu Lễ vừa cầm tập hồ sơ lên thì đã như bị chết đứng! Sài Yên, cái tên này ông ta sao lại có thể không biết chứ, trên thế giới này tuy những phụ nữ có tên trùng nhau nhiều vô khối nhưng ở bộ ngoại giao thì chỉ có một vị chủ nhiệm tên Sài Yên mà thôi! Đó chính là tâm phúc của bộ trưởng! Hơn nữa cứ coi như là không có sự sủng ái của bộ trưởng, phía sau Sài Yên còn có Sài gia, ở Bắc Kinh cũng được coi là gia tộc hàng đầu!
Tiêu Lễ toàn thân bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ông ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu như nói chính mình về phe Lục gia tạo áp lực cho Phương Minh Viễn chuyện này, bị Phương Minh Viễn nói thẳng với Sài Yên thì sẽ có kết quả như thế nào? Có thể Sài yên sẽ cười trừ, dù sao mình trước mặt Sài Yên cũng chỉ là nhãi nhép, có thể...tiền đồ của mình đến đấy là chấm dứt.
Trước khi đến đây cùng Lục Văn Chương, ông ta cũng đã chuẩn bị tất cả mọi lời để thuyết phục Phương Minh Viễn. Nhưng tiếc là, vì đã ở nước ngoài nhiều năm nên ông ta cũng ngại yêu cầu các cơ quan ở trong nước tiến hành điều tra nên cũng chỉ có thể dùng những tài liệu mà mấy người Lục Văn Chương cung cấp mà thôi. Mà những tin tức mà mấy người Lục Văn Chương có được làm sao mà có thể rõ từng chi tiết được chứ.
Cho nên, những mối quan hệ của Phương gia và Tô gia, Sài gia mấy nhà tất cả đều bị lọt hết!
-Ông Phương, ông và chủ nhiệm Sài rất thân quen sao?
Tiêu Lễ cố gắng trấn tĩnh nói.
-Cũng chưa đến mức đặc biệt thân thiết, cháu gái của chủ nhiệm Sài và tôi là bạn học, tôi cũng vinh hạnh được ăn cơm cùng chủ nhiệm Sài vài lần!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói:
-Sao, tham tán Tiêu không tin sao?
-Đâu có, đâu có, ông Phương hiểu nhầm rồi...
Tiêu Lễ liên tục xua tay nói:
-Một thanh niên tuấn tú như ông Phương đây sao lại có thể nói dối được chứ!
Lúc này Tiêu Lễ đã tin tới chín phần, với năng lực của ông ta chỉ cần muốn điều tra thì không khó để biết được sư thật có đúng như lời Phương Minh Viễn nói hay không, là bạn học với cháu gái của Sài Yên, như thế rất dễ bị người khác phát hiện ra mình nói dối, Tiêu Lễ cho rằng Phương Minh Viễn không đời nào phạm phải một sai lầm tầm thường như vậy.
Tiêu Lễ cuối xuống nhìn tập hồ sơ trong tay, từ phong bì có thể nhìn thấy đây là văn kiện từ cục cảnh sát Endinburgh.
Xem hay là không? Đây thật sự là một sự lựa chọn khó!