Theo yêu cầu của Vũ Điền Quang Ly, Phương Minh Viễn và y còn tổ chức một bữa tiệc gia đình, bữa tiệc bị náo động khi y quảng cáo về bộ phim “Kẻ hủy diệt 2”, dự đoán doanh thu sẽ vượt mười tám triệu đô la Mỹ. Toàn hội trường lúc này lặng ngắt như tờ. Phải thừa nhận rằng, ở Nhật Bản, ngoại trừ mấy công ty lớn như Sonny, Toyota, các công ty mà lợi nhuận hàng năm lên tới hơn một trăm triệu đô la Mỹ là đã có được thành tích rất tốt. Bây giờ không ngờ Cameron tiết lộ, tiền thu được từ bộ phim lại lớn như vậy làm sao người dân Nhật Bản khi nghe thấy lại không cảm thấy kinh ngạc không nói lên lời được chứ?
Vũ Điền Trọng cũng là một trong những người này, đối với Cameron, ông ta rất khâm phục, những người làm ra nhiều tiền tài năng nhưng những người biết tiêu tiền cũng là nhân tài!
Tới lúc này, Vũ Điền Trọng hiển nhiên là không thể hoài nghi lời nói của Phương Minh Viễn, nhưng lại làm cho những lời nhận xét của Phương Minh Viễn về Cameron trước đó trở nên vô dụng.
Hơn nữa ông ta cũng được nghe Vũ Điền Quang Ly nói rằng, Cameron và Phương Minh Viễn có sự hợp tác. Lúc này Camron lại tới Nhật Bản, khẳng định là có chuyện cần thảo luận với Phương Minh Viễn. Chính ông ta cũng tận mắt nhìn thấy mối quan hệ khá thân thiết của Cameron và Phương Minh Viễn. Khi biết chắc chắn sau lưng Phương Minh Viễn có mối quan hệ rất tốt với người Mỹ, Vũ Điền Trọng lập tức bỏ qua tất cả, ý định uy hiếp Phương Minh Viễn ở trong đầu cũng chấm dứt. Nếu như người Nhật Bản được gọi là con sói thì người Mỹ chính là hổ, là sư tử. Hơn nữa, Cameron lại là một đạo diễn nổi tiếng ở Hollywood, có mối quan hệ với các giới chức ở Mỹ, vì vậy trêu chọc y quả thật là thiếu khôn ngoan. Hơn nữa, Công ty gia đình ông cũng có chi nhánh ở Mỹ. Nếu anh ta ngáng chân, hẳn là chính ông ta sẽ gặp nhiều phiền toái.
Thời gian trôi nhanh, Phương Minh Viễn đến Nhật Bản đã sang ngày thứ năm. Ngày mai là ngày hắn và Nintendo dự định gặp mặt và đàm phán. Mấy ngày nay, Nintendo và giám đốc công ty Sega thăm hỏi không ngừng, nhưng Phương Minh Viễn rất cẩn thận, không hề tỏ thái độ gì cả, khiến cho Nintendo và công ty Sega rơi vào cảnh suy nghĩ nát óc, không sợ hắn tham ăn tục uống mà chỉ sợ hắn không mở mồm! Tham ăn tục uống cũng không quan hệ gì, mọi người có thể nói chuyện từ tốn, anh đến, tôi đi, cuối cùng cũng tìm được phương pháp có thể cho cả hai bên một kết quả tót đẹp. Phương Minh Viễn vẫn không mở lời, điều này khiến bọn họ có nói với nhau cũng không biết gì mà nói.
Cho nên vào ngày làm việc thứ tư, là ngày Phương Minh Viễn cùng Vũ Điền Trọng tâm tình, Vũ Điền Trọng tỉ tê cao hứng cỡ nào cũng không được, cuối cùng Phương Minh Viễn cũng chống lại được, không nói ra không phải là người có lỗi?
- Bác Vũ Điền Trọng, những ngày qua bác đối với tôi thế nào tôi đã hiểu rõ. Cho nên lúc này đây, tôi cũng không nói vòng vo nhiều làm gì, chúng ta cùng nhau đi thẳng vào vấn đề. Bác Vũ Điền, hy vọng là tôi có thể giao quyền sử dụng độc quyền Buble và Zuma cho Sega, càng hy vọng công ty GAMEStation có thể gia nhập cổ phần của Sega. Vì thế, tôi tình nguyện chịu khoản phí mà lẽ ra công ty bác phải trả để tôi có quyền sản xuất MD ở Hoa Hạ phải không?
Nước trà vừa mới mang lên, Vũ Điền Trọng còn chưa ngồi nóng mông, Phương Minh Viễn đã nói thẳng.
- Cơ bản là như thế, nhưng khoảng thời gian nhượng quyền và phí sử dụng cần phải có thêm bước thương thảo nữa.
Vũ Điền Trọng gật gật đầu nói
- Sau mấy ngày cân nhắc, hiện tại tôi để quý công ty chính thức trả lời.
Lời nói của Phương Minh Viễn làm Vũ Điền Trọng ngẩn người, sau đó vội vàng lấy giấy bút ra và ghi vào biên bản
- Công ty GAMEStation có thể sát nhập cùng công ty cổ phần Sega để kinh doanh, nhưng tôi có hai điều kiện!
Vũ Điền Trọng nén được sự hoan hỉ, nhíu mày nói liên tục
- Cậu Phương, mời nói.
- Thứ nhất, Yu Suyuki, nhân viên của quý công ty là người tôi đánh giá cao trình độ sáng tác game, tôi nghĩ rằng, chỉ có anh ta mới có thể hoàn thiện trò chơi của tôi, cho nên tôi hy vọng bác có thể mời anh ta trở về một lần nữa.
Ở Nhật Bản, có rất nhiều công ty giải trí lớn, đều có những người được gọi là “Át chủ bài”, những người này không chỉ là nhân viên công ty, mà còn là nhãn hiệu của những công ty sản xuất trò chơi hoặc phần cứng trò chơi. Thí dụ như nó đến Nintendo thì không thể không nói đến Shigeru Miyamoto, nếu không có Shigeru Miyamoto thì không biết Nintendo sẽ thế nào. Cũng như nhắc đến công ty trò chơi nổi tiếng Nhật Bản là Sega, trong đều nhiều người lập tức nghĩ đến Yu Suyuki, người đứng đầu trong việc sản xuất trò chơi ở Sega. Căn cứ vào phần mềm kỹ thuật, tính cân bằng của hệ thống, giả thuyết thực tế, khiến Yu Suyuki sáng tạo được vô số trò chơi kinh điển, như loạt “Chiến sĩ VR”, “Đặc công VR”, “Shenmue”…đều do anh ta làm ra. Nhưng vào năm 88, Yu Suyuki và các đồng nghiệp rời khỏi Sega, tự thành lập công ty. Theo tài liệu Phương Minh Viễn xem được, lựa chọn này của anh ta cũng không có kết quả tốt đẹp gì.
Phương Minh Viễn định nếu làm cho Sega nhượng lại“Chiến sĩ VR” cho mình để phát triển lĩnh vực sáng tác trò chơi, như vậy Yu Suzuki là không thể thiếu.
Vũ Điền Trọng suy nghĩ một lúc. Hầu hết các trò chơi Arcade đều được chế tạo từ khả năng trời phú của Yu Suzuki đều theo anh ta mà đi. Đối với công ty cổ phần Sega của mình mà nói, đây cũng là một điều tổn thất, bây giờ chủ động gọi anh ta trở lại cũng không có gì là mất mặt.
- Không vấn đề gì, tôi có thể lập tức phái người tới liên hệ với anh ta, mời anh tra trở về làm việc cho công ty.
- Thứ hai, tôi không chỉ muốn MD trao quyền sản xuất ở Hoa Hạ mà còn muốn nắm giữ cổ phần trong công ty Sega, nắm giữ cổ phần thì phải đảm bảo tôi có một vị trí nhỏ trong ban giám đốc công ty cổ phần!
Phương Minh Viễn tiếp tục nói.
- Phương Minh Viễn, yêu cầu này của cậu, chúng tôi sợ sẽ không đáp ứng được!
Vũ Điền Trọng ngây người ra như phỗng, một lúc sau mới nói với vẻ mặt khó xử. Phương Minh Viễn này, cũng đừng nên tham lam quá, chẳng những muốn MD trao quyền sản xuất, lại còn muốn nắm giữ cổ phần của công ty Sega, hơn nữa lại muốn có vị trí trong ban giam đốc! Điều này sao có thể được!
- Vì sao không thể làm được chứ?
Phương Minh Viễn thả lỏng người và tự vào ghế sô pha hỏi.
- Ở Nhật Bản, bây giờ chưa có công ty lớn, khoan nói đến quy mô lớn, quy mô các doanh nghiệp vừa đều không phải do các thương gia của Trung Quốc đầu tư, nếu công ty cổ phần Sega tiếp nhận cậu Phương đầu tư vào, và cho cậu nắm giữ ngay chức vụ trong ban giám đốc, sau này công ty cổ phần Sega sẽ gặp phải những khó khăn trên thị trường chứng khóa và mối quan hệ xã hội cũng sẽ có nguy cơ! Và Nintendo tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này để phản kích.
Vũ Điền Trọng nói.
- Tôi nghĩ tình trạng này cậu Phươngcũng không muốn nhìn thấy chứ?
Phương Minh Viễn hiểu rằng, lời nói của Vũ Điền Trọng cũng không phải là ăn nói hàm hồ. Ở Nhật Bản, cho tới bây giờ chỉ có một số ít công ty cổ phần tư nhân của Đài Loan, Hồng Kông, và Macao. Hơn nữa, phần lớn là những công ty mô hình nhỏ, nghiệp vụ buôn bán nhỏ. Công ty Sega là loại hình công ty công nghệ cao, công ty cổ phần lớn. Người Nhật Bản sẽ cảnh giác rất cao nếu như hắn là một công ty tư bản nhảy vào. Nhưng không giành được cổ phần trong công ty Sega, không được nắm giữ một chức vụ nhỏ trong Ban giám đốc, đương nhiên hắn phải có ý kiến với công ty Sega, trong công ty sẽ có những ai ở lại trong đó? Cho dù hắn kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không thể kiếm cớ để nắm chắc cơ hội tốt được, ngược lại công ty Sega sau này nhất định sẽ trên bờ vực phá sản như vậy nhất định phải giữ chủ kiến của chính mình.
- Tôi mặc kệ bên ngoài nhìn nhận việc này như thế nào, tôi chỉ biết rằng, sau khi loại trừ tất cả các yếu tố bên ngoài thì liệu Ban giám đốc công ty có đáp ứng yêu cầu này của tôi hay không?
Phương Minh Viễn trực tiếp hỏi. Vũ Điền Trọng lau mồ hôi trên trán, Phương Minh Viễn lại từng bước từng bước tiến lên, thái độ này của hắn cũng làm y có chút không chịu nổi.
- Phương Minh Viễn, vì sao cậu nhất định phải nắm giữ cổ phần công ty của chúng tôi?
Vũ Điền Trọng không kìm nén nổi hỏi. Điều này giống như, mặc dù ăn trứng gà cũng không nhất thiết phải ăn cả con gà đẻ quả trứng đó.
Phương Minh Viễn trầm ngâm nói:
- Ngài Vũ Điền, nói cho cùng đúng là tôi thấy lo lắng về chuyên môn thiết kế và chế tạo trò chơi của Quý công ty, nếu nói như vậy tức là việc thiết kế và chế tạo các trò chơi của Quý công ty không công mới mẻ, sản phẩm như vậy cuối cùng cũng bị đào thải khỏi thị trường. Nếu như vậy thì tôi sẽ không thể đặt vận mệnh của mình vào vận mệnh của công ty các ngài được.
- Nghe ý tứ của cậu Phương, có nghĩa là nếu ban giám đốc trong công ty chúng tôi không đồng ý điều kiện của cậu chẳng lẽ trong tương lai chúng tôi gặp nguy hiểm cậu lại nhân cơ hội đó mà thực hiện mục đích của mình sao?
Vũ Điền Trọng không muốn tương lai công ty cổ phần Sega của y gặp rắc rối nên trực tiếp hỏi lại.
- Tôi nhớ rõ là người Do Thái ở Mỹ là Davi Rosen đã chính thức thành lập công ty Sega ở Nhật Bản. Trước khi thành lập Công ty Sega, công ty của ông ta là Service Game Company, lúc đó chỉ là một công ty chuyên môn sản xuất pinball, sau đó được Nakayama Hayao, một công ty Nhật Bản mua lại với giá ba mươi tám triệu. Nakayama Hayao về sau trở thành chủ tịch công ty Sega, David Rosen thì về Mỹ, làm giám đốc chi nhánh Sega bên đó, có phải không?
Phương Minh Viễn mỉm cười và nói
- Không sai!
Vũ Điền Trọng gật gật đầu, ông ta là đại cổ đông thứ hai của công ty Sega nên đối với lịch sử thành lập công ty đương nhiên là hiểu rất rõ. Tuy nhiên Phương Minh Viễn đề cập tới là có ý gì đây?
- Như vậy là người Mỹ bán lại cho các ngài, nhưng hiện giờ người Mỹ lại muốn lấy lại cổ phần. Tôi nghĩ mặc dù là chính phủ Nhật Bản, hay người Nhật Bản đều không nói điều gì phản đối chuyện này đâu?
Phương Minh Viễn tự tin cười nói.
- Người Mỹ? Người Mỹ có liên quan gì tới chuyện này?
Vũ Điền Trọng kỳ lạ hỏi.
- Nếu tôi mời đạo diễn James Cameron tới công ty ngài đầu tư, đổi lại ngài phải bán lại cổ phần cho họ, ngài cảm thấy người Nhật Bản sẽ phản đối sao? Đương nhiên, tôi hiểu được, nhất định Ninten do sẽ phản đối