Thái Hứa khóc hai tiếng đồng hồ rồi mới ngừng rơi nước mắt, Thái Hứa không cho rằng việc anh trai đã qua đời, sẽ có thay đổi gì đối với tình trạng của mình hiện nay. Những người ở huyện Bình Xuyên bởi vậy sẽ cảm thông, thả mình như một con ngựa. Ở trong quan trường, mọi người đều rất thực tế, ít giúp đỡ người gặp nạn, giậu đổ bìm leo đã không còn anh trai che chở, con đường tiếp theo phải đi như thế nào; phải dựa vào chính mình thôi. Mình còn có một hai con, còn có cháu trai, nhưng bọn chúng đều còn nhỏ, còn cần có người chăm sóc mà chỉ dựa vào người phụ nữ kia, Thái Hứa không suy nghĩ được, mình phải làm sao đây??
Trong hai ngày sau đó, cảnh sát cũng không thẩm vấn hắn thêm. Thái Hứa không nghĩ gì tới cơm nước, vì thế người bị gầy đi rất nhanh, với hình dáng của hắn, mặc dù gầy, có vẻ so với người bình thường cũng vẫn béo. Điều làm cho Thái hứa càng rối rắm chính là vị Trưởng phòng Lỗ kia không xuất hiên trước mặt hắn nữa. Điều này càng chứng thực cho suy đoán của Thái Hứa, người đi trà lạnh.
- Minh Viễn, chủ ý của mấy người có dùng được không? Đều qua mấy ngày rồi.
Lâm liên nhìn Phương Minh Viễn cúi đầu viết không ngừng, có chút lo lắng nói.
Phương Minh Viễn ngồi ngay ngắn, cầm bút để bên cạnh, vận động một chút cổ tay có vẻ mỏi, nói:
- Chị Liên, chắc chắn sẽ có hiệu quả, lúc đó Thái Hứa gào khóc lớn, nói thật, em chưa gặp một người đàn trung niên kêu khóc đâu. Nếu khóc được như vậy thì hẳn rất đau lòng, đối với hắn chắc chắn có kích động lớn, cố chờ một chút, em nghĩ hắn cũng chỉ là sự việc một hai ngày thôi.
Lâm Liên bưng tới cho cậu một ly cà phê, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, mỉm cười nói:
- Sau này nếu Thái Hứa biết chân tướng, chắc chắn sẽ tức chết.
Hóa ra, vợ chồng Thái Duẫn gặp tai nạn ô tô ở Phụng Nguyên, đều là tin tức bịa đặt. Chu Đại Quân, tìm được cấp dưới tâm phúc chưa lộ mặt ở Cục Cảnh sát huyện Bình Xuyên, cũng chính là vị Trưởng phòng Lỗ kia, đùa giỡn Thái Hứa vài ngày. Bước đầu giành được sự tin tưởng của Thái Hứa, thứ hai quan trọng là giấy tờ, làm Thái Hứa tưởng Thái Duẫn đã được khôi phục công tác, sau đó chính là nâng quan hệ, qua đài truyền hình Phụng Nguyên mời một MC đến chương trình thời sự, quay một phần tin tức giả vợ chồng Thái Duẫn Phó trưởng ban thư ký gặp tai nạn giao thông ở Phụng Nguyên mà trong phòng hội nghị Thái Hứa nghe được chương trình TV này.
Bởi vì biểu hiện của “Trưởng phòng Lỗ” trong phòng hội nghị hôm đó, và đài truyền hình Phụng Nguyên đưa tin, khiến Thái Hứa không có chút nghi ngờ tin tức giả này.
Phương Minh Viễn cầm chén cà phê lên, nhún vai nói:
- Căn cứ theo pháp luật, làm người khác tức chết thì không phải đền mạng, Thái Hứa muốn tức giận thì càng tốt.
Đối với loại người tham lam bày, trong lòng Phương Minh Viễn không có chút cảm thông nào. Không cần nói trong lúc Thái Duẫn làm lãnh đạo ở Duy Nam, hắn đã chiếm đoạt không ít tài sản quốc gia và của những người khác, từ chuyện hắn bắt đầu mở rộng thế lực mà nói, một miếng của hắn đã khiến cho mấy năm vất vả mở rộng kinh doanh hóa thành bọt nước. Đối với người như thế, chính là loại người mà ở kiếp trước Phương Minh Viễn ghét nhất. Nhất là hắn còn chủ ý đánh tới chợ bán sỉ tiểu phẩm Phương gia, vậy nên người này có thể nhẫn nhịn nhưng người khác thì không thể chịu được.
Lâm Liên cười nói:
- Minh Viễn, nhưng hiện ở bên ngoài đều truyền nhau, Phương thiếu gia giận dữ vì hồng nhan, muốn kéo lãnh đạo xuống ngựa.
- Ha…
Phương Minh Viễn suýt nữa phun hết cà phê ở trong miệng ra, vậy rốt cuộc đây là khen hay làm tổn hại a, lại còn phẫn nộ vì hồng nhan, đó là Ngô Tam Quế.
- Em xem như là đã biết rồi, lời người như hổ là có ý gì rồi.
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ mà lắc đầu, việc này còn không có nói rõ ràng, sẽ chỉ là những người mưu đồ xấu xa, thật nhàm chán.
- Nhưng lúc Vũ Hân đi, tâm trạng rất tốt.
Lâm Liên trêu Phương Minh Viễn
- Chỉ sợ lại có một thiếu nữ đáng thương từ nay về sau rơi vào bàn tay quỷ dữ của cậu. Đến lúc đó, để xem cậu nói thế nào với tiểu Nhã và Thiến Thiến…
- Này này này, chị Liên, gần đây có phải xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá không?
Phương Minh Viễn nói cắt ngang suy nghĩ của Lâm Liên.
- Nếu chị nhàn rỗi thoải mái vậy, qua đây giúp em dọn dẹp đồ đạc một chút.
Đối với Lý Vũ Hân, Phương Minh Viễn đúng là không có gì phải suy nghĩ, nhìn dáng người còn chưa nảy nở, tính trẻ con, trách chú mới có thể hạ thủ được chứ.
- Vẽ xong rồi?
Lâm Liên kinh ngạc nói.
- Cũng coi là vậy đi..
Phương Minh Viễn cử động cổ tay nói:
- Dự đoán những nhà xuất bản bên kia có khả năng đến sau tháng mười, tạm thời không cần lo lắng bị người phía sau thúc giục đuổi theo.
Lâm Liên đứng dậy, giúp Phương Minh Viễn thu dọn những trang giấy rải rác trên bàn, không nhịn được cười. Ban đâu việc xuất bản “Kỳ hồn” không được nhà xuất bản xem trọng, vì thế, Miyamoto không tốn công sức muốn Phương Minh Viễn thay đổi đề tài, nếu không phải ý chí Phương Minh Viễn cực kỳ kiên định, thay đổi tác giả có thể bộ hoạt hình này đã chết từ trong thai. Cuối cùng, Miyamoto bọn họ không thể lay chuyển được Phương Minh Viễn, lại sợ cậu đầu tư vào nhà xuất bản khác, đành phải kiên trì đến cùng xuất bản.
Không ai ngờ được, “Kỳ hồn” vừa xuất bản lập tức gây tiếng vang cho người yêu thích hoạt hình ở Nhật Bản, lượng tiêu thụ liên tục tăng lên, nhóm lãnh đạo của nhà xuất bản ai nấy đều kinh ngạc. “Kỳ hồn” bán chạy, thậm chí còn kinh động cả kỳ viện của Nhật Bản. Bây giờ “Kỳ hồn” đã chiếm được sự ủng hộ mạnh mẽ của kỳ viện Nhật Bản, thanh niên ở Nhật Bản dâng lên phong trào học cờ vây. Độc giả Nhật Bản đoán tác giả chắc chắn là một cao thủ cờ vây, nếu không ít nhất cũng là người yêu thích cờ vây, nhưng ai mà biết được, trình độ cờ vây của Phương Minh Viễn quả thực không đáng nhắc tới.
Vốn dĩ lúc đầu nhà xuất bản đã chuẩn bị tâm lý bị thua lô, nhưng cuối cùng lại có niềm vui ngoài dự kiến , vì thế Miyamoto đặc biệt tới Hoa Hạ một chuyến, để xin lỗi Phương Minh Viễn.
- Chị Liên, nếu ngươi đeo một đôi kính mắt, thì khí chất của một người phụ nữ công sở sẽ càng rõ ràng hơn.
Phương Minh Viễn uống cà phê, nhìn Lâm Liên cả một thân trang phục công sở đang thu dọn giấy tờ trên bàn trong lòng thầm nói.
Hiện giờ phụ nữ bên cạnh mình, cậu thích nhất vẫn là Lâm Liên, Lâm Dung tuy xinh đẹp hơn Lâm Liên nhưng thứ nhất cách rất xa; hai là, tính cách của Lâm Dung không dịu dàng như Lâm Liên, hiểu được ý người. Nhưng nếu hai người ở bên nhau thì trở ngại lớn nhất chính là tuổi tác, nếu có thể đổi lại, Phương Minh Viễn hai mươi tuổi, Lâm Liên mới là học sinh trung học thì sẽ chẳng rắc rối như vậy. Trong lòng Phương Minh Viễn rất rõ, người trong nhà sẽ không chấp nhận Lâm Liên làm vợ mình, ngay cả làm người yêu, e rằng mọi người đều không vừa lòng.
Nhưng nếu để bản thân nhìn Lâm Liên gả cho người khác, trong lòng Phương Minh Viễn lại không cam chịu, vừa nghĩ tới có Lâm Liên có thể thể sẽ trở thành vợ kẻ khác, sinh con dưỡng cái cho hắn, ngực Phương Minh Viễn đột nhiên đau nhói.
Lâm Liên thu gom những bản vẽ trên bàn rồi ngồi xuống, đặt xuống ngăn khóa dưới bàn khóa lại. Từ góc độ này của Phương Minh Viễn nhìn, vừa có thể chứng kiến vì cái mông tròn trịa đầy đặn vì ngồi xổm. Hơn nữa cũng đã vào mùa hè, quần áo mỏng, thậm chí Phương Minh Viễn còn nhìn thấy mép quần trong của Lâm Liên.
- A, đúng rồi, Minh Viễn.
Lâm Liên đột nhiên quay lại nói, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Phương Minh Viễn hướng về phía mông của mình, mặt cô lập tức nóng lên. Đương nhiên cô biết, mông mình thật sự rất đẹp, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt đàn ông, từ nhỏ tới giờ, cô đã quen với việc đàn ông chú ý đến mình, nhưng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy cái mông ngứa tê dại, có một cảm giác nói không lên lời.
- A? Chị Liên, chuyện gì?
Phương Minh Viễn vội thu hồi ánh mắt nói.
- Cậu không phải bảo cấp dưới luôn quan tâm đến thời tiết Hoa Đông thời gian này sao, lưu vực sông Hà và Trường Giang, mấy ngày nay có một lần xả nước tập trung, các nơi khác có mưa vừa đến mưa lớn, mực nước sông tăng lên rõ ràng, nhưng bởi vì đang mùa đông và mùa xuân, nước thượng du đến không nhiều lắm, cho nên khoảng cách mực nước cho phép vẫn còn không nhỏ
Lâm Liên cố gắng như không có chuyện gì nói.
- Xả nước tập trung?
Phương Minh Viễn ngẩn ra, mấy ngày nay vội vàng giải quyết vụ của Thái Hứa và vẽ truyện tranh nên quên mất việc này. Nếu cậu không nhớ nhầm, trận lũ năm 91, bắt đầu từ tháng nắm. Kéo dài tới tận tháng bảy, tuy rằng, ảnh hưởng từ vịnh mỏ dầu mang đến, có thể bỏ qua không tính, nhưng trận lũ lụt thảm họa đó, nhưng vẫn không thể bình an mà vượt qua, nhưng bây giờ mới chỉ là giai đoạn bắt đầu.
- Chị Liên, trước tiên chuẩn bị cho em vật tư, phải chuẩn bị cho tốt?
Phương Minh Viễn thà chuẩn bị mà không dùng, chứ không thể nước đến chân mới nhảy, luôn phải chuẩn bị công tác chống thiên tai. Vì thế, cậu bỏ ra 50 triệu nhân dân tệ, bảo Lâm Liên mua sắm vật tư cứu lũ. Không phải cậu ta không muốn bỏ nhiều tiền hơn nữa, nhưng nếu số tiền lớn hơn nữa chỉ sợ bị mọi người chú ý. Phải biết rằng, thái độ đối với doanh nghiệp tư nhân, những năm 90 chính quyền Hoa Hạ có quá trình lặp lại tương đối lớn, Phương Minh Viễn cũng không hy vọng sau này mình và Phương gia trở thành cái đinh trong mắt chính phủ, Phương Minh Viễn tự nhận không phải thánh nhân, cậu không phản đối giúp người khác, nhưng để cậu mạo hiểm tương lại sau này của mình và phs hủy sản nghiệp của gia đình để giúp người thì còn lâu.
- Đều chuẩn bị tốt rồi, có 80% vật tư đã vận chuyển về kho, mặt khác, khoảng một tuần là có thể hoàn thành toàn bộ.
Những số liệu này, Lâm Liên đã nhớ kĩ trong đầu.
-Vậy thì tốt quá…
Phương Minh Viễn còn chưa dứt lời, đột nhiên điện thoại vang lên.
Lâm Liên tiện tay tiếp điện thoại, chưa nói vài câu, liền vui mừng lộ rõ trên nét mặt và quay lại nói với Phương Minh Viễn:
- Cục trưởng Chu gọi đến, hôm nay Thái Hứa khai rồi.