Có thể gia nhập vào bộ phim điện ảnh có vốn đầu tư hơn một trăm triệu đôla Mỹ, cao nhất từ trước đến nay trong lịch sử điện ảnh thế giới, rốt cuộc có ý nghĩa gì, đối với tuổi trẻ như anh ta mà nói, không phải quá rõ ràng, nhưng có thể diễn cùng với các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, lại làm cho anh ta hết sức vui mừng. Mà người nhà của anh ta cũng cho rằng đây là một cơ hội hiếm có của Edward, vì vậy luôn nhắc nhở anh ta cần phải trân trọng cơ hội lần này, cần phải nghe lời đạo diễn. Edward thực sự cũng làm được điểm này, lại thêm vai diễn Johan của anh ta thể hiện rất xuất sắc, vì vậy Camera cũng rất tán dương anh ta. Nhưng lại không ngờ Cameron lại nói ra những lời như thế, lại nói không cho anh ta có chỗ đứng ở Hollyword.
Tuổi của anh ta tuy không lớn nhưng cũng hiểu, với thân phận, địa vị của Cameron ở Hollyword, chặn đường một mầm non, chưa có danh tiếng như mình là chắc như trở bàn tay.
Mấy người Schwarzenegger cũng không ngờ Cameron vì thế mà làm lớn chuyện này, không sai, những người ở đây đều là người lớn cả, trừ Edward ra, nên hiểu được độ nặng nhẹ của sự việc, nhưng cũng không đến nỗi phải nói đến mức độ này nhỉ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Edward tái nhợt nói:
- Đạo diễn, tôi sẽ không nói ra nửa câu. Nếu ngài không yên tâm tôi có thể rời khỏi đây trước.
- Rời khỏi thì không cần, tôi chỉ hi vọng cậu có thể giữ bí mật cho đến khi sự việc được công bố.
Cameron vẫy tay nói, nếu để Edward đi, những người khác sẽ nhìn anh ta và nghĩ như thế nào?
- Khi tôi kết giao với cậu Phương, cậu Phương đã đưa cho ngài Michael Clayton bản đề cương của một câu chuyện, ừ, có thể dùng ý tưởng thì thích hợp hơn, ngài Michael Clayton bây giờ đang nghĩ về việc tiến hành sáng tác. Ông ấy chấp nhận, quyền chuyển thể kịch bản sau này của cuốn sách giao cho cậu Phương, bộ phim này do tôi đạo diễn!
Cameron giải thích một cách ngắn gọn.
- Ngài Michael Clayton?
Mấy diễn viên có mặt không khỏi thốt lên, là một diễn viên nước Mỹ, một người nổi tiếng lẫy lừng như Michael Clayton làm sao lại không biết được.
- Là vị Michael Clayton đó?
Lynda cảm thấy khó tin vô tình hỏi.
- Ngoài vị đó, còn có tác phẩm của Michael Clayton nào làm tôi mong đợi như thế sao?
Cameron đáp lại, mọi người lại trở nên im lặng.
- Họ đang nói ai vậy?
Vũ Điền Quang Ly không hiểu nhỏ giọng hỏi Phương Minh Viễn.
- Michael Clayton, tác giả sách thị trường nổi tiếng nhất nước Mỹ.
Phương Minh Viễn cũng nhỏ giọng đáp lại. Tuy sớm biết sự ảnh hưởng của Michael Clayton ở nước Mỹ cực lớn, nhưng hắn nhìn thấy phản ứng của mấy người Arnold không khỏi cảm thấy may mắn, bản thân thật may mắn, có được sự công nhận của Michael Clayton, luôn như một khối gạch lớn, ngăn không ít phiền phức cho mình.
Arnold. Schwarzenegger lại nhìn Phương Minh Viễn, trong ánh mắt của tràn đầy sự khó tin, khó trách Cameron lại xem trọng Phương Minh Viễn như thế, thì ra trong đó còn có một tầng quan hệ như thế. Michael Clayton, tác giả sách thị trường nổi tiếng nhất nước Mỹ, tác phẩm của ông ta, có thể dấy lên làn sóng mạnh mẽ trong giới xuất bản nước Mỹ, mà có được quyền chuyển thể tác phẩm điện ảnh của ông ta, tức là không cần bất kỳ tuyên truyền nào, tuyệt đối cũng sẽ thu hút sự chú ý của đông đảo người dân nước Mỹ. Còn đối với những đạo diễn Hollyword mà nói, chỉ cần trình độ đạo diễn không quá tệ, đầu tư lại không ít, phải chăng có nghĩa là có một tấm vé đề tên của Oscar. Sức hấp dẫn lớn như vậy, không có bất cứ đạo diễn nào lại từ chối.
Một biên tập kịch bản có thể đồng thời có được sự công nhận của Michael Clayton và Cameron, nó có nghĩa gì? Mấy người diễn viên bọn họ không thể không rõ, Arnold Schwarzenegger và Lynda Hamilton, Sandra Bullock đương nhiên mừng không tả nổi, còn Robert lại thất vọng tràn trề. Edward. Furlong? Cậu ta còn đang xem ý nghĩa trong đó của nó.
- Cậu Phương, tôi cũng có cơ hội làm nhân vật chính phải không?
Sandra Bullock run rẩy nói, giọng của cô ta có chút kinh ngạc, nhưng lúc đó không có ai cười cô ta. Mọi người đều ngưỡng mộ cô ta may mắn, cũng không biết Phương Minh Viễn rút cuộc xem trọng cô ta ở điểm nào, không chỉ đề cử cô ta với Cameron, còn sẽ vì cô ta mà viết kịch bản, đó luôn là kỳ tích mà thượng đế ban tặng.
Thần sắc của Cameron có chút cổ quái nhìn Phương Minh Viễn, anh ta cũng không hiểu dụng ý của Phương Minh Viễn ở đâu. Không ngờ lại quan tâm đến cô gái này.
Vũ Điền Quang Ly và Lâm Liên cũng không nói gì nhìn nhau.
Phương Minh Viễn mỉm cười gật đầu nói:
- Nữ diễn viên chính, nhưng kịch bản này thời gian gần đây tôi sẽ không đầu tư, kĩ năng diễn xuất của cô tôi nghĩ cần phải rèn luyện thêm, mới có thể đảm nhận được vai diễn chính.
Sandra vui mừng không tả nổi, chỉ là một cái gật đầu, miệng lắp bắp, nói không ra nửa chữ.
- James, tôi nói không bao gồm bộ mà ngài Michael Clayton chuyển thể. Nếu có thể, trong đó có một bộ, tôi hi vọng anh có thể đạo diễn. Và hợp tác với Arnold.
Bộ phim nhựa “Lời nói dối chân thật” có thể nói là một trong những bộ phim hành động kinh điển của thế giới những năm 90. Một trong những bộ phim mà Arnold Schwarzenegger là diễn viên chính, cũng là một tác phẩm quan trọng của đạo diễn Cameron. Toàn cầu điên cuồng bỏ ra số tiền hơn trăm triệu đôla mua vé. Đối với khán giả Hoa Hạ mà nói, bộ phim này nhập vào Hoa Hạ là bộ phim bắt đầu cho trào lưu phim Hollywood ở thị trường điện ảnh trong nước.
- Ôi trời, đó chẳng phải nói mấy năm gần đây, tôi đều vì kịch bản của cậu mà làm việc rồi!
Cameron than thở nói.
- Nhưng tôi nghĩ sau khi anh xem xong kịch bản, sẽ không từ chối! Đương nhiên tôi cũng hi vọng đến lúc đó anh không phải vì thành tích của “Kẻ hủy diệt 2” mà ra vẻ với tôi. Tôi cũng hi vọng anh có thể khống chế tổng đầu tư khoảng một trăm triệu đôla.
“Lời nói dối chân thật” ở kiếp trước chiếu vào cuối năm 1993, tính như thế quay phim sẽ trước một năm, như thế chi phí cũng ít hơn.
Mấy người Arnold không khỏi vui mừng, từ lời của Phương Minh Viễn, họ nghe được, rõ ràng đây là một tác phẩm điện ảnh sản xuất lớn với đầu tư gần trăm triệu. Mấy người Lynda Hamilton lại hướng con mắt ngưỡng mộ về phía Arnold Schwarzenegger! Anh ta quả thật là may mắn, không ngờ lại có diễn hai bộ phim có vốn đầu tư lớn đến thế, điện ảnh sản xuất quy mô lớn một khi thành công, tiền vé của nó cũng sẽ hết sức khả quan, mà là một diễn viên chính trong đó, tiền thù lao đương nhiên sẽ lên như nước lên. Có thể từ đó Arnold Schwarzenegger sẽ bước vào hàng các ngôi sao lớn Hollyword.
- Cậu Phương, vậy liên quan đến kịch bản của tôi, lại do đạo diễn nào đảm nhận?
Lynda Hamilton không đợi Arnold nói xong đã hỏi. Có thể có được một bộ phim viết ra cho mình, đó đã là rất khó rồi, mà nếu có được một bộ kịch bản có tiếng viết cho mình, thì là một vận may có thể gặp mà không thể có. Có được sự bảo đảm của Cameron và Michael Clayton, Lynda hoàn toàn không nghi ngờ về trình độ viết kịch bản của Phương Minh Viễn nữa rồi.
Phương Minh Viễn theo thói quen gãi gãi đầu, “Lửa cháy cuồng phong” do một số tình tiết không đủ nên tiền vé thu được so với vốn đầu tư, chỉ có thể nói là một tác phẩm tầm trung, còn chưa thể gọi là một tác phẩm kinh điển, nhưng Phương Minh Viễn lại tương đối thích, hơn nữa là một bộ về tai họa. ở kiếp trước, những bộ kinh điển về tai họa, Phương Minh Viễn nhớ không ít, trong đó không thiếu tiền vé thu được, tác phẩm danh tiếng. Nhưng những tác phẩm đó với kỹ thuật hiện nay của Hollyword để thực hiện cũng còn rất khó khăn, không đạt được hiệu quả như thật. So sánh với nhau, hiệu quả kỹ thuật của “Lửa cháy cuồng phong” còn cho là tương đối dễ làm, Phương Minh Viễn dự định sẽ tiến hành sửa chữa tình tiết “Lửa cháy cuồng phong”, xem xem có thể thu được thành quả tốt hơn không. Dù sao ở kiếp trước nó cũng chưa lỗ vốn. Không được thì coi như làm một bộ thử nghiệm về tai họa.
Hơn nữa nịnh bợ Lynda Hamilton cũng rất quan trọng, cuối cùng tương lai cô ta là vợ của Cameron, còn sinh con cho anh ta, tuy cuối cùng hai người chia tay, nhưng trong mấy người vợ của Cameron, cô ta là người sống cùng anh ta với thời gian dài nhất. Sự lợi hại, Phương Minh Viễn trong lòng rất rõ, mà còn tin vào điểm này, bất luận là phương Đông hay phương Tây, đều không có sự khác biệt. Đối với Cameron, Phương Minh Viễn đương nhiên muốn có thêm sự bảo đảm, đó có thể là là một cây hái ra tiền quan trọng trong tương lai của hắn.
- Đây là một bộ về tai họa, vị đạo diễn nào thích hợp hơn, tôi nghĩ ở điểm này James có quyền phát biểu. Nhưng trước khi hiệu quả kỹ thuật đặc biệt có thể làm người ta vừa ý, nó còn chưa thể quay, còn cần một thời gian.
Phương Minh Viễn không giấu cô ta, Cameron hiểu ý gật đầu, Phương Minh Viễn đang nhắc nhở bản thân, xây dựng tổ sản xuất hiệu quả đặc biệt cần phải nhanh chóng hoàn thành.
Lynda Hamilton vui vẻ gật đầu, Phương Minh Viễn hiển nhiên giao quyền chọn đạo diễn cho Cameron, mà quan hệ của cô ta và Cameron luôn không tệ, như vậy, cô ta cũng không lo lắng, bởi vì bộ phim cũng không phải lập tức quay mà sau này lại có sự thay đổi.
Lúc này, Gaul và hai vị lãnh đạo cấp cao của công ty điện ảnh Jade Bird đi tới cùng với mấy người da trắng khoảng ba tư ba lăm tuổi.
- Mấy vị xem ra rất vui nhỉ?
Chưa thấy người mà đã thấy giọng của Gaul rồi.
Mọi người cùng đứng dậy, đón tiếp họ.
- Phương, giới thiệu với cậu, đây là chủ tịch Alcoholic Carlson của công ty giải trí Đỉnh Phong.
Gaul cười nói.
Alcoholic Carlson? Phương Minh Viễn, Lâm Liên và Vũ Quang Điền Ly đều lộ rõ sự ngạc nhiên, mấy người Cameron xem bộ dạng của họ, cùng cười lớn. Người trung niên đó không để ý cười nói:
- Mọi người nghe không sai, tôi chính là Alcoholic Carlson, tuy tôi không có cảm hứng gì với rượu, cả đời số lần mà uống say chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói thật, mỗi lần người lạ nghe tên này, đều có phản ứng làm tôi bị tổn thương.
Tuy nói như vậy nhưng xem thần sắc của anh ta, lại không có gì là bày tỏ bi thương, cũng có lẽ là sớm đã quen rồi.
- Được, được rồi, cậu luôn may mắn hơn nhiều so với người mà cậu đoán đó, anh ta vì không hiểu mà mất đi một cơ hội làm việc không tệ.
Cameron cười nói. Thì ra ở nước Mỹ có một sự việc thú vị như thế này, lúc đó, thư viện một trường đại học nổi tiếng ở Mỹ tuyển một nhân viên bên ngoài, vì tiền lương và phúc lợi không tệ, công việc lại nhàn hạ, rất nhiều người đến nạp hồ sơ, khi mà quản lý tự mình phỏng vấn một người trong số đó, thuận miệng hỏi một câu đối phương tên gì, kết quả là người này cười tủm tỉm nói “ông đoán xem”.
Kết quả là vị quản lý này nổi nóng, quát nói:
- Tôi là quản lý của thư viện này, không có thời gian mà đi đoán cái trò chơi của anh!
Dứt lời, phẩy áo đi, chỉ có vị ứng thí vô tội ngồi lại. Tên của anh ta chính là từ “anh đoán đi”. Sau này không biết việc này lại truyền đến tai giới truyền thông, làm cho quần chúng cười không thôi.
Người ở Hoa Hạ, một người có họ có tên là một việc đương nhiên. Nhân dân lưu truyền hàng nghìn năm, mỗi cái họ đều có câu chuyện lịch sử lâu đời, nếu có người nói không có họ có tên, thì là chuyện nực cười. Vì vậy ở Hoa Hạ khi gặp người lạ, thường hỏi một câu là “Xin hỏi quý danh”.
Nhưng với đa số người Âu Mỹ mà nói, dòng họ đối với họ, lịch sử tương đối ngắn ngủi. Trong lịch sử lâu đời, chỉ có những tầng lớp đặc biệt, những người quý tộc mới có họ, còn bình dân và nô lệ thì không có quyền lợi này. Vì thế cho thế kỷ mười mấy sau công nguyên, người dân các nước châu Âu mới dần dần có họ. Họ của họ rất thú vị, nguồn gốc của nó thường làm cho mọi người buồn cười. Ví dụ có họ là nghề nghiệp, như cái gì đồ tể, cung tên thủ…Điển hình nhất là Wolf, trong tiếng anh có nghĩa là sói, còn có họ là màu sắc; còn danh gia vọng tộc ở Mỹ, cầu vồng là không ít, còn có những tên như tên mập, cục đá, quan tài…
Tuy nhiên điểm này ở Hoa Hạ lại không thiếu những câu chuyện vui, thậm chí Phương Minh Viễn còn nhớ, từng thấy trên một tờ báo có người là họ Nhạc tên Kinh, còn có người gọi là Tất Vân Đào, lúc đó làm cho toàn người của công ty buồn cười.
- Vị này là chủ tịch Edward Schrey của công ty ảnh nghiệp Aihui. Vị này là ông chủ của công ty ảnh nghiệp rất nổi tiếng, Woody Lauren.
Gaul giới thiệu hai người còn lại với Phương Minh Viễn. Có thể nói công ty này Phương Minh Viễn chưa từng nghe qua. Mà tình hình thực tế cũng như thế, ba công ty này đều là công ty điện ảnh hạng vừa và nhỏ ở Hollyword, so với công ty điện ảnh Jade Bird đều không bằng. Tuy mỗi năm cũng sản xuất mấy bộ phim, nhưng thông thường không thu được tiền vé cao. Mấy chương trình giải thưởng lớn như Oscar đương nhiên không có cơ hội được giải thưởng. Ở Hollywood, công ty loại nhỏ như thế tương đối nhiều, hầu như mỗi năm đều có công ty mới xuất hiện, mỗi năm cũng có công ty phá sản.
- Vị này, tôi đã từng nói qua với các vị, là bạn hợp tác người phương Đông của chúng tôi, cũng là một trong những nhà kịch bản của “Kẻ hủy diệt 2”, cậu Phương.
Gaul cười nói.
Ba người Edward Schrey tuy nghe qua từ miệng Gaul rằng nhà đầu tư người phương Đông rất trẻ nhưng khi họ đứng gần với Phương Minh Viễn luôn không giấu được sự ngạc nhiên.
- Tôi từng nghe nói, Hoa Hạ có một câu nói lưu truyền hàng nghìn năm từ thời cổ đại rằng anh hùng từ nhỏ đã không giống người.
Alcoholic Carlson khen ngợi nói:
- Cậu Phương làm tôi có thể kiểm nghiệm được tính chính xác của câu nói này.
- Từ cổ anh hùng xuất thiếu niên!
Phương Minh Viễn dùng tiếng Trung nói. Không ngờ Alcoholic này còn biết tục ngữ của Hoa Hạ.
- Đúng, đúng, đúng, tức là câu đó.
Carlson vỗ tay nói:
- Phát âm của nó tôi nhớ không rõ, nhưng tôi không thể không nói, tiếng Hán là ngôn ngữ khó học nhất trên thế giới.
Phương Minh Viễn không nói gì nhún vai, ở Hoa Hạ, tiếng Mỹ hay tiếng Anh cũng có thể đếm con số là hàng triệu người dân, để sức lực thời gian học tiếng Anh nhưng hầu như ngang bằng với các môn khác. Nếu không phải tiếng Hán là tiếng mẹ đẻ, nếu không tiếng Anh và tiếng Hán cái nào nói tốt hơn, là rất khó nói.
Mấy người Gaul sau khi nói mấy câu, thì cười thỏa mãn giải tán rồi, xem ra, tâm trạng của Gaul không tệ. Phương Minh Viễn nhìn bóng dáng họ về, trong lòng lại suy nghĩ. Buổi dạ hội lần này tuy là đón tiếp mình nhưng chỉ yếu là để công ty là người trong đoàn cùng quen biết, Gaul mời cổ đông của ba công ty điện ảnh, sợ là không chỉ đơn giản giới thiệu với mình như vậy chứ?
- Ba vị, chính là cậu ta, công ty điện ảnh tuy chỉ thành lập ở Hongkong có một năm lại thành công và trở thành công ty điện ảnh sánh ngang với các công ty đã thành lập mười mấy năm. Tuy không quay phim một mình, mọi tác phẩm đều quay chung với các công ty điện ảnh khác nhưng tôi có thể nói với mọi người, những tác phẩm đó từ đạo diễn đến diễn viên đều là những nhân vật nổi tiếng ở Hongkong.
Gaul nhỏ giọng nói với ba người họ:
- Mà ở Hoa Hạ, cậu ta có một siêu thị liên ngành, tôi nghĩ là các vị có thể cũng nghe qua, siêu thị đó đã từ chối việc thu mua của tập đoàn Carrefour, đồng thời trở thành đối tác hợp tác với tập đoàn Wal- Mart, siêu thị Carrefour.
Ba người Carlson không khỏi xúc động, tập đoàn Wal- Mart tiếng tăm lẫy lừng họ làm sao lại không biết chứ?