Ông ta nhìn Phương Minh Viễn, trầm ngâm nói:
- Nói là tôi đi đường mệt nên đã ngủ rồi. Thông báo với mọi người sáng mai sáu giờ chúng ta xuất phát. Không được thông báo cho bất cứ ai trong huyện Xích. À, nói với sở trưởng Quách nghĩ cách mang hồ sơ của Hải Phú Dân ra xem sao.
Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đến huyện Xích với danh nghĩa là cảnh sát thành phố Bắc Kinh. Vì vậy còn điều động thêm một trưởng phòng cảnh sát hình sự và bốn cảnh sát viên đi theo, lúc nhận phòng ở nhà khách đã mượn danh của vị sở trưởng Quách này, vì vậy mấy người bí thư Hình mới không nghi ngờ gì về thân phận của Tuần Quốc Huy.
Phương Minh Viễn lúc này mới thật sự cảm thấy yên tâm, Tuần Quốc Huy hành động như vậy rõ ràng là làm theo thái độ của hắn chứ không nghe theo mấy lời xin xỏ của lãnh đạo huyện. Mà tìm hồ sơ vụ án là để xem cô Lư Hải Anh này có nói đúng sự thật hay không, đây cũng là chuyện bình thường.
Đối với việc Lư Hải Anh khóc lóc kể lể, Phương Minh Viễn tin đến bảy tám phần, dù có khoa trương một chút thì bản chất vẫn không thay đổi. Nhân dân Hoa Hạ là những người dân tốt nhất trên thế giới, chỉ cần có thể sống được thì chắc chắn sẽ không tạo phản, điều này đã được chứng minh qua lịch sử mấy ngàn năm rồi. Mà chuyện dân không kiện quan là quan niệm ăn sâu vào suy nghĩ của người dân rồi, nhất là ở nông thôn. Nhà Hải Phú Dân lâm vào bước đường này, chắc chắn tên bí thư xã kia đã gây ra tội tày trời.
Kiếp trước bao nhiêu vụ án phỉ báng, có vụ án nào làm người dân tin phục đâu?
Chính mình kiếp trước khi nghe được tin tức này cũng chỉ có thể chửi đổng mấy câu mắng mấy tên quan chức lợi dụng việc công để trả thù tư, ca thán luật pháp bất công, bây giờ mà lại còn đứng nhìn không giúp thì lương tâm sẽ rất cắn rứt.
Cứ cho là Hải Phú Dân tố cáo là do hiểu nhầm, thì bí thư xã như Hải Đại Trang cũng không có quyền định đoạt anh ta phạm tội phỉ báng. Việc thực hành luật pháp này rõ ràng là sai quy định, vì vậy Phương Minh Viễn không hề lo lắng.
Đêm nay ba mẹ con Lư Hải Anh nghỉ lại trong nhà khách huyện. Hơn một năm nay, đây là buổi tối đẹp nhất đối với họ, được ăn no mặc ấm lại còn có thể nằm trên giường thoải mái mà xem ti vi.
Nhưng trong nội bộ huyện Xích sau đó cũng có một phen rối ren. Hà Vĩnh Lập bị bãi chức chờ xử lý, dù không bị giam giữ nhưng cũng bị hạn chế tự do đi lại còn Vương Đội và người cảnh sát không may gặp tai ương kia bị phạt lỗi nặng, Vương Đội bị giáng xuống cấp thấp nhất trong ngành cảnh sát.
Chánh án tòa án nhân dân huyện và viện trưởng viện kiểm sát huyện tới nhưng không được vào gặp, chuyện này đã tạo ra một chấn động nhỏ trên chốn quan trường huyện Xích. Người có tâm khi nghĩ đến chuyện mẹ con Lư Hải Anh được giữ lại nhà khách một đêm mà trong lòng cảm thấy biết ơn sâu sắc.
Sáng ngày thứ hai, trời vẫn còn chưa sáng, mấy người Tuần Quốc Huy đã lên đường. Phương Minh Viễn vẫn không yên tâm về an toàn của mẹ con nhà họ Hải nên đã mang họ theo.
Xe vừa đi đến cổng lớn của nhà khách, các lãnh đạo ủy ban và huyện ủy đã tập trung đưa tiễn, sau một hồi giằng co, Tuần Quốc Huy mới cự tuyệt được ý định của bọn họ là tiễn tận ra khỏi huyện, lúc này bọn họ mới bắt đầu xuất phát.
Có thể mấy vị lãnh đạo huyện này không dám làm trái ý của Tuần Quốc Huy, đoàn xe tuy nhiều lần để ý nhưng cũng không thấy có bất kỳ ai bám theo, lúc này họ mới rẽ sang đường quốc lộ hướng về thôn Quả Câu Tử.
Mãi gần tới giữa trưa, đoàn người mới tới được thôn Quả Câu Tử. Khi nhìn thấy thôn trang, trong xe đều rộ lên tiếng thở phào nhè nhẹ, mọi người đều tản hết ra, đặc biệt là mẹ con Lư Hải Anh, trên đường đi đã phải xuống xe không dưới hai lần để ói mửa.
Mao Nhị Cẩu và Uông Đông Khải vội vàng chạy lại, nhìn thấy Phương Minh Viễn, lúc này mới yên tâm.
Dưới sự sắp xếp của hai người, tất cả mọi người đều vào trong nhà dân. Chuyện ăn uống tất nhiên là do nhà chị Trình lo, chuyện này làm gia đình họ vui mừng khôn xiết. Lần trước mấy người Phương Minh Viễn ở lại một tuần đã giúp bọn họ kiếm được hơn một nghìn tệ, chí ít cũng bằng cũng bằng lợi nhuận ba tháng buôn bán. Lần này người đến còn đông hơn, người thành phố tiêu tiền cũng rộng rãi hơn, chẳng phải là một tiểu thần tài sao.
- Chú Tuần, đường xá đi lại của thôn này quả thật là quá kém, sau này chắc chắn cũng sẽ bất lợi cho việc vận chuyển quặng. Chú xem trên ty có nên bỏ ra một chút tiền đốc thúc huyện sửa lại một chút không?
Phương Minh Viễn bớt chút thời gian nhẹ nhàng thương lượng với Tuần Quốc Huy. Lấy một mỏ vàng trên địa bàn của người ta thì chí ít cũng phải ủng hộ người ta sửa sang lại một chút hạ tầng cơ sở mới phải chứ, hơn nữa như vậy chuyện vận chuyển rượu của mình cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Đối với yêu cầu này của Phương Minh Viễn, Tuần Quốc Huy đáp ứng ngay. Một đoạn đường ở nông thôn thì có thể tốn bao nhiêu tiền chứ, mà giá trị của một mỏ vàng là bao nhiêu? Phép tính này thật quá đơn giản. Một khi xác định được trữ lượng và tiến hành khai thác thì có muốn giấu địa phương cũng không được, cải hiện một chút đời sống của họ chẳng phải là sẽ bớt đi được một chút rắc rối sao? Hơn nữa Phương Minh Viễn nói cũng không sai, việc vận chuyển quặng, rồi còn việc lưu trú của nhân viên bảo vệ mỏ vàng cũng như việc vận chuyển thành phẩm ra ngoài cũng cần phải có một tuyến đường rất thông thoáng, đây quả là việc lợi mình lợi người.
Mấy người Tuần Quốc Huy lưu lại ở thôn Quả Câu Tử năm ngày, ngày nào cũng đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về, mọi người đều rất vui sướng có khi lại còn mang từ trong núi ra một vài hòn đá. Trần Trung và Vệ Hưng Quốc mỗi ngày đều có một người đi theo bọn họ, còn một người ở lại bảo vệ Phương Minh Viễn. Lần này Phương Minh Viễn mang đến bản ký hợp đồng chính thức và để lại năm nghìn tệ tiền đặt cọc, hứa rằng chỉ cần rượu hoa quả của Quả Câu Tử đạt chất lượng thì sẽ mua hết. Mao Nhị Cẩu và Uông Đông Khải vui đến độ cười không khép nỗi miệng. Cũng khó trách bọn họ sao vui như vậy, chỉ cần mình chuyện này thôi thì thu nhập của người dân trong thôn có khi tăng đến 50% so với năm ngoái, sao không làm hai người cười toe toét được kia chứ.
Sáng sớm ngày thứ sáu mấy người Tuần Quốc huy và Phương Minh Viễn khởi hành quay về Bắc Kinh. Đến huyện Xích cũng không dừng lại, chạy một mạch về Bắc Kinh, đến mãi tám rưỡi tối mới về đến cổng bộ tài nguyên ở Bắc Kinh.
Tuần Quân Huy như một cơn gió cùng mọi người ùa vào bộ chạy thẳng đến phòng của Trì Cảnh Ngọc, đến cả thư ký ở phòng ngoài cũng không ngăn được ông ta chạy thẳng vào phòng bộ trưởng. Ông ta đổ hai bao ôm trong lòng lên bàn cười lớn nói:
- Bộ trưởng Trì, trúng lớn rồi!
Trì Cảnh Ngọc vội vàng khoát tay ra hiệu cho viên thư ký ra ngoài, tay run run mở hai cái bao ra, bên trong rõ ràng là hai cục quặng vàng nặng đến mười cân!
Giọng Trì Cảnh Ngọc run run hỏi:
- Trữ lượng ước đạt bao nhiêu?
- Theo tính toán sơ bộ thì cũng phải cả trăm tấn trở lên, hơn nữa đây là một mỏ rất dồi dào, rất có giá trị khai thác!