Bốn người Phương Minh Viễn, Lý Quang Dực, Chu Đại Quân và Tôn Chiếu Luân lo lắng đợi bên ngoài.
- Quang Dực, ha ha, quả nhiên là em! Từ dưới thang máy đi lên một người quân nhân trẻ tuổi tên Viễn Viễn cất giọng nói lớn.
- Xuỵt, Đoàn trưởng Lý, đây là bệnh viện! Hơn nữa bây giờ là sáng sớm mong anh đừng làm phiền các bệnh nhân khác!
Người y tá đứng bên cạnh vội vàng nhắc nhở.
- Anh mà còn nói lớn nữa em sẽ đi mách với chị dâu!
- Đừng đừng đừng, tôi biết rồi. Phải nói nhỏ, phải nói nhỏ. Vì gặp được người bạn cũ lâu lắm không gặp nên quên mất!
Người đoàn trưởng họ Lý vội vàng hạ giọng xuống, còn mang theo bộ mặt cười cợt khác hẳn với phong thái hùng dũng vừa rồi, làm Phương Minh Viễn cảm thấy buồn cười.
- Anh Quang Vũ, anh kết hôn lúc nào thế, lại còn có cái bộ dạng nhát cáy kia nữa.
Lý Quang Dực lấy tay che mặt lại làm ra dáng vẻ không hài lòng.
Mặt Lý Quang Vũ bất giác đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Quang Dực, chẳng phải là vì nhìn thấy em mà vui quá hay sao? Cậu cứ im lặng như thế mà đến Bình Xuyên, anh em chúng ta đã nhiều tháng không gặp nhau rồi, sao hôm nay lại nhớ đến Bình Thủy mà đến đây vậy? Trong mọi người ai bị bệnh hả? Hay là bị thương?
Lý Quang Vũ nhìn mấy người Phương Minh Viễn, tò mò hỏi.
Khuôn mặt rạng ngời của Lý Quang Dực lập tức chùng xuống, anh ta đem đầu đuôi câu chuyện kể lại, Lý Quang Vũ nghe xong cũng cảm thấy tức giận. Cái tên Hạ Đông Bằng này không coi quân đội ra gì nữa rồi. Thấy người thương binh tàn tật không tôn trọng thì thôi lại còn có thể ra tay đánh đập tàn nhẫn như vậy! Nếu cứ như thế mà tha cho ông ta thì ngày sau còn ai dám tự nguyện ra chiến trường nữa?
Lý Quang Dực nắm chặt lấy vai anh ta, lạnh lùng nói:
- Anh Quang Vũ, em biết thế nào anh cũng sẽ đi trị tội cái tên Hạ Đông Bằng kia, nhưng lần này thì không được, đây là chuyện bên huyện Bình Xuyên chúng em, cậu Phương bên em muốn đích thân giải quyết việc này. Anh đánh hắn xong, đến lúc bọn em giải quyết hắn thì sẽ không tiện ra đòn hiểm. Vì vậy anh phải hứa với em, không được tự mình có biện pháp gì với Hạ Đông Bằng, nhưng nhất định phải coi gã cho kỹ, không được để bất cứ ai mang gã đi!
Lý Quang Vũ nén cơn giận trong lòng, oán hận nói:
- Nếu mọi người đã có kế hoạch rồi thì tôi sẽ tạm thời bỏ qua cho cái tên bại hoại đó. Anh nhất định sẽ giúp em trông chừng mấy kẻ đó, chưa có sự đồng ý của em thì dù là ai cũng đừng hòng mang bọn chúng đi.
- Thế thì tốt rồi. Em giới thiệu với anh một chút.
Lý Quang Dực bá vai anh ta xoay qua chỗ mấy người Phương Minh Viễn.
- Cậu Phương, giám đốc Tôn, cục trưởng Chu, đây là anh trai tôi Lý Quang Vũ, anh ấy là lính đồn trú ở Bình Thủy trong đơn vị bọc thép, bây giờ mới chỉ là một đoàn trưởng nho nhỏ.
Lý Quang Dực cười nói:
- Vị này là Phương Minh Viễn, cậu Phương ,người mà anh Thiên rất hâm mộ. Vị này là giám đốc Tôn Chiếu Luân đến từ Hồng Kông, còn vị này là trưởng cục cảnh sát huyện Bình Xuyên cục trưởng Chu, bọn em đều là vì chuyện này mà chạy xe suốt đêm đến đây.
Mọi người chào hỏi xã giao một hồi lâu. Lúc này Phương Minh Viễn mới hỏi:
- Anh Quang Vũ, nói thật với anh bọn em vội vàng từ Bình Xuyên sang đây đối với Bình Thủy còn mờ mịt chưa hiểu hết tình hình cụ thể. Giám đốc cửa hàng Bình Thủy Trịnh Quân anh có biết không?
- Trịnh Quân?
Trên mặt Lý Quang Vũ hiện lên một nét kinh ngạc:
- Chuyện này có liên quan gì đến anh ta?
- Tuy Hạ Đông Bằng là người chặn hàng của bọn tôi và người đánh nhân viên của bọn tôi cũng là hắn và mấy tay cảnh sát đường sắt, nhưng người chyển số hàng trị giá năm trăm nghìn tệ của bọn tôi đi lại là Trịnh Quân.
Tôn Chiếu Luân nghiến răng nghiến lợi nói. Là một thương nhân nên anh ta hận thấu xương với những kẻ có hành vi chặn cướp giữa đường này. Dù rằng số hàng này nếu có chuyển về Bình Xuyên thì cũng chỉ bán được như giá trước khi xảy ra phong trào tranh mua mà thôi, và dù Trịnh Quân cũng đã đề cập đến chuyện mua lại với giá gấp đôi như vật thì lợi nhuận càng nhiều nhưng anh ta thật sự là không thể dung tha cho loại hành vi này. Khoản lợi nhuận phát sinh đó Phương Minh Viễn không muốn kiếm thì là chuyện của nhà họ Phương, nhưng Trịnh Quân cướp hàng đi như vậy lại là một chuyện khác rồi.
Phong trào mua tranh bán cướp này đến lúc nào mới chấm dứt bây giờ mọi người còn chưa thể nói chắc được. Hàng hóa nhà họ Phương vận chuyển về Bình Xuyên đang còn thêm mấy chuyến lẻ tẻ nữa, chỉ tính sơ sơ thôi cũng có giá trị lên đến cả hơn một triệu nhân dân tệ, nếu sau này Trịnh Quân cứ làm như vậy thì ngày sau thành thông lệ, hàng hóa của nhà họ Phương sẽ bị xem như là miếng mồi ngon, kẻ nào đi qua cũng có thể xẻ vài miếng sao. Việc này chắc chắn sẽ không bao giờ kết thúc nhanh chóng được. Tuy Tôn Chiếu Luân biết Trịnh Quân chắc chắn có hậu thuẫn nếu không anh ta cũng không thể ngồi lên được cái chức phó tổng giám đốc cửa hàng thương mại Bình Thủy nhưng Tôn Chiếu Luân cũng là giám đốc mà Quách Thị thay nhà họ Phương tuyển về, anh ta không tin danh tiếng hàng đầu của Quách Thị lại không áp chế nổi một tên phó cấp thành phố này.
Lý Quang Vũ giật mình, anh ta sống ở Bình Thủy này cũng không ngắn, tất nhiên không còn xa lạ gì với Trịnh Quân nữa.
- Các vị, các vị chớ có khinh thường tên Trịnh Quân này, cha y là Trịnh Ngôn Chí là phó chủ tịch thường trực thành phố, năm sau cùng lắm là năm sau nữa rất có thể sẽ nhận chức chủ tịch thành phố. Nhưng đó cũng chưa là gì, chủ yếu là ông ngoại hắn Trình Ninh Võ là tỉnh ủy viên phó bí thư thành ủy Tỉnh Tần Tây.
Phương Minh Viễn và mấy người kia đều sửng sốt. Tuy đoán rằng tên Trịnh Quân này nhất định là có ô dù nhưng thật sự không nghĩ rằng cái ô của hắn lại to như vậy. Là con của phó chủ tịch thành phố, cháu ngoại của phó bí thư thành ủy chẳng trách y ngang tàn như vậy!
- Thế này thì rắc rối rồi.
Chu Đại Quân lẩm bẩm. Đừng nói là ông ta đến cả Lý Đông Tinh ở đây cũng phải trật tự mà rút lui.
- Ủy viên tỉnh ủy?
Tôn Chiếu Luân ấm ức nói. Tôn Chiếu Luân hiểu rằng trong chốn quan trường địa vị của một tỉnh ủy viên không phải là tầm thường, muốn hung hăng mà trị tên Trịnh Quân này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa chỉ vì số hàng năm trăm nghìn tệ mà kết thù với một tỉnh ủy viên, chắc chắn Quách Thị sẽ cảm thấy không đáng.
Phương Minh Viễn cũng khẽ thở dài, từ lúc nghe Lý Quang Vũ nói bố của Trịnh Quân là phó chủ tịch thường trực thành phố Bình Thủy thì hắn đã biết chuyện này nếu muốn truy cứu đến cùng là chuyện không thể được rồi. Huống gì Trịnh Quân chỉ là lấy hàng của nhà họ Phương đi thôi còn việc chặn hàng tất cả trách nhiệm thuộc về ga Bình Thủy rồi. Dù anh ta có trách nhiệm liên đới thì cũng là chuyện lớn hóa nhỏ. Sức mạnh của một tỉnh ủy viên hắn là người hiểu hơn ai hết. Trong chuyện này e rằng Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Lý Quang Dực bất mãn nói:
- Thế thì phải làm sao? Theo anh nói thì bọn em phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao?
- Muốn truy cứu trách nhiệm của Trịnh Quân thì khó nhưng nếu chỉ là muốn lấy hàng về thì tôi nghĩ là không khó.
Lý Quang Vũ cười hì hì nói.
- Cậu Phương, các cậu đợi ở đây một lát tôi đi hỏi thăm một chút.
Lý Quang Vũ kéo Lý Quang Dực đi chỗ khác gọi điện thoại.
- Minh Viễn, theo chú chuyện này đừng làm quá ầm ĩ, nếu không chủ tịch Lý cũng sẽ rất khó xử.
Chu Đại Quân nói nhỏ với Phương Minh Viễn.
- Có thể lấy hàng về là được rồi.
Phương Minh Viễn gật đầu. Bây giờ lông cánh của hắn còn chưa đủ, muốn đấu với một người có hậu thuẫn lớn như Trịnh Quân thật là không khôn ngoan. Chỉ cần có thể lấy lại được số hàng và trừng trị được mấy tên hạ Đông Bằng là được rồi. Cũng xem như là rung cây dọa khỉ.
Lúc đó, cửa phòng kiểm tra mở ra, Trần Quân Khoa được đẩy ra, đang nằm trên giường, bây giờ anh ta đã ngủ rồi. Từ chập tối cho đến nửa đêm anh ta lúc tỉnh lúc mê, lại còn bị đánh đập dã man, không những tinh thần bị kích động mà thân thể cũng mệt mỏi quá độ. Đợi đến lúc gặp được Phương Minh Viễn, Tôn Chiếu Luân và mấy người đến nói rõ sự tình thì có vẻ như tinh thần anh ta đã không chống đỡ nổi nữa rồi.
- Các vị là người nhà của Trần Quân Khoa?
Bác sĩ cầm bệnh án hướng vào Tôn Chiếu Luân hỏi.
- Bác sĩ anh nói đi, anh ấy là nhân viên trong công ty tôi, tôi là giám đốc.
Tôn Chiếu Luân gật gật nói.
- Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra tổng thể cho bệnh nhân, có mười tám vết thương trong đó có cả vết thương ở ngực và bụng, nghi ngờ là do người khác dùng vật cứng đánh mà gây nên. Sương sườn bị rạn, ngón út bị gãy xương, gãy một chiếc răng. Mắt do bị đánh nên tạm thời thị lực bị giảm sút nhưng cái này không cần quá lo lắng khi mắt hết sưng thì thị lực cũng sẽ dần dần hồi phục. Trước mắt ngoài những điều vừa nói thì chưa phát hiện ra vết thương nghiêm trọng nào khác. Chỉ có điều bệnh nhân bây giờ thật sự là bị thương rất nghiêm trọng nên tôi kiến nghị với mọi người nên để anh ta nghỉ ngơi trước đã, sau đó ngày mai chụp X-quang, kiểm tra máu và kiểm tra tổng thể một lần nữa mới có thể kết luận về tình trạng của bệnh nhân.
Bác sĩ đã dùng hết khả năng giải thích cho mấy người hiểu về bệnh tình của Trần Quân Khoa. Về sơ bộ không nguy hiểm đến tính mạng, thương tật cũng ở mức độ trung bình, còn về não và lục phũ ngủ tạng thì phải đợi kết quả kiểm tra tổng quát hơn.
Phương Minh Viễn và mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đây cũng có thể xem như trong cái rủi có cái may, ít nhất cũng không nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng nghĩ lại vẫn còn thấy hận Hạ Đông Bằng, chỉ vì bị một người tàn tật nhổ một bãi nước bọt vào mặt mà đánh ra đến nông nỗi này, đúng là lòng lang dạ sói!
Nhìn thấy Trần Quân Khoa được đưa và phòng bệnh, Chu Đại Quân phân công mấy người cảnh sát đi theo coi sóc. Mấy người Phương Minh Viễn nhìn nhau, bọn họ cũng đã đến lúc nên tìm một nơi để nghỉ ngơi rồi. Đúng lúc này Lý Quang Vũ và Lý Quang Dực cũng bước tới, thần sắc có vẻ không được tốt lắm.
- Cậu Phương, giám đốc Tôn, hàng đã tìm thấy rồi, Trịnh Quân cũng đã liên hệ được rồi, nhưng y nói ngày mai muốn gặp mọi người bàn bạc để đưa ra cách giải quyết chuyện này.