Tuy rằng người dân Hoa Hạ đại đa số còn dưới mức nghèo, nhưng trong nhóm dân cư thành thị đã tương đối giàu có lên, mà số lượng những người này đã vượt qua phần lớn tổng số dân của các quốc gia trên thế giới, nói cách khác, đây là số lượng nhóm tiêu dùng đủ để khiến toàn bộ doanh nghiệp trên thế giới điên cuồng. Người nào có thể nắm chắc tâm lý nhóm người tiêu dùng này, người đó liền nắm giữ trên tay thị trường lớn nhất thế giới.
Vừa là trên sân nhà, lại vẫn là doanh nghiệp siêu thị có chữ tín tốt đẹp, tập đoàn Carrefour ở Hoa Hạ có thể nói là chiếm hết thiên thời địa lợi, hơn nữa, Phương gia tới hiện giờ, không kể ở trong nước hay nước ngoài, đều có mạng lưới quan hệ rất dày đặc, hai công ty tập đoàn lớn kia ngay cả hô mưa gọi gió trên thế giới, số một số hai, nhưng ở Hoa Hạ này một mẫu ruộng còn có ba phần đất, động tới họ không hơn không kém chỉ là người mới, muốn khiêu chiến tập đoàn Carrefour trước mắt mà nói, chỉ là vọng tưởng, mục tiêu ưu tiên nhất của họ bây giờ chỉ là đứng vững trên thị trường mà thôi.
Chỉ có điều ai cũng thật không ngờ, cửa hàng đầu tiên của tập đoàn Carefour vừa khai trương đã bị tập đoàn Carrefour đón đầu cho ngay một gậy, bọn họ bị đập đến mắt nổ đom đóm. Lỗ Diệc Phàm tuy rằng đúng lúc ngầm ra lệnh đình chỉ tiếp nhận thêm loại hàng này, ngày tiếp theo, bán ra sản phẩm có “Sudan đỏ” cũng không được nhiều lắm, nhưng nhóm khách hàng mua sản phẩm này khi biết được thông tin tập đoàn Carrefour sẽ cho ngừng tiêu thụ toàn bộ sản phẩm này, và sau tin tức bồi thường gấp đôi cho người tiêu dùng, thì rất bất mãn với những phản ứng chậm chạp tập đoàn Carefour, nhất là sau khibáo chí đưa tin các nước Pháp, Anh và các quốc gia Châu Âu cấm toàn diện Sudan đỏ, làm cho người dân trong nước càng tỏ ra bất mãn hơn nữa.
Giới truyền thông đã cho phát bài chất vấn, tập đoàn Carefour bán cho người tiêu dùng Hoa Hạ thương phẩm Sudan đỏ không kiểm tra đo lường thành phần, vậy bọn họ cũng chưa kiểm tra đo lường đã bán sản phẩm ra Châu Âu sao? Nếu nói bọn họ không kiểm tra đo lường, có phải đã trái pháp luật Châu Âu không? Nếu nói bọn họ đã kiểm tra rồi, liệu có phải đang kì thị người tiêu dùng Hoa Hạ?
Sự kiện này gây công kích nặng nề! Đồng thời cũng làm họ mất lòng tin ở tập đoàn Carefour.
Tông Chính thật ra cũng mua không ít cổ phiếu của tập đoàn Carrefour, nhưng cả thảy cũng chưa đến một phần trăm cổ phần.
Đối với miếng thịt mỡ tập đoàn Carrefour này, nếu như Tông Chính muốn thâu tóm tất cả, hoàn toàn vô nghĩa! Nhưng trong lòng Tông Chính cũng hiểu được, Phương gia không phải quả hồng nhũn, mặc kệ là ở trong nước hay ở nước ngoài, đều không thể để bị coi thường. Chính mình mặc dù đang ở trong nước mọi người đều cung kính dưới thân phận của mình, nhưng thân phận này ra nước ngoài, e rằng chẳng ai coi ra cái gì.
Cho nên Tông Chính mặc dù thèm nhỏ dãi tập đoàn Carrefour thật, nhưng cũng không tính toán cưỡng ép cướp lấy.
Chỉ có điều hôm nay y mập mờ đưa ra ý muốn yêu cầu trung nhập cổ phiếu, Phương Minh Viễn cũng từ chối cho ý kiến. Không, chính xác mà nói, Tông Chính cũng không biết, Phương Minh Viễn có hiểu điều y muốn nói hay không. Điều này không khỏi làm y có chút buồn bực trong lòng.
Vòng đàm phán mới đang tiến hành đám phán nửa giờ lại một lần nữa rơi vào tình trạng khó khắn – Tuy rằng mấy người Hề Quốc Bình đã đề cao không ít, nhưng vẫn có khoảng cách lớn so với đề xuất của Phương gia.
-Cậu Phương, lúc nãy cũng đã nói rồi, kỹ thuật này chẳng qua là kỹ thuật hạng hai của tập đoàn Nokia, nhiều nhất là ba năm, khả năng sẽ bị các doanh nghiệp sản xuất lớn đào thải. Trong thời gian ngắn đấy, thị trường Hoa Hạ chỉ có hạn thôi, số lượng tiêu dùng thực chất cũng tương đối có hạn. Nếu giao nộp lại quyền sản xuất, phí sản xuất không thể hạ xuống, như thế làm sao mà cạnh tranh thị trường với doanh nghiệp di động nước ngoài được đây?
Hề Quốc Bình buồn rầu nói.
Phải biết rằng bộ Công nghiệp điện tử Hoa Hạ tính trước thị trường di động sang năm khoảng tám nghìn di động, bốn doanh nghiệp coi như là chia đều ra, mỗi doanh nghiệp hai mươi nghìn chiếc mà thôi, mà trong đó chưa tính tới lượng tiêu thụ của những hãng di động nước ngoài hiện giờ đang chiếm một trăm phần trăm thị trường Hoa Hạ, lượng tiêu dùng thấp như vậy, muốn cam đoan sản phẩm di động trong nước giá cả thấp hơn giá di động nhập khẩu, với mấy người Hề Quốc Bình xem ra dù có thể kiếm lợi nhuận nhiều đến đâu, tổng sản lượng vẫn là có hạn.
Phương Minh Viễn trong lòng thở dài, tuy rằng từ khi bước vào năm chín mươi tới nay, chính phủ luôn thúc đẩy kinh tế thị trường, nhưng khi thực hiện kế hoạch kinh tế thị trường hơn mười năm thì lại để lại những cảnh tượng khó có thể quên được. Bộ Công nghiệp điện tử đối với nhu cầu của quốc dân căn bản là không làm cho người ta tin tưởng và nghe theo. Nhưng Phương Minh Viễn biết, không đến mười năm nữa, đến cả người thu mua đông nát trong thành phố cũng có di động! Đến lúc đó, di động Hoa Hạ tiêu thụ hàng năm sẽ hơn gấp nghìn lần!
-Tổng giám đốc Hề, anh nói thế là không phải rồi. Không sai, kỹ thuật này đúng không phải kỹ thuật hàng đầu, không quá vài năm nữa sẽ bị đào thải. Nhưng! Vấn đề là tổng giám đốc Hề có thể lấy được kỹ thuật hạng nhất sao?
Lư Minh Nguyệt tức giận nói:
-Cái này là lấy vật vì quý! Hơn nữa, không có một phần kỹ thuật này làm nền móng, tổng giám đốc Hề cảm thấy khi nào quý công ty có đủ tư cách tài năng mà nghiên cứu phát triển, hơn nữa lại còn có được kỹ thuật sản xuất di động quốc tế hạng nhất?
Lư Minh Nguyệt thực sự tức giận, những người này thật quá sức keo kiệt, Phương Minh Viễn mang kỹ thuật này về, đã phải trả giá lớn, những người này lại luôn nghĩ bám vào Phương Minh Viễn không làm mà đòi hưởng! Huống hồ Phương Minh Viễn đã đồng ý cho hai nhà Lư, Mai tham gia công ty rồi, bọn họ làm như vậy chính là đào hố chôn hai nhà này!
Hề Quốc Bình đứng tại chỗ nghẹn lời không chống đỡ được gì. Nếu có thể dễ dàng nghiên cứu phát triển ra kỹ thuật sản xuất hạng nhất, thì bọn y cũng chẳng ngồi một chỗ thế này!
-Tổng giám đốc Lư, tuy rằng nói vậy, chúng ta cũng biết Phương gia có chỗ khó, nhưng hiện giờ tình trạng các công ty quốc doanh không phải mọi người không biết, tuy rằng ba chúng ta dưới tay đều có ba tập đoàn quy mô không nhỏ, nhưng thực lực kinh tế không đông đảo. Không nói dối các vị, công ty thành lập đến nay doanh thu cũng không đủ dư thừa để xoay sở đâu. Lợi nhuận năm trước vẫn là số âm!
Mã Quốc Bình chìa hai tay nói:
- Nếu không sản xuất kỹ thuật, không tăng được lợi nhuận lên, báo cáo cuối năm nay đúng là một vấn đề đấy!
Mai Đông Trạch cười lạnh nói:
-Anh Mã nói thế là không đúng rồi, việc bỏ kỹ thuật sản xuất do Phương gia yêu cầu mấy vị Chủ tịch sao? Muốn đảm bảo tăng lợi nhuận khi đưa kỹ thuật vào chỉ sợ không ai có thể cam đoan cho tổng giám đốc Mã được.
Mai Đông Trạch công tác tại doanh nghiệp quốc doanh đã quá nhiều năm, đối với doanh nghiệp quốc doanh người nhiều hơn việc, tài vụ hỗn loạn, hiện trạng nhân sự không rõ ràng, hàng năm “Chi phí” giao cho các vị Chủ tịch này đều là những khoản kinh người.
Bên cạnh, La Thành thấy hai bên càng đàm phán càng bế tắc, trong lòng không khỏi lo lắng, ba người Hề Quốc Bình trong lòng tức giận bất bình, kỹ thuật của Phương gia người ta cũng không phải không ra gì, cũng là mất vàng mất bạc mua từ tập đoàn Nokia. Nếu không phải duyên cớ muốn lấy giấy phép sản xuất quốc doanh, sao có thể để ba người Hề Quốc Bình lấy tới một chén canh! Ba công ty tập đoàn lớn, lại nói cho dễ nghe, thực ra là bộ Công nghiệp điện tử chắp ba doanh nghiệp quốc doanh vào với nhau, nếu không phải có thể trở thành nhóm doanh nghiệp sản xuất di động hàng đầu quốc nội, bộ Công nghiệp điện tử cần gì phải mất công tính toán làm gì! Vì chuyện này, ủy ban phát triển từ trên xuống dưới không biết có bao nhiêu người chạy đến rạc cả chân, nói đến mỏi cả miệng!
Đến lúc này, ba người Hề Quốc Bình lại nói toàn những chuyện linh tinh với Phương gia!
Ông ta vội vàng ngắt lời nói:
- Anh Mai, anh Lư, anh Hề, anh Mã, anh Vũ, mọi người hãy nghe tôi nói vài câu. Bộ và Ủy ban rất coi trọng chuyện này, các lãnh đạo đều đang chờ tin tức. Theo tôi thấy, không bằng mỗi người đều nhường một bước, cậu Phương đã hạ giá rồi, các vị tổng giám đốc cũng cân nhắc lại vấn đề giá cả, dù sao không thể khiến cho cậu Phương vốn gắn bó cũng một đi không trở lại?
-Vụ trưởng La, không phải chúng tôi không nghĩ tới chuyện đó, mà thị trường tiêu thụ di động thật sự có hạn thôi, nếu nhắc lại chuyện trao quyền sản xuất, chỉ sợ tới lúc đó thu lại vốn thôi cũng không được!
Hề Quốc Bình bất đắc dĩ nói. Ba người cũng vừa thương thảo qua, hiện giờ đương nhiên bọn họ là người cần Phương gia, nhưng Phương gia lại không hề muốn trao quyền sản xuất vào tay bọn họ – nếu nói ba tập đoàn lớn này đều không có được quyền sản xuất, như vậy bộ Công nghiệp điện tử sẽ tuyệt đối không phê chuẩn cho Phương gia sản xuất di động.
Phương gia vừa mới nhắc lại, kỹ thuật này sau vài năm sẽ bị thị trường đào thải, như vậy hiện giờ bọn họ đương nhiên nóng lòng muốn đầu tư, đem sản phẩm đẩy ra thị trường, không trì hoãn thời gian được nữa! Cho nên chỉ cần ba tập đoàn nhất trí giữ vững lập trường, không thể gánh được chi phí quyền sản xuất, như vậy cuối cùng, thời gian của Phương gia so với bọn họ sẽ gấp gáp hơn, khẳng định sẽ có chút nhượng bộ nữa!
Đúng là xuất phát từ tâm lý đó, cho nên ba người Hề Quốc Bình mới có thể khăng khăng không đồng ý trả tiền phí quyền sản xuất như thế!
Một mực yên lặng không lên tiếng, Phương Minh Viễn đột nhiên cười nói:
- Vụ trưởng La, nếu mấy người tổng giám độc Hề khó xử như vậy, tôi xem không bằng như vậy. Ba vị cho rằng quý công ty một năm số lượng tiêu thụ cao nhất ước chừng là bao nhiêu?
-Nhiều nhất không quá hai mươi nghìn chiếc, tổng số là sáu nghìn!
Về vấn đề này mấy người Hề Quốc Bình đương nhiên thuộc nằm lòng rồi, Mã Quốc Lập lập tức nói. Con số này đối với mấy người Hề Quốc Bình xem ra là có thêm đường sống.
- Tốt lắm, vậy lấy ba mươi nghìn chiếc làm hạn định, nếu sản lượng ba tập đoàn không vượt quá ba mươi nghìn chiếc, như vậy phí trao quyền sản xuất sẽ theo như ý các vị. Nếu nói vượt qua ba mươi nghìn chiếc cho tới một trăm nghìn chiếc thì sẽ dựa theo tỉ lệ chúng tôi đưa ra để thu phí trao quyền, nếu vượt qua số một trăm nghìn chiếc thì phí đó sẽ là gấp hai lần so với tỉ lệ các vị đưa ra! Mỗi một năm tôi cấp cho các vị ba mươi phần trăm sản lượng! Các vị thấy thế nào?